Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Vậy chúng ta nên làm gì?" Thủy Nhược Hoa không nén được giật mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, đám người còn lại cũng đồng thời nhìn về phía hắn.  

             Trải qua chuyện vừa rồi, ngay cả đám người Huyền Thiên Tông cũng hoàn toàn dùng ánh mắt tin tưởng nhìn Trác Uyên, muốn nghe ý kiến của hắn.  

             Trác Uyên hơi trầm ngâm một lát, thản nhiên lên tiếng: "Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Khi đang nghĩ cách giải quyết, đầu tiên cứ biết rõ mọi chuyện rồi hẵng nói. Hiện tại ta không quen nơi này, chưa biết bất cứ điều gì. Trước tiên cứ đi về giải thích rõ ràng rồi đưa ra quyết định!"  

             Lúc này, ánh mắt Trác Uyên ngừng lại, đưa đám người về đến nhà trọ, cửa lớn đã đóng chặt.  

             Nhưng sương mù đó đã hướng bọn họ đến gần, kết giới vô hình đó cũng vang lên tiếng ăn mòn...  

             "Mọi chuyện là như vậy đấy..."  

             Trong hành lang mờ tối của nhà trọ, một đám người ngồi quây thành đoàn, chỉ có một ngọn nến đục màu chiếu sáng, Đám Khuê Lang không ngừng rục rịch, hệt như xác quỷ trong địa ngục, cơ bắp xương cốt phát ra tiếng rắc rắc, khiến cho bầu không khí âm trầm càng thêm quỷ dị.  

             Thủy Nhược Hoa khẽ túm lấy quần áo, sau lung hơi lạnh, cố hết sức không nhìn những thứ kỳ dị kia, bắt đầu kể lại: "Nửa tháng trước, trước đây khi chúng ta trên đường đến Song Long Hội, đi qua nghỉ chân ở trấn nhỏ này. Trong một quán rượu nhỏ, chúng ta gặp một thanh niên tóc đỏ, ánh mắt rất tà mị, nhìn thoáng qua đã biết là người trong ma đạo!"  

             Quả nhiên, chuyện kỳ lạ ở chỗ này đều do cao thủ ma đạo làm!  

             Trác Uyên và đám Dương Sát liếc nhìn nhau, ngầm hiểu trong lòng, không hề khác so với những gì bọn họ đoán lúc trước.  

             "Người thanh niên đó nhìn thấy chúng ta đi đến, liếc mắt vẻ âm hiểm, đứng dậy đùa giỡn, công tử nhà ta mở miệng hét lớn, nên đã chọc giận hắn ta. Ỷ vào việc có ba vị trưởng lão đi theo làm chỗ dựa cho nên chúng ta cũng không sợ. Người đó không nói thêm gì nữa, cứ như vậy rời đi. Chúng ta cho rằng hắn ta, nhưng thế nào cũng không ngờ được, vừa rạng sáng ngày hôm sau, chúng ta phát hiện bỗng dưng toàn bộ người trong thị trấn đều biến mất trong nháy mắt. Các trưởng lão không khỏi kinh hãi, thúc giục chúng ta tranh thủ thời gian lên đường. Nhưng mà công tử..."  

             "Cũng đã biến mất, đúng không?" Trác Uyên nhướn mí mắt, nhìn Thủy Nhược Hoa nhíu chặt lông mày, khoan thai lên tiếng.  

             Thủy Nhược Hoa khẽ gật đầu, khuôn mặt không nén được vẻ bi thương: "Không sai, công tử nhà ta vốn là người yếu ớt nhiều bệnh, không để người ta yên tâm được. Bây giờ bỗng nhiên lại không thấy bóng dáng, đúng thật là khiến người ta sốt ruột. Cho nên, chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy công tử, ba vị trưởng lão cũng liên tiếp biến mất không thấy tăm hơi. Sau đó ngày nào cũng có đệ tử ra ngoài tìm kiếm mất tích. Không còn cách nào khác, chúng ta đành phải bày ra kết giới, vẫn luôn thủ ở chỗ này, không dám vượt qua giới hạn, chỉ có ban ngày mới dám ra ngoài tìm kiếm một chút!"  

             "Mèo vờn chuột!" Trác Uyên ngẩng đều liếc nhìn đám Dương Sát, bốn người đều ngầm hiểu nhau, Trác Uyên càng bật cười ra tiếng.  

             Thủy Nhược Hoa sững sờ, chưa hiểu rõ: "Cái gì là mèo vờn chuột?"  

             "Ha ha ha... Đây chính là một trò chơi, mèo nắm chuột trong tay, cũng không vội giết chết, mà true đùa hành hạ đủ kiểu, hưởng thụ cảm giác nắm bắt hết tất cả!"  

