Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Xèo xèo xèo!  

             Sương mù dày đặc đầy quỷ dị nuốt chửng Khuê Lang và những đệ tử khắp người cứng ngắc kia trong nháy mắt, bên trong không có một tiếng động nào phát ra, sau đó tiếp tục ép lên trên lầu với tốc độ không giảm.  

             Tất cả mọi người bàng hoàng trong lòng, thấp thỏm nhìn về phía Trác Uyên, muốn nghe ý kiến của hắn. Dương Sát cũng lau mồ hôi trên mặt một cái, đầy mặt lo lắng nói: "Làm sao bây giờ, ta cũng không nhìn ra đây là cái quái gì, dường như cao thủ Hóa Hư cũng rất khó xông phá sương mù này!"  

             Nghe vậy, đám người càng thêm sợ hãi. Ngay cả cao thủ Hóa Hư cũng không có cách gì, không phải bọn họ càng chết chắc sao?  

             "Không sao, cứ nhìn một chút rồi nói!" Con mắt Trác Uyên khẽ híp một cái, kéo tay Sở Khuynh Thành, lần nữa chạy lên lầu trên. Vẻ mặt Sở Khuynh Thành đầy ý cười, gần như hoàn toàn không thèm để ý không khí khẩn trương như vậy, chỉ muốn cùng nam nhân trước mặt này, vĩnh viễn nắm tay chạy đi.  

             Ba người Dương Sát như muốn chửi thề, vẻ mặt đen lại, nói: "Trác Uyên, ngươi đã ném gần mười đệ tử vào trong sương mù, còn chưa thấy rõ, còn phải nhìn nữa sao? Cứ tiếp tục như thế, chúng ta cũng sắp tiêu rồi."  

             "Yên tâm, ta vừa mới nghe không có tiếng kêu thảm trong sương mù đó, có lẽ bọn họ đã bị khống chế, không phải bỏ mình. Chờ ta thấy rõ, sẽ cùng cứu các ngươi ra!" Trác Uyên thờ ơ khoát tay, từ chối cho ý kiến nói.  

             Thế nhưng vừa dứt lời, đám Dương Sát lại sửng sốt: "Chúng... Chúng ta? Ngươi... Ngươi có ý gì?"  

             "Không có ý gì, nếu còn chưa nhìn ra, nhất định phải tìm người đi thử, mãi đến khi nhìn ra mới thôi. Cho nên nói, bây giờ các ngươi đi trước thử, lát nữa ta cứu các ngươi ra!" Trác Uyên nhíu mày, nói như chuyện đương nhiên.  

             Da mặt đám người Dương Sát không nhịn được mà giật mạnh, trong nháy mắt vẻ mặt đen lại, mắng to thành tiếng: "Để chúng ta đi thử, con mẹ nó sao ngươi không tự mà lên đi?"  

             "Phía trước đường xá không rõ, tùy tiện xông lên, không phải là muốn chết à?" Lông mày Trác Uyên nhướn lên, không khỏi vui cười lên tiếng: "Ngươi cho rằng ta là đồ đần à, tự xông lên muốn chết, ngưng dùm!"  

             Phụt!  

             Sở Khuynh Thành không khỏi che miệng khẽ cười một tiếng, lườm hắn một cái đầy quyến rũ. Chính ngươi không muốn lên, mà lại để người khác lên đầu, tác phong này lại không hề khác trước kia chút nào, cũng xảo quyệt vô cùng.  

             Ba người Dương Sát thì đã hoàn toàn bó tay rồi, nhìn dáng vẻ khôn khéo hơn người kìa của Trác Uyên, bất đắc dĩ nói: "Theo ý ngươi, chúng ta đều là đồ đần à?"  

             "Hả, cũng không phải, chỉ là ở chỗ này, dù sao ta cũng hiểu nhiều hơn so với các ngươi, luyện khí luyện đan luyện trận, điểm nào các ngươi giỏi nhất mà vượt được ta chứ? Ta sống sót, các ngươi mới có đường sống, ta mà nghẻo rồi, các ngươi cũng chỉ có chờ chết. Cho nên loại nhiệm vụ đi thử sương mù dày đặc đó, cũng chỉ có các ngươi đi làm, ta phải ở phía sau xem tình thế!" Trác Uyên đắc ý nhíu mày, không khỏi cười tà một tiếng, đương nhiên nói.  

             Ba người liếc nhìn nhau, trầm ngâm một chút, đều bất đắc dĩ nhẹ gật đầu.  

             Mặc dù lời của tên tiểu tử này khiến người ta tức chết nhưng không thể phủ nhận được là, thật con mẹ nó đúng!  

             Bọn họ muốn bình an ra khỏi nơi này, đảo ngược được tình thế, thật sự là phải dựa vào tầm mắt rộng lớn, uyên bác học thức. Bằng không mà nói, nếu hắn mà tiêu thì tất cả mọi người nơi này tiêu hết!  

