Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nhìn kỹ Trác Uyên, hai mắt Viêm Ma khẽ run, một lúc lâu sau mới đột nhiên cười ra tiếng: “Ha ha ha… Tốt, không thể tưởng tượng được trong ba tông môn còn có tên ma tu có tâm tư kín đáo như vậy xuất hiện, thực sự là khó có thể lường trước được. Từng bước liên hoàn, không những phá giải được trò chơi mà lão tử thiết kế ra, hơn nữa còn tinh thông trận pháp cấp cao, thực sự khiến cho ta xem trọng liếc mắt nhìn một cái. Thiên tài như ngươi, mặc dù ở thượng tam tông cũng hiếm thấy, tuy nhiên…”  

             Khẽ nhếch mép cười, lộ ra một vẻ mặt dữ tợn, Viêm Ma cười nhạo nói: “Cho dù tiểu tử ngươi có một bụng đầy tâm cơ, cẩn thận đến đâu thì cũng phải có sai sót, thời điểm phạm sai lầm. Đó chính là sự chênh lệch về thực lực, ngươi chưa từng tính toán hay sao? Dựa vào tu vi đó của ngươi, cho dù có thoát khỏi trận pháp đó thì tốt nhất là nên chạy đi, còn đuổi theo làm gì? Cho dù ma vật ngươi có phần kì quái, đối phó với một tên cao thủ tầm trung thì còn có tác dụng, nhưng đối với ta thì cũng chẳng là gì cả. Nếu ngươi đã đến rồi, chính là muốn chết, ngu ngốc, hừ!”  

             Vừa nói xong, tất cả mọi người của Huyền Thiên Tông đều cảm thấy căng thẳng, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Trác Uyên. Nếu như vị đại ca này bị giết thì tất cả bọn họ đều xong đời rồi, chỉ có thể để mặc cho tên tiểu tử này tàn sát, ngay cả một tên báo tin về để nhặt xác cũng không có.  

             Ba vị trưởng lão kia cũng cẩn thận liếc mắt đánh giá Trác Uyên, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng.  

             Chênh lệch quá, một cái là Thần Chiếu cảnh tầng hai, căn bản không thể ngăn cản một chiêu của người kia, thậm chí chỉ cần một ý niệm là phải chịu chết.  

             Hắn xuất hiện, căn bản không thể mang cho bọn hắn một tia hy vọng nào.  

             Nhưng mà chỉ có mấy người Ma Sách Tông, khóe miệng tất cả mọi người đều nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười. Thực lực của Trác Uyên, bọn họ đã rất rõ ràng, không phải chỉ dựa vào vẻ bề ngoài là có thể phán đoán được.  

             Thậm chí, ngay cả chính bọn họ cũng không biết thực lực của vị Trác quản gia này rốt cuộc mạnh đến mức nào. Bởi vì mặc dù lúc trước bọn họ đã tận mắt chứng kiến hắn đánh chết hai đại trưởng lão nhưng hắn vẫn chưa sử dụng toàn lực.  

             Thực lực của Trác Uyên sâu không lường đường, bọn họ vô cùng tin tưởng hắn.  

             Mặt khác, vẫn còn một người nữa vẫn luôn tin tưởng Trác Uyên, đó chính là Sở Khuynh Thành. Tuy rằng nàng không biết Trác Uyên với hiểu biết ít ỏi năm đó đã thay đổi như thế nào, thực lực ra sao. Nhưng nàng hiểu được một điều, người nam nhân này chưa bao giờ nếm mùi thất bại, nói được thì làm được.  

             “Ha ha ha… Thiếu chút nữa đã quên, lúc trước tiểu tử ngươi còn chưa được thấy qua bộ mặt thật của bản công tử, cũng không biết thực lực thực sự của bản công tử, khó trách lại ngang nhiên chạy đến đây, quả thực là không biết sống chết.”  

             Đột nhiên vỗ trán, dường như Viêm Ma nghĩ đến cái gì đó, điên cuồng cười, sau đó vẻ mặt gian ác nhìn về phía Trác Uyên, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị: “Một khi đã như vậy, bản công tử sẽ cho ngươi xem, cái gì gọi là sự chệnh lệch giữa trời và đất.”  

             Nói xong, đột nhiên một tiếng nổ phát ra, khí thế cả người Viêm Ma đột nhiên tăng vọt, như dời núi lấp biển không ngừng tỏa ra bốn phía.  

             Cỗ khí thế khiếp người khiến cho tất cả mọi người đột nhiên bị kiềm hãm, mặc dù là hai vị trưởng lão cung phụng của hai tông môn cũng không ngoại lệ, đều cảm thấy sợ hãi.  

             Cao thủ Hóa Hư cảnh tầng năm!  

             Liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt Tam Sát và ba vị trưởng lão đều đồng loạt trở nên ngưng trọng hơn.  

