“Được rồi, ta không thèm nhiều lời với đám lão già các ngươi nữa. Cái gọi là một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, lão tử còn muốn hưởng thụ cuộc sống nữa mà, ha ha ha…”
Lắc lắc ống tay áo, thanh niên tóc đỏ cười to một tiếng, lại quét ánh mắt dâm tà nhìn về phía chúng nữ, trong miệng lẩm nhẩm: “Mỹ nhân kế tiếp, nên là ai đây nhỉ? Ha ha ha…”
Tất cả chúng nữ đều lộ ra vẻ mặt giận giữ, hung ác nhìn chằm chằm hắn ta, nhưng trong lòng lại sợ hãi, lo sợ bất an.
Cái thứ dâm đãng này, nếu như bị hắn ta nhìn trúng, đừng nói tính mạng, sợ rằng trong sạch cũng không thể giữ được.
Bỗng nhiên, ánh mắt thanh niên tóc đỏ kia dừng lại ở dung mạo tuyệt thế của Sở Khuynh Thành, ánh mắt có hơi giật mình lo lắng, thở dài nói: “Thế mà lại có nữ tử thanh trần thoát tục như thế, đây là lần đầu tiên Viêm Ma ta được tận mắt chứng kiến, thật sự không đành lòng hưởng dụng mà, nhưng ta lại không cầm lòng được mà muốn nhấm nháp một phen, đúng là muốn lấy cái mạng già của ta mà!”
Lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta, Sở Khuynh Thành im lặng không nói không rằng.
“Làm sao, ngươi không sợ sao, quả nhiên là nữ tử hiếm thấy!” Bất giác nhướng lông mày lên một cái, Viêm Ma có hơi kỳ quái nói.
Mỉm cười lắc lắc đầu, Sở Khuynh Thành từ chối cho ý kiến: “Tất nhiên là ta không sợ, bởi ta biết, đằng nào rồi hắn cũng sẽ tới cứu ta!”
“Ai cơ, tiểu tử kia á? Chỉ là một tu giả Thần Chiếu tầng hai thôi mà, bây giờ còn bị bao vây giữa trận của lão tử nữa kìa, sao mà tới cứu ngươi được? Đừng có ôm hi vọng gì nhiều, ha ha ha…” Không khỏi cười gian xảo một tiếng, Viêm Ma từ chối cho ý kiến nói.
Nhưng Sở Khuynh Thành vẫn cười nhẹ, lắc lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng rực rỡ: “Ngươi không hiểu hắn đâu, điều mà hắn nói, nhất định sẽ làm, chắn chắn hắn sẽ đến!”
Cái gọi là nhất tiếu khuynh thành, lại cười khuynh quốc. Lúc Sở Khuynh Thành nghĩ về Trác Uyên, lộ ra nụ cười thật tâm từ tận đáy lòng, khiến cho mọi người không khỏi ngẩn ngơ.
Không chỉ nam nhân, mà ngay cả nữ nhân, cũng đều ngây ngẩn hết cả người. Nhan sắc tuyệt thế như vậy, có lẽ chỉ có ở trên trời thôi, sao có thể ẩn nấp chốn trần gian được chứ?
Viêm Ma cũng không khỏi sững người, trong lòng thầm nhủ, Sở Khuynh Thành mà hắn ta nói, rốt cuộc là ai?
Khẽ liếm bờ môi của mình, Viêm Ma nhịn không được mà lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, thì thào lên tiếng: “Mỹ nhân, ngươi đẹp quá đi mất, khiến cho lão tử muốn phải lấy được ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi ở cùng với mấy mặt hàng biến thành thây khô đâu. Ta sẽ giữ ngươi ở bên cạnh ta mãi mãi nhé, trở thành nữ nhân của ta!”
“Im ngay, sư muội Khuynh Thành không phải là người mà ngươi có thể khinh nhờn đâu…”
Bốp!
Tuyên Thiếu Vũ thấy Viêm Ma đã bắt đầu động thủ với Sở Khuynh Thành, bất giác giật bắn mình, mắng to lên tiếng, mà đồng thời cũng bị Viêm Ma tát một cái, đánh bay ra ngoài.
Đụng một cái, rơi xuống mặt đất, khóe miệng đã chảy xuống một tia đỏ thắm.