             Không còn cách nào nữa, ba người chỉ có thể kiên trì lên. Nhưng bọn họ cũng sẽ không tự mình dẫn đầu xông lên, loại việc ngu ngốc tìm đường chết này, bọn họ cũng sẽ không làm!  

             Kết quả là, ba người Dương Sát khẽ híp một cái, ánh mắt âm tà liếc đám người Huyền Thiên Tông, lạnh lùng nói: "Ấy, bây giờ đám sương mù kia càng ngày càng đến gần nơi này, chỗ cũng càng ngày càng không đủ dùng, các ngươi ai ra ngoài nhường chỗ?"  

             Đám người sợ run cả người, cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều bị dọa đến mức liều mạng lắc đầu. Đã sợ sương mù dày đặc kia tới gần, lại sợ ba vị cung phụng này ép buộc, quả nhiên là trước sau không có cửa, tiến thoái lưỡng nan mà!  

             "Hừ hừ hừ... Chuyện này đều từ các ngươi mà thành, người chúng ta vừa nãy đã tổn thất nhiều như vậy, lúc này các ngươi còn con mẹ nó kéo dài hơi tàn, không bỏ ra một phần lực đi dò xét một phen, như thế không ổn đâu."  

             Dương Sát cười lạnh, khóe miệng thoáng qua một đường cong lạnh lẽo, hét lớn lên tiếng: "Nếu như các ngươi không nguyện ý tự đi ra ngoài, vậy lão tử giúp các ngươi quyết định!"  

             Nói rồi, khí thế toàn thân Dương Sát đột nhiên phát tán ra, thực lực Hóa Hư tầng bốn, trong phút chốc đè ép đông đảo đệ tử Huyền Thiên Tông ngừng khí tức một trận, cảm thấy kinh hãi.  

             Lão ma đầu này, chẳng lẽ thẹn quá hóa giận, muốn động thủ với bọn họ hay sao?  

             Thế nhưng với chút thực lực ấy của bọn họ, hoàn toàn không phải đối thủ của một cung phụng Hóa Hư như người ta. Huống hồ, cái sương mù dày đặc đáng sợ này còn đang từng bước tới gần, bọn họ làm gì có tâm trạng đi đánh nhau?  

             Trong lúc nhất thời, đám người chỉ cảm thấy bi thương bao trùm, tiến thoái lưỡng nan, không biết nên như thế nào cho phải!  

             "Được, tiền bối ngài không cần ép buộc, để ta đi!" Đột nhiên, lúc này Thủy Nhược Hoa hét lớn một tiếng vang lên, đứng dậy, việc nghĩa chẳng từ nan. Sau đó lại nhìn về phía Trác Uyên, chân thành cầu xin: "Đây vốn là sự cố do chúng ta gây ra, đa tạ ngươi ra thủ cứu giúp. Chỉ là hy vọng chuyến đi này của ta, có thể trợ giúp được một chút đối với việc ngươi nghĩ ra cách giải cứu, giúp đệ tử chúng ta thoát khỏi nơi này, tiểu nữ tử kia cũng vô cùng cảm kích!"  

             Trác Uyên không nói thêm gì chỉ khẽ gật đầu, lạnh lùng phất tay.  

             Ý như là, đừng có nhiều lời nữa, nhanh đi chịu chết đi, ta ở chỗ này nhìn đây!  

             Thủy Nhược Hoa cười khổ một tiếng, bỗng dưng cảm thấy có chút bi thương, thầm than nam nhân này thật sự cực kì lãnh khốc vô tình. Không biết thế nào, trong lòng đúng là có cảm giác mất mát vô tận không nói nên lời.  

             Sở Khuynh Thành nhìn kỹ nàng một cái, trầm ngâm một chút, ung dung lên tiếng: "Sư tỷ, hay là để ta đi!"  

             "Ngươi đi làm cái gì?" Nhưng nàng còn chưa dứt lời, Trác Uyên cũng đã chau mày, không hiểu nhìn về phía nàng, trong tay vô cớ nắm nắm thật chặt.  

             Cảm nhận được Trác Uyên quan tâm trong phút chốc này, bỗng dưng Sở Khuynh Thành cảm thấy một chút ngọt ngào, nhưng vẫn kiên trì nói: "Từ khi ta vào Huyền Thiên Tông đến nay, vẫn luôn nhận được sự chiếu cố của sư tỷ, lần này mạo hiểm, sao có thể để nàng đứng mũi chịu sào?"  

             "Tâm ý của sư muội, sư tỷ xin nhận bằng cả tấm lòng, nhưng thân là dẫn đội lần này của Huyền Thiên Tông, loại nguy nan trước mắt này, sư tỷ nên đứng ra làm gương tốt!" Thủy Nhược Hoa ngẩng đầu, mặt đầy khí khái hào hùng, bậc nữ nhi không thua đấng nam nhi.  

