Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

A…A…A…Không muốn…A…  

             Trong hang động, từng tiếng thét tê tâm liệt phế vang lên, vọng khắp toàn bộ đỉnh núi. Nhóm người Thủy Nhược Hoa bị bắt tới, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía trước, đôi mắt không nhịn được mà co rụt lại, bỗng chốc gương mặt đỏ ửng hết cả lên.  

             Chỉ thấy bây giờ, trước mặt bọn họ là một nam nhân cường tráng với mái tóc đỏ chói, khuôn mặt nở nụ cười gian xảo, hóa ra hắn ta là tên nam nhân tóc đỏ mà bọn họ gặp phải vào nửa tháng trước.  

             Còn nữ tử mà bọn nàng quen biết, lại kêu rên đau khổ khi bị người kia tra tấn theo cách dâm loạn kia!  

             “Sư muội!”  

             Thủy Nhược Hoa khẽ giật bắn mình, tức đến nổi đom đóm mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi, cái thứ súc sinh này, còn không mau buông sư muội của ta ra nhanh!”  

             Nói đoạn, nàng liền đứng dậy tìm cách cứu viện, nhưng vừa mới đứng dậy thôi, đã lập tức cảm nhận được toàn thân vô lực. Ai mà ngờ, toàn bộ tu vi của nàng đã bị niêm phong lại, động một cái cũng không được.  

             Nhìn nàng một cách quái dị, thanh niên tóc đỏ kia từ chối cho ý kiến, không ngừng nở nụ cười gian xảo: “Ha ha ha…Tiểu nha đầu, bây giờ không còn kịp nữa đâu, yên tâm đi nhé, kiểu gì cũng đến phiên ngươi thôi mà!”  

             “Đồ không biết xấu hổ!” Trong mắt dần hiện lên những tia máu đỏ, Thủy Nhược Hoa nhìn sắc mặt đau khổ của sư muội, đã nhịn không được mà ứa nước mắt, hốc mắt ngân ngấn lệ.  

             Nhưng khi đám người Ma Sách Tông tỉnh lại, lại mở to hai mắt nhìn, ngoại trừ mấy nữ tử hừ một tiếng, buồn nôn ghê tởm trước cảnh tượng này. Đám súc sinh còn lại còn bày ra bộ dạng quan sát học hỏi, quan sát say sưa vô cùng.  

             Dương Sát càng nhịn không được mà huýt sáo một cái, lớn tiếng nói: “Ha ha, chúng ta là người chung lý tưởng, bọn ta không quen biết gì bọn họ, chỉ là đi ngang qua thôi mà, những nữ tử bên kia đã đủ phục vụ cho khẩu vị của ngươi rồi, thả bọn ta ra đi nhé!”  

             “Thả các ngươi đi sao? Ha ha ha…Ta nhìn thấy, trước kia các ngươi còn bày mưu tính kế giúp bọn họ mà, sao bây giờ lại giả vờ như không quen biết nhau rồi, ai mà tin chứ!” Thanh niên tóc đỏ nhìn sang Dương Sát, cười nhạo lên tiếng.  

             Dương Sát bất đắc dĩ thở dài một trận: “Đội trưởng bọn ta là bạn cũ của tiểu cô nương kia, tạm thời chung phe, nên mới giúp đỡ nhau một chút thôi, chứ bọn ta cũng chẳng có bao nhiêu giao tình với bọn họ!”  

             “Thôi, để lão tử chăm sóc các ngươi nhé, đã vào hang động của ta, là trở thành con mồi của ta, tùy lão tử thích xử trí thế nào thì xử, ha ha ha…” Khóe miệng hơi cong lên, thanh niên tóc đỏ liếm liếm máu tanh vương trên bờ môi, sau đó híp mắt lại. Vừa mới dùng lực một cái, cô nương kia liền hét to một tiếng, cơ thể không ngừng run rẩy, ngay giây sau đã không còn thở nữa.  

             Mà đồng thời, bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cơ thể nàng ta nhanh chóng khô quắp lại, ngay lập tức đã biến thành bộ xương khô.  

             Thải  âm Bổ Dương?  

             Lông mày khẽ nhướn lên một cái, trong bụng Dương Sát lẩm nhẩm mấy tiếng, sau đó yên lòng thở hắt ra một hơi. Nếu như tiểu tử này tu luyện Thải  m Bổ Dương chi pháp, mấy người đại lão già như bọn ta sẽ an toàn, ha ha ha…  

             Vèo!  

             Nhưng, còn chưa kịp vui vẻ, thanh niên tóc đỏ kia đã vẫy tay một cái, hút một thanh niên nam tử từ phía xa đến. Rồi lẩm nhẩm mấy tiếng, bỗng một tia sáng màu đỏ lóe lên, cỗ Nguyên Dương Tinh Nguyên bị hắn ta hút vào trong cơ thể.  

             Mà nam tử kia, cũng đột nhiên biến thành bộ xương khô, chết trong nháy mắt!  

             Ách, Thải Dương Bổ  m?  

