“Lão già, nói mau, ngươi định đưa bọn ta đi nơi nào?”
Trong một quán trọ rộng rãi, Thủy Nhược Hoa đang ngồi trên một chiếc ghế dài, tràn đầy tức giận nhìn về phía trước, cạnh bên nàng ta có một nữ tử áo xanh, còn có mười mấy người theo sau, phía đối diện là một lão già xấu xí với mũi đỏ chót như rượu đang bị trói gô.
Nhưng mà, lão già này lại không hề gấp gáp, thay vào đó vẫn là dáng vẻ mê mang, nở nụ cười ngốc nghếch rồi lẩm bẩm: “Rượu… rượu… đưa rượu cho ta!”
“Rượu, rượu cái đầu ngươi ấy!”
Thủy Nhược Hoa không kìm được hừ một tiếng, nàng ta hầm hừ quát lên: “Lão tửu quỷ, đã năm ngày rồi, dù cho ngươi có uống nhiều hơn đi nữa thì cũng nên tỉnh rượu rồi, ngươi còn ở đó mà giả vờ, cứ muốn ép cô nãi nãi ta đây dùng hình phạt nặng có phải không?”
Lão già nọ hoàn toàn chẳng quan tâm đến sự hung hăng của nàng ta, lão ta vẫn đung đưa người miệng chỉ lẩm bẩm mỗi một chữ rượu.
Thủy Nhược Hoa không khỏi trợn ngược mắt, tức giận vận khí, vung chưởng ra muốn đánh gãy xương của lão già này, xem lão ta có mở miệng hay không.
Tuy vậy ngay đúng lúc này, chưa đợi nàng ta ra tay, thì từng giọng hô khẩu hiệu từ bên ngoài nhà truyền vào: “Một hai một hai một hai…”
Lòng nàng ta không khỏi thắt lại, Thủy Nhược Hoa và nữ tử áo xanh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
“Đi xem thử, bên ngoài có chuyện gì đi.” Thủy Nhược Hoa dùng mắt ra hiệu với nữ tử áo xanh, rồi nhàn nhạt lên tiếng.
Nữ tử đó gật đầu, bèn vội vã đi về phía cửa sổ, men theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì thấy một đám người cứng nhắc như là cương thi đang đi về hướng này.
Dẫn đầu là bốn bóng người, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng lại chính là bốn người Trác Uyên và Minh phủ Tam Sát.
Mà ở gần bên thì có hai bóng người quen thuộc, vậy mà là Sở Khuynh Thành và Đan Nhi, vừa dẫn đường cho bọn họ vừa nói cười vui vẻ.
Mà lúc này, nữ tử áo xanh sững lại, chưa từng nhìn thấy Khuynh Thành sư muội nở nụ cười sảng khoái đến vậy. Nhưng rất nhanh sau đó nàng ta đã phản ứng trở lại, rồi quay sang phía của Thủy Nhược Hoa và bẩm báo: “Nhược Hoa sư tỷ, là Khuynh Thành sư muội bọn họ trở lại ạ, nhưng mà dường như có dẫn theo một đám người kỳ lạ, toàn thân tay và chân đều cứng ngắt, đi đường cũng rất mất sức.”
“Vậy chắc chắn là đã bắt được kẻ khả nghi rồi, còn không mau đi mở kết giới tiếp ứng cho các nàng!” Mắt của Thủy Nhược Hoa không khỏi lóe lên, nàng ta nói ngay.
Nhưng mà khi lão già Tửu quỷ nghe được, lại không khỏi lắc đầu than thở: “Ôi, lại có người vô tội bị liên lụy rồi, quả là tạo nghiệt!”
“Này, tên lão già này hóa ra ngươi có thể nghe được những lời bọn ta nói, vừa rồi ngươi một mực giả điên giả khùng thôi chứ gì? Hừ, chờ đến khi những người kia bị giải vào, ta mới dạy dỗ ngươi một phen!” Thủy Nhược Hoa hung hăng trừng mắt nhìn lão ta, sau đó thì không thèm quan tâm nữa, nàng để cho vài người canh giữ, rồi đi theo nữ tử áo xanh mở cửa ra khỏi quán trọ.
Lão gia tửu quỷ nọ nhìn theo bóng lưng của hai nữ tử trẻ tuổi, mỉm cười và lắc đầu.
Ôi, vẫn còn non lắm. Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ bị thằng nhóc kia vờn đến chết, hề hề hề…
Ong!
Một đạo sóng vô hình vang lên, kết giới của quán trọn đột ngột được mở ra, Thủy Nhược Hoa và nữ tử áo xanh xông về phía trước, không thèm nhìn ai khác chỉ nhìn những bóng dáng cứng ngắt, sau đó lại vui mừng nhìn về phía hai người Sở Khuynh Thành: “Khuynh Thành sư muội, ngươi đã tìm được sào huyệt của tên ác tặc đó rồi à, cư nhiên bắt nhiều tù binh về lại còn đánh bọn họ thành như thế, ra tay đủ tàn nhẫn đấy, gần như chẳng thể tự lo liệu cho mình nữa.”