             Trác Uyên nhìn Sở Khuynh Thành một cái thật lâu, lại kiên trì nhìn về phía Thủy Nhược Hoa, tay nắm lấy Sở Khuynh Thành càng nắm chặt hơn, sau đó trầm ngâm một lát, chỉ vào Dương Sát nói: "Hai người các ngươi ai cũng không cần đi, ngươi đi!"  

             "Em gái ngươi, thứ trọng sắc khinh bạn, dựa vào cái gì mà để cho ta đi?" Thân thể Dương Sát rung một cái, nhất thời tức đến xám mặt, mắng to.  

             Trác Uyên bất đắc dĩ nhún vai, thở dài: "Không còn cách nào khác, ai bảo ngươi là Hóa Hư Cảnh chứ. Ta muốn thấy, sương mù dày đặc này có hiệu quả gì với cao thủ Hóa Hư. Giống những người khác, đi vào là không còn khí thứ tồn tại, hay còn có thể phản kháng hai lần, có lẽ có thể lao ra, đoán được lai lịch của sương mù dày đặc này. Rốt cuộc là thứ kịch độc hay là trận pháp bố trí, nếu là trận pháp, là trận pháp cấp mấy. Nếu để cho bọn họ đi nữa, thực lực quá thấp, khả năng thử không ra được như thế, đi cũng như không!"  

             Gương mặt Dương Sát nhăn lại, trong lòng như có trăm nghìn con thảo nê mã đang phi nước đại, trên mặt viết đầy hai chữ sầu não, thế nhưng lại không thể cãi lại được những gì Trác Uyên nói.  

             Quay đầu nhìn về phía hai người  m Sát và Quỷ Sát, bọn họ cũng trừng mắt, không nhìn lão ta.  

             " y... Tiểu tử này nói rất có lý, ngươi đi đi!"  

             "Dương Sát, cho các huynh đệ có một lối thoát, ngươi hi sinh một lần đi!"  

             Hai người bán Dương Sát đi rất lưu manh, khiến cho Dương Sát tức đến vẹo cả mũi: "Hai người các ngươi quá đáng, lại đứng về phe hắn, để cho ta đi chịu chết? Huynh đệ mấy trăm năm, đúng là công cốc!"  

             "Ài, Dương Sát cung phụng, ta nói, sau khi đi vào sẽ không chết, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin phán đoán của ta sao?" Trác Uyên khẽ cười một tiếng, tiếp tục dẫn dắt.  

             Dương Sát thở dài bất đắc dĩ, nhìn kỹ đám sương mù dày đặc kia đang tới gần, không khỏi thở dài, liên tục cười khổ: "Không sợ một vạn (nhất vạn), chỉ sợ lỡ như (vạn nhất). Nhưng cũng không khác lắm, nếu sau khi ta đi vào, tiểu tử ngươi còn chưa nhìn ra được thủ đoạn, như lời cứu chúng ta ra, các ngươi cũng chạy không thoát. Cùng lắm cũng chỉ mấy phút mà thôi, ta đi trước một bước thì sao chứ? Dù nói thế nào, lão tử cũng là người đã qua được Song Long Hội, còn sợ cái này à? Hừ!"  

             Dương Sát hừ nhẹ một tiếng, đột ngột đạp mạnh chân, bỗng nhiên phóng vào bên trong.  

             Đám người thấy vậy, không khỏi đồng thời run lên, âm thầm tán thưởng. Mặc dù những người này trong ma đạo không phải người lương thiện, nhưng thời khắc quan trọng lại đi ra rất dứt khoát, xứng đáng với bốn chữ anh hùng hảo hán!  

             Thế nhưng đệ tử Huyền Thiên Tông bọn họ lại trái ngược, ai nấy đều khúm núm với nguy nan trước mắt, cuối cùng lại muốn nữ nhân ra mặt, thật sự là quá mất mặt.  

             Về điểm này, bọn họ không thể không khiến cho những ác nhân này phải viết một chữ phục!  

             Vèo!  

             Chỉ lắc mình một cái, Dương Sát mập mạp này đã đến gần sương mù dày đặc, đồng tử ngưng lại, đánh ra một chưởng.  

             Oanh một tiếng, chưởng lực mạnh mẽ đánh vào sương mù trong chớp mắt, nhưng không thể đánh sương mù tan ra một phần nào.  

             Đồng tử Dương Sát co rụt lại, cảm thấy quái dị, vô thức sợ hãi, muốn lùi lại, nhưng sương mù này đã thừa cơ lan trùm lên. Chỉ vừa tiếp xúc, Dương Sát đã chấn động cả người, đôi ngươi đảo một cái, quá sợ hãi: "Trác Uyên, đây là..."  

             Kít!  

             Lão ta còn chưa nói xong đã im bặt, tiếp theo không hề động đậy bị sương mù dày đặc kia nhanh chóng nuốt chửng trước ánh mắt càng thêm hoảng sợ của cả đám, dừng như đến cả ý thức chạy trốn cũng không có.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!