             Bỗng nhiên, Dương Sát bất giác cứng đờ lại, khuôn mặt méo mó hết cả lên, không khỏi cảm thấy lo sợ, nhìn về thanh niên tóc đỏ kia, sắp khóc đến nơi: “Đại ca à, rốt cuộc ngươi là nam hay nữ vậy, hết Thải Dương rồi đến Thải  m, nói một câu cho chính xác được không? Bằng không, với cái kiểu ăn sạch nam lẫn nữ này, định không cho bọn ta một con đường sống nào sao!”  

             “Ha ha ha…Không sai, ta ăn cả nam lẫn nữ đấy, không những Thải  m mà còn Thải Dương nữa kìa! Chờ chút nhé, để lão tử hái Nguyên Dương bẩm sinh của cao thủ Hóa Hư Cảnh, chắc chắn rất bổ nhỉ, ha ha ha…”  

             Cười to một tiếng, thanh niên tóc đỏ tùy tiện nhìn về phía tất cả mọi người.  

             Khóe miệng Dương Sát không cong lên nổi, cùng mọi người liếc mắt nhìn nhau, cả đám đều lộ rõ vẻ đau khổ vô cùng. Không nghĩ tới, lão tử đường đường là nam nhi bảy thước, còn là cao thủ Hóa Hư Cảnh nữa, thế mà lại chết dưới tay một người nam nhân dùng Thải Dương, đúng là quá mất mặt mà.  

             Trác Uyên, cái tên vương bát đản ngươi, không phải đã nói tới cứu bọn ta à, sao mãi vẫn chưa thấy bóng vậy!   

             Trong lòng Dương Sát hét to một trận, những đệ tử còn lại cũng nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng dáng Trác Uyên đâu, cứ nghĩ hắn đã an toàn chạy trốn được rồi, vẻ mặt mong ngóng, cầu khẩn.  

             Trước tiên, thanh niên tóc đỏ kia chưa để ý tới những đại lão gia không thể làm gì này, khẽ nhấc châm, cười dâm, đi đến phía các tiểu cô nương. Đầu tiên, là đến trước mặt Nguyệt Nhi: “Ha ha ha…Tiểu nha đầu à, nhìn ngươi tươi ngon mọng nước phết nhỉ, vui vẻ một chút với gia nhé!”  

             Cười tà, thanh niên tóc đỏ kia đã gấp đến độ không thể chờ đợi thêm được nữa mà nhào tới phía trước, tách hai chân nàng ta ra.  

             Nhưng, kít một tiếng, ngay lập tức hắn ta cứng đờ người lại, một mặt không thể hiểu nổi nhìn nàng ta: “Nha đầu, ngươi là nữ nhân mà, sao cơ thể ngươi lại cứng như vậy chứ? Không thể tách…tách ra được…”  

             Một bên, thanh niên tóc đỏ cắn răng nghiến lợi đi đi lại lại, vừa không hiểu, lại vừa tức: “Ngươi…Có chuyện gì xảy ra với cơ thể của ngươi vậy?”  

             Bất giác cười thầm một tiếng, Nguyệt Nhi lạnh lùng quan sát hắn ta: “Thật ngại quá, ngươi chậm một bước rồi, sư phụ đã cho bọn ta ăn Cương Thi Đan trước mất rồi, nếu không có thuốc giải, cơ thể sẽ cứng như vậy mãi, đừng có uổng phí sức lực nữa, vô dụng thôi!”  

             “Cái gì cơ, sao thiên hạ lại có loại sư phụ khốn nạn như vậy chứ, bản thân hắn thủ đoạn độc ác, không tính chuyện trừng phạt đệ tử, hắn lại còn không cho đại gia ta vui vẻ nữa à?”  

             Bất giác hừ lạnh một tiếng, mặt mũi thanh niên tóc đỏ kia đã tức muốn bốc khói lên rồi, nhìn về phía tất cả mọi người: “Tên sư phụ khốn nạn kia đâu, mau ra đây, đưa thuốc giải cho ta!”  

             “Ôi, ngươi có gọi cũng vô dụng thôi, hắn không có ở đây!” Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Khuê Lang đáp: “Đại ca à, xin ngươi hãy rủ lòng thương xót, thả bọn ta ra có được không, để bọn ta có thể hoạt động, đi đi lại lại một chút, chứ cứ mãi để bọn ta với tư thế cứng đờ, bất động thế này, bọn ta sẽ hóa thành tảng đá mà chết mất thôi!”  

             Không thèm để ý lời cầu xin tha thứ của hắn ta, thanh niên tóc đỏ kia nhíu chặt lông mày lại, cân nhắc suy tính một hồi, cuối cùng mới bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là tiểu tử kia à, nhưng tu vi của hắn có cao hơn các ngươi bao nhiêu đâu, mà thậm chí tu vi của các ngươi còn cao hơn hắn đấy chứ, hắn mà là sư phụ các ngươi á?”  

             “Bởi vậy, nên hắn mới dùng cái cách này, để khống chế bọn ta mà!” Bất giác bật cười một tiếng, bấy giờ Khuê Lang mới đi viện ra một cái cớ cho thích hợp mà lấp liếm cho qua.  