“Ai là tù binh, ai không thể tự lo liệu cho mình nữa. Cho dù bọn họ có ít tật nguyền, thì cũng thể xem thường và phân biệt đối xử với người khác chứ nhỉ?” Ngay lúc này, Trác Uyên đứng đó không xa tức giận mắng chửi.
Vốn dĩ nghe thấy những lời này của Thủy Nhược Hoa, mọi người cũng đã rất tức giận rồi nhưng khi nghe lời này, không khỏi cảm thấy có hơi đình trệ. Vẻ mặt bọn họ u oán nhìn về phía Trác Uyên, bĩu môi nói: “Trác quản gia, lời của ngài nói cũng chẳng tốt lành gì, con mụ nó ai là người tàn tật đây còn chẳng phải do ngài gây ra à?”
Trác Uyên nhíu mày rồi thơ ơ nhún vai. Mà Thủy Nhược Hoa lại sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trác Uyên chằm chằm, nàng ta lắp bắp: “Ngươi… ngươi là…”
“Ồ, Nhược Hoa sư tỷ, vẫn chưa giới thiệu cho ngươi biết.”
Sở Khuynh Thành bắt lấy tay của Trác Uyên rồi đi về phía nàng ta, trên mặt tràn đầy sự hạnh phúc, giới thiệu: “Đây là Trác Uyên, là cố giao ở Thiên Vũ của ta, hiện hắn đang đại biểu cho Ma Sách Tông đi Song Long Hội, hai người chắc đã gặp mặt rồi. Lần này nghe thấy bọn ta có khó khăn nên mới đến đây để tương trợ.”
Vẻ mặt Trác Uyên có hơi mất tự nhiên, dường như cố ý hay vô tình mà rụt tay mình lại khỏi tay của Sở Khuynh Thành, ấp úng bảo: “À… bọn… bọn ta chỉ vừa khéo đi ngang qua thôi, đến đây chỉ để dừng chân mà thôi, các ngươi đừng nghĩ nhiều. Chuyện của các ngươi, bọn ta lười quản lắm.”
“Này, mấy người các ngươi điều chỉnh đội hình rồi đi vào đi, đừng có mà tụt lại phía sau không có ai dẫn dắt thì khựng lại.” Nói vậy, Trác Uyên cũng nhanh chân bước đến chỗ của bọn Khuê Lang, chỉ huy để bọn họ di chuyển.
Nghe vậy, đám người Khuê Lang không khỏi xệch miệng, trên mặt tràn đầy vẻ phiền muộn: “Trác quản gia lại phải nghỉ ngơi à, sau này bọn ta không dám nữa.”
“Không nghỉ ngơi thì cũng phải đi vào trong vận động cho ta, chứ đừng có đứng ở ngoài, ở đây dường như không yên bình cho lắm, hiện tại các ngươi yếu hơn bất kẻ nào.”
“Vậy chúng ta mau chóng lên đường không được sao?” Lục Yết bất lực bĩu môi, than thở.
Nhưng khi hắn ta vừa mới thốt ra, khuôn mặt của Trác Uyên lập tức lạnh đi, hắn nhàn nhạt nói: “Khi nào khởi hành, khi nào dừng chân là do ta quyết định, không đến lượt ngươi quyết định!”
Lục Yết không khỏi rụt cổ lại, trong lòng hắn ta cảm thấy tức giận nhưng lại chẳng dám lên tiếng.
“Đồ ngốc, bình thường Trác quản gia không gần nữ sắc, hôm nay khó có khi nhìn trúng một người, làm sao có thể dễ dàng rời khỏi, sao người lại chẳng thức thời đến thế chứ?” Thích Trường Long hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta rồi nói bằng giọng òm òm.
Lục Yết bĩu môi, mặt tràn đầy sự không phục: “Tông môn có quy củ, có thể song tu nhưng không thể động tình, chẳng lẽ ngươi quên rồi à?”
“Nhưng mà quy củ của tông môn đều là mở đường cho kẻ mạnh, chuyện vừa mới phát sinh, đâu phải ngươi không nhìn thấy, ngươi cũng quên rồi à?” Thích Trường Long khẽ hừ rồi lạnh lùng trả lời.
Lục Yết không còn gì để nói chỉ có thể thở dài, gật đầu, những người khác cũng gật đầu đồng ý.
Trác Uyên nghe lời nói hậm hực của mọi người, trong lòng hắn do dự không biết nên làm gì. Ma Sách Tông có rất nhiều quy củ, thật ra không phải hắn không chấp nhận mà chỉ có duy nhất một điều giống hệt với ý hắn.
Tình nại xuyên tâm chi độc(1), người tu ma đạo hễ động tâm thì mọi thứ sẽ bị hủy hết.