“Công tử!” Chúng nữ thấy vậy, không khỏi quýnh hết cả người, vội vàng hét lớn lên tiếng.
Viêm Ma lại lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, cười nhạo lên tiếng: “Hừ, tiểu tử, lão tử để ngươi hưởng thụ thú vui một chút, lại nếm cho nghiện như thế, dám giành nữ nhân với lão tử sao! Nói cho ngươi biết, tất cả nữ nhân ở đây, ngươi có thể thử, những chỉ có duy nhất một mình nàng, ngươi không được phép động tay. Bởi ngươi, không xứng!”
Cắn chặt hàm răng, Tuyên Thiếu Vũ ngã ngửa trên mặt đất, không nhúc nhích, đôi mắt hung ác nhìn về phía Viêm Ma.
Khinh thường bĩu môi, Viêm Ma không chút phật lòng, lại nhìn sang Sở Khuynh Thành thêm lần nữa, cười nói: “Mỹ nhân, ngươi cứ yên tâm nhé, ta sẽ không cưỡng bức ngươi đâu. Chỉ là, sợ chờ thêm một lúc nữa, ngươi sẽ yêu cầu cùng thân mật với ta mất, ha ha ha…”
Nói đoạn, Viêm Ma búng ngón tay một cái, bỗng một ngọn lửa nhỏ khẽ bùng lên, bên trên là hai đạo lưa màu xanh lam nhạt và đỏ hồng cùng quay vòng, sáng chói mơ màng.
Đám người Thủy Nhược Hoa chỉ mới nhìn một lần thôi, đã không nhịn được mà lắc lắc cơ thể, toàn thân khô nóng khó chịu, nước mắt muốn tuôn trào.
Vân trưởng lão nhìn qua, không khỏi vội vàng nhắm chặt mắt, quát to: “Tranh thủ thời gian tĩnh tâm ngưng khí, tập trung ý chí. Không nên bị ngọn lửa kia khống chế tâm cảnh. Đó là Thiên Địa Ma Diễm hiếm có nhất trên đại lục, m Dương Hòa Hợp Hỏa, ngưng tụ từ chi khí giao thoa đất trời. Nhưng để khống chế được m Dương chi khí, hòa hợp chi đạo, dẫn dụ tâm tình người khác. Công tử bị ngọn lửa này khống chế, mới gia nhập ma đạo, mọi người cẩn thận!”
Nghe được lời này, đám người bất giác run lên, vội vàng nhắm hai mắt, nín thở ngưng thần.
Nhưng, trên trán mỗi người cũng không nhịn được mà toát một tầng mồ hôi nóng hổi, trên mặt là vẻ đau khổ, khó chịu, cơ thể run lẩy bẩy.
Cười cười một cách gian xảo, Viêm Ma nhìn bọn họ một chút, vẻ mặt hắn ta tự đắc vô cùng, nhìn sang Sở Khuynh Thành, thản nhiên nói: “Mỹ nhân, ngươi thấy chưa, bọn họ cách xa như vậy còn khó mà khống chế tinh thần, Ngươi còn đối diện thẳng mặt với nó nữa, tâm cảnh càng dễ dao động. Chỉ sợ ngay giây sau, ngươi từ ngọc nữ biến thành dục nữ cũng nên, đến lúc đó, là ngày tốt, cảnh đẹp của chúng ta đấy. Là lúc đoàn tụ, sum vầy, ha ha ha…”
“Thật vậy sao, nhưng để ngươi thất vọng rồi!”
Bất giác cười nhạo một tiếng, Sở Khuynh Thành thành từ chối cho ý kiến, lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó, trên cơ thể không xảy ra chuyện gì quái dị cả.
Viên Ma thấy vậy, bất giác cảm thấy kỳ lạ, sau đó thu hồi ngọn lửa, cân nhắc cẩn thận, bất giác kinh hãi: “Ngươi…ngươi…Ngươi là Không Linh Thể Chất?”
Liếc xéo hắn ta một cái, Sở Khuynh Thành không nói gì, chỉ liên tục cười lạnh!