             Khóe miệng Trác Uyên hơi cong lên, thản nhiên nói: "Người kia đã có thể bắt đi toàn bộ người trong trấn, lại có thể nhẹ nhõm bắt đi ba vị trưởng lão, vậy tại sao lại để những đệ tử như các ngươi ở đây, mỗi ngày mới bắt một hai người như vậy? Với thực lực mà hắn ta thể hiện ra trước mắt, cho dù bắt tất cả các ngươi cũng không khó khăn gì. Không phải là trêu đùa các ngươi sao, để các ngươi nơm nớp lo sợ, mỗi ngày sống ở trong sự sợ hãi. Đây cũng là thú vui của mèo vờn chuột!"  

             Đám người Huyền Thiên Tông bất giác run lên, hiểu rõ gật đầu.  

             Trác Uyên cong khóe miệng, than nhẹ một tiếng, mặt hiện vẻ giật mình lo lắng, dường như nhớ lại gì đó, thở dài nói: "Ầy, loại trò chơi như thế này, trước kia lúc nhàm chán ta cũng hay chơi, bây giờ lại không còn hứng thú nữa!"  

             "Ha ha ha... Anh hùng cùng chung suy nghĩ, trước kia chúng ta cũng thường chơi, nhưng mà sau khi làm cung phụng thì không có thời gian, lâu dần cũng hết hứng thú!" Dương Sát không nén được bật cười một tiếng, cũng vỗ tay kêu lên: "Nói thật, nhớ lại năm đó, lúc không có chuyện gì làm, tìm một số không vừa mắt, chơi một ít trò này, cũng thật thú vị!"  

             Bốn người khẽ gật đầu nhìn nhau, đều cười to lên, tri âm ma đạo!  

             Đám Thủy Nhược Hoa đầu rơi đầy vạch đen, sắc mặt nhìn về phía bốn người ấm trầm xuống trong chớp mắt, thầm mắng to, biến thái!  

             "Hừ, ma đạo trộm cướp các ngươi quả nhiên là không có ai tốt, lại lấy tính mạng người khác ra làm thú vui, đúng thật là ác độc đến cùng cực!" Đan Nhi đó nghe không nổi nữa, không khỏi thét lên, mắng to.  

             Đám Trác Uyên nghe thấy, từ chối cho ý kiến, Khuê Lang không biết sao mà bỗng dưng lại đứng bên cạnh tiểu cô nương đó, cũng mắng to: "Đúng đấy, Trác quản gia mấy người làm như thế, cũng quá tà ác, đến cả lão Lang ta đây cũng khó chịu!"  

             "A, không ngờ trong ma đạo còn có người hiểu chuyện?" Đan Nhi không nén được sáng mắt lên, nhìn kỹ Khuê Lang một chút, vẻ mặt ngạc nhiên nhưng rất nhanh, câu nói tiếp theo của Khuê Lang đã khiến nàng ta có loại xúc động muốn làm thịt người.  

             "Các ngươi không thể chặt bọn họ ra nấu sao, như thế vui biết bao nhiêu? Cứ nhất định phải phí nhiều sức lực như thế làm gì, quá phiền phức!"  

             "Ta biết ngay mà, ma đạo các ngươi có có ai tốt đẹp!" Gương mặt Đan Nhi không nén được mà nhăn lại, mắng to một tiếng.  

             Đám Trác Uyên thấy vậy, liếc nhìn nhau, lại đều thoải mái cười to lên.  

             Trác Uyên vừa như vô tình vừa như cố ý trêu chọc tiểu cô nương hành thích hắn khi trước, khoát tay một cái nói: "Tiểu nha đầu, ngươi chớ để ý, ma đạo chúng ta cũng phân chia ra văn nhân nhã sĩ và người thô kệch. Kiểu người thô kệch như Khuê Lang chỉ thích đơn giản thô bạo. Chúng ta văn nhã hơn, thích xem sống không bằng chết, dày vò khó chịu, dùng cái này để tìm niềm vui, ha ha ha..."  

             Trác Uyên cười to, những người còn lại cũng cười theo, Đan Nhi thấy thế, sắp tức phát khóc, chớp mắt chạy đến bên cạnh Sở Khuynh Thành, nhào vào ngực nàng, tìm kiếm sự an ủi: "Khuynh Thành tỷ, ngươi thấy mấy người này là người thế nào rồi đó, tức chết ta rồi..."  

             "Ha ha ha... Ta không phải đã nói bọn có không có lấy ai tốt từ sớm rồi sao, nghĩ thoáng một chút là được!" Sở Khuynh Thành chợt cười một tiếng, cũng lắc đầu bật cười an ủi, sau đó trừng mắt nhìn Trác Uyên một cái, trách hắn không nên đùa với muội muội nàng như thế.  

             Lông mày Trác Uyên khẽ nhướn một cái, nghiêng đầu, chống chế nói: "Nhìn ta làm gì, nếu ta không nhớ lại thú vui năm đó một chút thì làm sao biết được tác phong làm việc của người này, sao giúp đám mấy người cứu công tử tử muội lung ta lung tung gì đó được chứ? Mặc dù nói, có lẽ bây giờ đã thành xác rồi..."  