             Mấy người Dương Sát không nghĩ tới mặc dù tên tiểu tử này còn trẻ nhưng đã có tu vi cao như thế, không hổ là người của Thượng tam tông. Trong lòng ba vị trưởng lão đều ai thán, quả nhiên khác người bình thường, mặc dù đều là cao thủ Hóa Hư cảnh tầng năm, nhưng khí thế cũng mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.  

             Ít nhất, Vân trưởng lão cùng là Hóa hư cảnh tầng năm cũng tự hỏi nếu như công khai đánh đơn thì cũng không thể chịu được mười chiêu của tên tiểu tử này.  

             Thực lực của người này, sâu không lường được, thế gian hiếm thấy.  

             Đồng thời, cùng với từng đạo lửa cháy phất lên, sau lưng Viêm Ma cũng đột nhiên xuất hiện hai ngọn lửa màu đỏ, hóa thánh hai con mãng xà đầu đuôi hỗ trợ lẫn nhau, chuyển hóa cho nhau, xoay tròn không ngừng, tỏa ra hơi thở ồ ồ quỷ dị.  

             Mọi người xung quanh đều có một loại cảm xúc, đó là cảm giác khô nóng cả người.  

             Ngẩng đầu thản nhiên nhìn qua đó, trong mắt Trác Uyên lóe lên tia sáng màu xanh, không bị lửa này ảnh hưởng, nói: “Thì ra là Thiên Địa Ma Diễm,  m Dương Hòa Hợp Hỏa, song xà cắn đuôi, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.”  

             “Sao ngươi lại không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa của ta?” Mí mắt đột nhiên run lên, vẻ mặt Viêm Ma quái dị nhìn về phía Trác Uyên đang thản nhiên tự đắc, cuối cùng nhíu mày, đột nhiên cảm thấy căng thẳng.  

             Tuy rằng hắn ta cũng không biết vì sao lại khẩn trương khi đối mặt với một tên Thần Chiếu cảnh tầng hai, nhưng bây giờ, vẻ mặt Trác Uyên lạnh nhạt, tràn đầy cảm giác thần bí, khiến cho hắn ta không nhịn được mà cảm thấy lo sợ.  

             Tâm trạng như vậy, ngay cả hắn ta cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, vô cùng buồn cười, nhưng thực sự là như vậy.   

             Giống như một đầu sư tử, lần đầu tiên nhìn thấy một con vương xà, ỷ vào thân mình của bản thân, vui vẻ không sợ. Nhưng trong lòng nó vẫn đang báo động, con bò sát này không dễ chọc.  

             Bởi vì loài bò sát này có nọc độc, trong nháy mắt có thể giết chết nó.  

             Giờ phút này, Viêm Ma đột nhiên rơi vào trạng thái mê mang, khiến cho tâm trí hắn ta không nhịn được mà báo động.  

             Không có khả năng, đây chỉ là một tên Thần chiếu cảnh sơ giai, làm sao có thể uy hiếp tính mạng của bản công tử, thực sự là vô lý.  

             Hít một hơi thật sâu, Viêm Ma mới khiến cho tâm trạng của hắn ta trở nên bình tĩnh lại, rống giận về phía Trác Uyên: “Tiểu tử, bây giờ ngươi đã biết chênh lệch giữa hai chúng ta, hối hận còn kịp, ha ha ha…”  

             “Trước khi giao chiến lại bại lộ hoàn toàn thực lực cho đối phương, là hành vi không hề khôn ngoan. Tâm tính ngươi quả nhiên còn quá non nớt. Làm một vị tiền bối ma đạo, ta phải dạy dỗ tên hậu bối ma đạo một chút, như thế nào mới thực sự trở thành một người tu luyện ma đạo chân chính.” Trên mặt lộ vẻ không hề bận tâm, Trác Uyên cười nhạo một tiếng, từ chối cho ý kiến.  

             Hai mắt không nhịn được co rụt lại, trong lòng Viêm Ma giận giữ, mắng to: “Con bà nói, ngươi dám chiếm tiện nghi của ta, ngươi mới là hậu bối.”  

             Vừa dứt lời, Viêm Ma vung mạnh tay, một đạo lửa cháy mãnh liệt điên cuồng vọt về phía Trác Uyên. Giống như một đạo Lưu Tinh Hỏa Vũ, bay thẳng đến trước mặt hắn.  

             Vân trưởng lão thấy vậy, hai con ngươi run lên, bất đắc dĩ thở dài: “Hmetruyenhot, chiêu này ẩn chứa lực lượng thần hồn trùng kích, căn bản một tên Thần Chiếu cảnh không để ngăn được. Tiểu tử này xong đời rồi.”  

             Lời vừa nói ra, Thủy Nhược Hoa trở nên kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại, trong mắt tràn ngập vẻ ưu thương, mấy người Dương Sát thì cười lạnh liên tục, không hề lo lắng.  