“Truyền thuyết về Không Linh Thể Chất, mấy chục vạn năm, trên đại lục này cũng khó thấy một lần, có thể chuyển đổi các loại năng lượng, biến đổi khôn lường, sẽ không có hiện tượng phản ứng bài xích, là lô đỉnh song tu tốt nhất trên thế gian! Hơn nữa, lúc tu luyện cùng với người khác, chuyện khó khăn nhất là nắm giữ hợp thể võ kỹ, cũng có thể điều khiển m Dương, thời gian luyện thành rất nhanh, được xưng giống như đồng đội thần!”
Bất giác kinh hãi, Viêm Ma sâu kín nhìn Sở Khuynh Thành, ngây người một lát, lại đột nhiên vui mừng nhếch mày, cười to liên tục: “Ha ha ha…Kiếm được lời rồi, lần này có thể kiếm được lời rồi. Thật không ngờ tới, bản công tử ra ngoài du ngoạn một chuyến, thế mà lại nhặt được một cái bảo bối đệ nhất, Không Linh Thể Chất. Bây giờ, lão tử càng muốn được song tu với ngươi, thành đạo lữ song tu cả đời. m Dương Hòa Hợp Hỏa của ta cũng có thể mau chóng luyện thành rồi, đại chiến một trận với Võ Thanh Thu!”
Nói đoạn, bỗng nhiên Viêm Ma nhào tới, muốn cưỡng bức nàng!
Sở Khuynh Thành thấy vậy, không khỏi kinh hãi, quát mắng thành tiếng: “Tiểu nhân không biết xấu hổ, mới nãy ngươi còn lời ngon tiếng ngọt bảo không cưỡng bức ta!”
“Hừ, trước khác nay khác. Lúc nãy, ta muốn chiếm được tâm của ngươi, nhưng bây giờ, ta chỉ muốn cơ thể của ngươi!” Bất giác cười gian xảo một tiếng, khóe miệng Viêm Ma hơi cong lên, lộ ra nụ cười dâm tà.
Đám người Huyền Thiên Tông thấy vậy, không khỏi sợ hãi vô cùng, muốn giúp đỡ, nhưng cơ thể lại không thể cử động được, chỉ có thể trương mắt, tức giận đứng nhìn.
Sở Khuynh Thành cũng quýnh hết cả lên, thầm mắng một tiếng, Trác Uyên, cái người đáng chém ngàn đao này, sao còn chưa tới nữa vậy!
Vèo!
Bỗng nhiên, một đao gió bén nhọn vang lên, lúc Viêm Ma đang phát rồ muốn nhào tới cơ thể uyển chuyển của Sở Khuynh Thành, chợt, một đạo màu đỏ lửa bén nhọn bắn ra từ bụng nàng, bắn cơ thể Viêm Ma bay ra ngoài.
Tròng mắt không nhịn được mà co rụt lại, cơ thể Viêm Ma lung lay, cảm giác được ngực đau vô cùng, mặc dù không nặng lắm, nhưng cũng coi như một vết thương nhẹ. Khuôn mặt hắn ta lộ rõ vẻ không thể tin được nhìn về phía Sở Khuynh Thành nói: “Sức mạnh nguyên thần này mạnh mẽ quá, còn có thể đánh thần hồn của ta bị thương được? Nhưng sức mạnh nguyên thần của ngươi đã bị ta phong ấn lại rồi, ngươi lấy đâu ra sức mạnh này?”
“Ách, ngại quá, kẻ vừa mới đánh ngươi bị thương là ta, chứ không phải nàng. Ngươi đừng có trách oan người tốt chứ, lại giận chó đánh mèo với một nữ tử!”
Nhưng, đúng lúc này, Sở Khuynh Thành chưa kịp mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên một âm thanh thong thả cười khẽ phát ra từ sau lưng Viêm Ma.
Bất giác kinh hãi không thôi, Viêm Ma vội vàng quay người nhìn lại, bắt gặp Trác Uyên, không biết từ lúc nào đã đi tới hang động này, cách hắn ta khoảng chừng trăm thước, nhàn nhã đứng đấy. Đáy mắt sâu không lường được, không chút che giấu mà lộ vẻ cười nhạo và quái dị, còn chứa một nỗi oán hận chất chứa tận sâu trong đó.
“Trác Uyên!”
“Trác quản gia!”
“Trác huynh đệ!”