             Hiểu rõ, nhẹ gật đầu, thanh niên tóc đỏ vỗ vỗ ngực nói: “Các ngươi yên tâm, tiểu tử kia đã bị ta vây trong trận rồi, đợi mấy ngày nữa, ta tìm hắn để lấy thuốc giải, ắt sẽ cứu các ngươi. Đến lúc đó, ha ha ha…”  

             Khuôn mặt dâm tà nhìn Nguyệt Nhi và Bạch Luyện một chút, thanh niên tóc đỏ cười gian một tiếng, liền rời đi.  

             Hai người đều tức giận, nhìn hắn ta chằm chằm, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. May mắn bọn họ ăn Cương Thi Đan, nếu không hôm nay, danh tiết bọn họ khó lòng giữ nổi!  

             Ngoại trừ là tu giả ma đạo luyện công song tu giống Hồ Mị Nhi, không phải mỗi nữ tử ma đạo đều không để ý tới danh tiết!  

             Sau đó, dưới ánh mắt phẫn nộ của tất cả mọi người, thanh niên tóc đỏ kia lại tới Huyền Thiên Tông, vỗ vỗ khuôn mặt Thủy Nhược Hoa, lại vỗ khuôn mặt của Đan Nhi và mấy người nữ tử khác. Cảm nhận được da thịt trơn mềm, bất giác cười tà liên tục: “"Không sai không sai, đây mới gọi là nữ nhân chứ, nào giống những cương thi kia, không thể tách ra nổi!”  

             “Dừng tay! Ngươi, cái thứ thần kinh không biết xấu hổ này, đừng có mà động tay động chân đến bọn họ! Lúc trước, người mắng nhiếc, xỉ vả ngươi là ta, có chuyện gì thì nhắm vào bổn công tử đây này!” Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn quang minh lẫm liệt vang lên.  

             Chúng nữ tử nghe thấy âm thanh quen thuộc này, không khỏi vui mừng, vội vàng quay đầu nhìn lại: “Công tử!”  

             Thế nhưng, lúc bọn họ nhìn thấy công tử, lại không khỏi khẽ giật mình, trong nháy mắt sợ đến ngây cả người.  

             Chỉ thấy giây phút này, Tuyên Thiếu Vũ đầu tóc rối bời, hai mắt đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng điên điên khùng khùng, giống như bị điên rồi, tinh thần cũng không ổn định, thậm chí trong mắt còn phát ra từng tia dâm tà.  

             “Cái tên xấu xa nhà ngươi, rốt cuộc, ngươi đã làm gì công tử nhà ta?” Không khỏi giật mình, lúc này Thủy Nhược Hoa nhìn về phía thanh niên tóc đỏ kia, lên tiếng mắng to.  

             Bất giác nở nụ cười quái dị, thanh niên tíc đỏ kia từ chối cho ý kiến: “Còn có thể làm gì, không phải lúc lão tử vui vẻ, để hắn ta xem à, hắn ta còn được hời ấy. Chỉ tiếc, lòng hắn ta bất ổn, mới biến thành bộ dạng như vậy, trách ai được đây?”  

             “Nói nhăng nói cuội, công tử nhà ta luôn có tri thức, còn hiểu lễ nghĩa, sao có thể…” Gương mặt bất giác đỏ lên, Thủy Nhược Hoa nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía thanh niên tóc đỏ, hận không thể một đao làm thịt hắn ta.  

             Cười nhạo, lắc lắc đầu, thanh niên tóc đỏ khinh thường bĩu môi: “Có tri thức, hiểu lễ nghĩa? Ha ha ha…Mấy người chính đạo các ngươi thật sự thích dát vàng lên mặt thế à. Ta chỉ có thể nói, bình thường, đừng thấy tiểu tử này ôn tồn lễ độ, thật ra, hắn ta mà điên lên cũng không phải là người đâu. Đơn giản hơn này, các ngươi xem, một tên ma đầu như ta còn không bằng hắn ta nữa kìa. Các ngươi có biết, cái vị công tử thường hợp lòng người này của các ngươi, lại hút Tinh Nguyên một vị sư muội để ăn đấy!”  

             Cái gì?  

             Tròng mắt không nhịn được mà co rụt lại, đám người Thủy Nhược Hoa không thể tin được nhìn sang phía Tuyên Thiếu Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ, cần một lời giải thích.  

             Gương mặt Tuyên Thiếu Vũ méo mó, lại cúi gầm mặt xuống, áy náy vô cùng, lần này, mọi chuyện đã vỡ lẽ mất rồi.  

             Tiểu nha đầu ấy đúng thật là lâm vào con đường ma đạo, thông đồng làm bậy với tên ma đầu kia…  

             “Im ngay, bọn xấu xa ma đạo các người, nếu như không phải do các ngươi dụ hoặc, sao công tử có thể phạm vào lỗi sai như thế?” Bỗng nhiên, một tiếng già nua hét lớn chợt vang lên.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!