             "A, vậy bây giờ ngươi biết rồi à?" Sở Khuynh Thành cười một tiếng, trong mắt nhìn về phía Trác Uyên, chỉ toàn tình cảm nồng nàn, nhưng căn bản không có ý hỏi thăm.  

             Dường như nàng không quan tâm đến tính mạng của những người đó, nàng chỉ trân trọng thời gian hai người ở cùng nhau mà thôi.  

             Trác Uyên đắc ý nhíu mày, hiểu rõ nói: "Đương nhiên, đầu tiên tiểu tử này đắm chìm vào trò chơi mèo vờn chuột, cũng không phải là hạng người lỗ mãng mà có suy nghĩ cẩn thận. Nếu không khi các ngươi mồm mép với hắn ta thì hắn ta đã trả thù ngay rồi, chứ không phải đợi một đêm mới chậm rãi tra tấn các ngươi. Hắn ta bắt công tử ma bệnh của các ngươi đi cũng không có ý đồ gì khác, chỉ đơn giản là vây các ngươi ở chỗ này để các ngươi không dám tùy tiện rời đi, chậm rãi hưởng thụ niềm vui hành hạ người khác!"  

             "Không cho phép ngươi nói xấu công tử nhà ta, hắn không phải ma..."  

             "Là tự các ngươi nói hắn ốm yếu nhiều bệnh, liên quan gì đến ta?" Mày phượng của Đan Nhi nhăn lại, giận dữ mắng mỏ hắn, nhưng còn chưa đợi tiểu nha đầu này nói xong, Trác Uyên đã đột ngột ngắt lời, nhất thời khiến nàng ta nghẹn lại không nói được lời nào.  

             Đan Nhi cảm giác có hơi tủi thân, nhìn về phía Sở Khuynh Thành, nhưng Sở Khuynh Thành lại cười nhạt một tiếng, khoát tay áo, bảo nàng ta đừng nên so đo. Sau đó nhìn về phía Trác Uyên, chế nhạo nói: "Trác quản gia không hổ là người từng trải, quả nhiên kinh nghiệm dày dặn cực kỳ!"  

             "Đúng vậy, làm tiền bối, tiểu tử này vểnh mông lên, ta lại muốn tùy ý xem xem hắn ta muốn tạo ra phân gì. Bay giờ hắn ta chơi cũng chỉ là thừa lại của chúng ta chơi ngày trước, đúng không?"  

             Trác Uyên bật cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Dương Sát, Dương Sát vội vàng gật đầu, vẻ mặt đắc ý nói: "Không sai, hơn nữa tâm tính tiểu tử này chắc chắn chưa trưởng thành, lòng ham chơi cò lớn lắm. Thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, chưa hề gặp chướng ngại gì, cái này chắc chắn sẽ khiến lòng hắn ta sinh kiêu ngạo, lòng tự tin tăng cao. Người đã trải qua sóng gió như chúng ta, đã không còn hứng thú với trò trẻ con như vậy nữa. Cho nên chúng ta mới nói, đây là trò trước đây chúng ta chơi thừa lại, bây giờ không chơi nữa. Dù sao, có bản lĩnh như này, còn không bằng tu luyện thêm, nâng cao thực lực bản thân bây giờ một chút!"  

             Trác Uyên nghe xong, hiểu rõ gật đầu. Nếu tiểu tử này chưa chín chắn thì làm việc tất nhiên sẽ vung tay quá trán, có rất nhiều lỗ hổng, đây có thể trở thành một hướng đánh vào.  

             Thủy Nhược Hoa ngơ ngác nhìn những đại ma đầu này phân tích rõ ràng tất cả những gì xảy ra gần đây, đã hoàn toàn sợ ngây người.  

             Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đối diện với mấy cao thủ ma đạo thích chơi đùa này, vẫn là những lão ma đầu trải qua trăm trận này có thể đương đầu thuận lợi hơn.  

             Không giống như các nàng, sau khi xảy ra chuyện, trượng nhị hòa thượng không nghĩ ra, như con ruồi không đầu chạy ngược chạy xuôi, lại cố công vô ích, bị đối phương đùa nghịch trong lòng bàn tay.  

             Thế nhưng nàng vẫn còn chưa hiểu được, những lão ma đầu như Dương Sát thì không tính nhưng Trác Uyên tuổi còn trẻ, sao lại xuất hiện cảm giác còn xảo quyệt hơn cả những lão gia hỏa này, dương như hắn lăn lộn trong ma đạo còn nhiều hơn cả đám kia!  

             Điều này khiến cho ánh mắt nàng nhìn về phía Trác Uyên như bị bao phủ bởi một lớp lụa mỏng thần bí, một trái tim vô cớ đập liên hồi.  

             Dường như Trác Uyên chính là một bảo bối lớn chôn sâu dưới đáy đại dương, khiến nàng không kìm được muốn đến thăm dò...  

             "Tốt, cứ như vậy mọi chuyện đã rõ rồi!"  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!