“Cuối cùng, ngươi cũng đến rồi!”
Đám người nhìn thấy bóng dáng của hắn, đều nhao nhao mừng rỡ, kêu to thành tiếng. Cho dù là đám người Thủy Nhược Hoa và đệ tử Huyền Thiên Tông cũng vui mừng không thôi, trong mắt đều thắp lên ánh sáng hi vọng.
Cứu tinh, cuối cùng cứu tinh cũng xuất hiện rồi!
Chỉ có ba vị trưởng lão và Tuyên Thiếu Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt, rốt cuộc người này là ai? Sao tất cả mọi người nhìn hắn như thể nhìn đấng cứu thế vậy?
Sau đó, lại nhìn sang phía Sở Khuynh Thành, chỉ thấy nàng nhìn về phía Trác Uyên. Trong mắt tràn ngập nồng tình mật ý mà trước giờ chưa từng xuất hiện.
Tuyên Thiếu Vũ không khỏi giật mình, trong thoáng chốc, dường như đã hiểu rõ mọi chuyện, bất giác cắn răng nghiến lợi.
Hóa ra hắn…chính là người kia sao!
Ngón tay hơi cong lên, tia sáng màu đỏ giữa bụng Sở Khuynh Thành lóe lên, sau đó Huyết Anh bồng bềnh trôi nổi bay ra, trong chớp mắt tiến vào trong cơ thể Trác Uyên.
“Ha ha ha...May mắn, ta đã sớm đặt Huyết Anh ở trong cơ thể Sở Khuynh Thành, lại thả nàng làm mồi câu, mới có thể tìm được đến tận ngọn nguồn nơi này. Thấy sao, lúc nãy hai người ân ân ái ái, làm ta tức giận lắm đấy.” Bất giác cười khẽ một tiếng, Trác Uyên nhìn về phía Viêm Ma, cười gian xảo nói.
Khẽ híp mắt lại một cái, Viêm Ma lạnh lùng lên tiếng: “Hóa ra tất cả đều do ngươi làm sao, cũng vì mục đích chọc giận ta, khiến ta tách hai người các ngươi ra, mà bản thân ngươi đã sớm đặt ma vật vào trong cơ thể nàng, để có thể lần mò tới nơi này, cứu mọi người ra! Dẫu sao, nếu ta mang các ngươi về cùng một lúc, chắc chắn sẽ phong ấn tu vi của ngươi, ngươi sẽ không có cơ hội đánh lại!”
“Ha ha ha...Không sai, từ sớm, bọn ta đã đoán được tính tình ngươi bất ổn, thích chơi đùa rồi. Cho nên mới bày ra một màn này, tiết mục sinh ly tử biệt! Bởi ta biết, trong lòng ngươi, giết chóc không phải là thú vui của ngươi, chơi đùa mới đúng là thú vui của ngươi. Phá hủy một đôi uyên ương, vui hơn nhiều với chuyện trực tiếp giết chết đúng chứ?”
“Trang tuấn kiệt đều chung một quan điểm, không hổ là tu giả ma đạo, quả nhiên là người cùng đạo!”
Không khỏi cười khẽ một tiếng, tròng mắt Viêm Ma hơi híp lại, lạnh lùng nói: “Nhưng sao ngươi chắc chắn rằng, ta sẽ tức giận khi nhìn thấy các ngươi ân ái chứ?”
Không khỏi bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt, Trác Uyên cười nhạo lên tiếng: “Người ngốc cứ mãi mù lòa, ngươi không thấy giá trị nhan sắc của Sở Khuynh Thành sao? n ái, thân mật với nàng, ai trông thấy cảnh tượng này mà không tức giận? Mà không chỉ mỗi ngươi đâu, tất cả mọi người đều tức hết đấy. Hơn nữa, ta cũng nghe nói, ngươi kết thù kết oán nhiều như vậy là bởi vì thích đùa giỡn với các nàng. Một ma đầu với cái tính khí thích ăn chơi như vậy, tất nhiên tâm tính sẽ không ổn định rồi!”
Nghe thấy lời này, gương mặt Sở Khuynh Thành không khỏi đỏ ửng lên, lườm hắn một cái, cúi gằm mặt xuống, nhưng trong lòng đã vui vẻ, ngọt ngào vô cùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!