             Ầm!  

             Một tiếng nổ vang lên, ngọn lửa kia đột nhiên bị một chưởng đánh tan, bay về bốn phía, cuối cùng biến mất vô tung. Chỉ lộ ra bàn tay của Trác Uyên còn có nụ cười gian ác.  

             Làm sao lại có thể?  

             Hai con ngươi không nhịn được co rụt lại, Viêm Ma không khỏi sợ hãi, Vân trưởng lão cũng vô cùng sợ hãi, không thể tin nổi nhìn về phía dáng người Trác Uyên, nháy mắt ngây dại.  

             Mà Thủy Nhược Hoa cũng ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ vẻ vui mừng, khó tin nhìn về phía đó. Một Thần Chiếu cảnh lại có thể đỡ được một chiêu thần hồn trùng kích của Hóa Hư cảnh, quả thực là kỳ tích.  

             Người này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?  

             Cho dù là Đan Nhi đã cãi nhau với Trác Uyên lúc trước, lúc này cũng ngây người, vẻ mặt khó có thể tin được.  

             “Ha ha ha… Lâm trận khinh địch, chính là tối kỵ của ma đạo. Ta nói ngươi quá non, có sai không?” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian ác, Trác Uyên khinh thường liếc nhìn Viêm Ma, đột nhiên cười nhạo liên tục.  

             Hai mắt Viêm Ma cũng run lên sợ hãi, hung hăng cắn chặt răng, cười lạnh nói: “Chẳng qua bản công tử tùy tiện tung một chiêu thần hồn trùng kích, có cái gì…”  

             Vút!  

             Nhưng mà hắn ta còn chưa nói xong, Trác Uyên đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta, không hề có một dấu hiệu nào, tốc độ nhanh như chớp.  

             “Sao lại có thể, ngươi làm thế nào…” Hai mắt không nhịn được nhảy dựng, trong lòng Viêm Ma hoảng hốt, bởi vì căn bản hắn ta không phát hiện rốt cuộc làm thế nào mà Trác Uyên xuất hiện bên cạnh hắn ta, không hề có một chút dấu vết nào, điều này khiến cho hắn ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.  

             Giờ phút này hắn ta cũng không kịp tự hỏi, bởi vì một tiếng xé gió vang lên, dưới uy áp thật lớn, một quyền của Trác Uyên hung hăng hướng vào đầu hắn ta.  

             Ầm!  

             Vội vàng giơ tay chắn lại, phát ra một tiếng nổ rung trời. Hai con ngươi Viêm Ma ngưng tụ lại, đột nhiên cảm thấy cánh tay đau xót, đau đến xương tủy. Hơn nữa một quyền mạnh mẽ kia còn không thể ngăn cản hướng về phía ót của hắn ta.  

             Không còn cách nào khác, hắn ta đành phải sử dụng cả hai cánh tay để ngăn cản, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể, một quyền mạnh mẽ tập kích, hắn ta mới cảm thấy hoảng sợ, hiểu được tất cả.  

             Thì ra lực lượng thân thể của tên tiểu tử này vô cùng mạnh mẽ, quả thực là quái vật.  

             Lực lượng thần hồn nhất thời khó có thể phát huy được tác dụng, ánh sáng trên người hắn ta đột nhiên trở nên rực rỡ hơn, kích phát linh giáp hộ thân.  

             Một tiếng nổ vang, Trác Uyên vung Trùng Thiên Kỳ Lân Tí, đánh bay cả người Viêm Ma ra ngoài, đụng vào vách tường trong sơn động.  

             Không ngờ lại tạo thành một động lớn rộng trăm mét ở trên mặt vách tường, đả thông một ngọn núi. Bên ngoài động còn có ánh mặt trời chiếu vào, khiến cho sơn động vốn âm u ẩm ướt nay lại tăng thêm phần ấm áp.  

             Nhưng tất cả mọi người ở đây đã hoàn toàn sợ ngây người.  

             Một chiêu, chỉ một chiêu đã đánh bay cao thủ Hóa Hư cảnh tầng năm không ai bì nổi ra ngoài, sinh tử không rõ. Người trước mặt, rốt cuộc là biến thái đến mức nào, ngay cả đệ tử Thượng Tam Tông cũng không thể so sánh được.  

             Ba người Vân trưởng lão cũng hoàn toàn sợ ngây người, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên, tim cũng đập mạnh loạn nhịp. Chẳng lẽ lần này đệ tử mà Ma Sách Tông phái đến Song Long Hội tham chiến còn con mẹ nó mạnh hơn cả trưởng lão cung phụng sao, quá xấu rồi.  

             Này thì cần gì đánh, rõ ràng chúng ta trực tiếp đầu hàng còn hơn.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!