(1):Tình nại xuyên tâm chi độc: ý chỉ tình cảm như độc dược làm loét ruột loét gan.
Từ phía xa nhìn dáng vẻ ưu phiền của Trác Uyên, dường như Sở Khuynh Thành nhìn thấu tâm tư của hắn, nàng bật cười, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ hay là nụ cười thất vọng.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng đã điều chỉnh lại vẻ mặt, nở một nụ cười nhạt, nhìn về hướng các tỷ muội giải thích: “Hắn không quen với người lạ, làm quen rồi sẽ tốt.”
Nói vậy, Sở Khuynh Thành tự mình đi vào quán trọ, không còn nhìn Trác Uyên lần nào nữa.
Thủy Nhược Hoa và mọi người đều sững sờ, họ đưa mắt nhìn nhau, đều có chút ngạc nhiên, vẻ mặt vừa rồi của Khuynh Thành là vui mừng hay là đau lòng…
Sau đó tất cả mọi người đi vào quán trọ, kết giới được dựng lên lại. Ba người Dương Sát trợn ngược mắt, không nói gì.
Vốn dĩ bọn họ không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng mà Trác Uyên muốn lo, bọn họ chỉ có thể cùng hắn lo.
“Ồ, lần này Huyền Thiên Tông đến toàn là đệ tử, ngay cả một trưởng lão cũng không có đi theo quan sát, trông có vẻ yên tâm nhỉ?” Dương Sát nhìn trái nhìn phải, chỉ nhìn tu vi của những người này rồi không khỏi bật cười chế giễu.
Vẻ mặt của Thủy Nhược Hoa không khỏi ngưng trệ, nàng ta chỉ có thể thở dài: “Vốn dĩ là có ba vị trưởng lão đi cùng, tiếc là ngay tại đây bị người đó bắt đi mất, hiện tại chỉ còn lại mấy đệ tử bọn ta.”
“Ngay cả trưởng lão cũng bị người khác bắt đi, Thiên Huyền Tông này cũng phế thật đấy, ha ha ha…” Khóe môi bất giác cong lên, ba người Dương Sát liếc mắt nhìn nhau rồi chế nhạo.
Những người khác đang đi những bước đi cứng ngắt cũng không quên cười nhạo và khiêu khích.
Đám người Thiên Huyền Tông nghe vậy, không khỏi cảm thấy tức giận, mấy tên ma đầu các ngươi rốt cuộc là đến đây giúp đỡ hay là đến đây cười nhạo bọn ta vậy?
Không đến còn hơn là đến!
Trác Uyên liếc bọn họ một cái, nhàn nhạt bảo: “Được rồi, bớt nói vài câu đi, nói không chừng chốc nữa các người cũng bị bắt đi.”
Ợ!
Không khỏi cảm thấy đình trệ, vẻ mặt của Dương Sát tràn đầy ưu phiền bảo: “Trác Uyên, ngươi rõ là người của Ma Sách Tông bọn ta, sao cùi chỏ lại hướng ra ngoài rồi. Ngươi không thể vị nữ tử mà bán đứng huynh đệ chứ. Ngươi phải biết rằng, huynh đệ như thủ túc, nữ nhân như y phục đấy.”
Sắc mặt của Trác Uyên trầm xuống, hắn không nói gì nhưng làm những người Huyền Thiên Tông kinh ngạc.
Đệ tử như hắn quả là đủ trâu đấy, bọn ta nhìn thấy trưởng lão cũng phải cúi đầu, còn tên này thì hoàn toàn trái ngược, trưởng lão ngược lại phải dỗ dành hắn.
Quả thật là thiên địa dời chỗ, âm dương nghịch chuyển, tiểu quỷ leo lên đầu của Diêm Vương rồi!
Nhưng mà ngay vào lúc này, một giọng cười chợt vang lên: “Ha ha ha… Người Ma Tông Sách các ngươi thật thú vị, đúng là câu sau vả câu trước, mâu thuẫn thật, nếu như nữ nhân là y phục, thì tự nhiên sẽ bán huynh đệ chọn nữ nhân rồi, như vậy cần gì phải do dự chứ?”
Ba người Dương Sát không khỏi nhíu mày lại, trong lòng cảm thấy tức giận, vậy mà tên mù nào đấy dám chế nhạo bọn họ.
Nhưng khi bọn họ đưa mắt sang nhìn, nhưng chỉ thấy một lão già say rượu bị trói ở một góc tối của quán trọ, khóe miệng lão ta còn mang theo ý cười giễu cợt.
“Này, lão già, ngươi vừa nói cái gì?” Dương Sát chỉ tay vào chiếc mũi đỏ chót của lão già, tức giận trừng mắt nhìn lão ta.
Lão già nọ không khỏi bật cười và nấc lên, cười khà khà bảo: “Chẳng lẽ lão phu nói không đúng à? Huynh đệ như thủ túc, nữ nhân như y phục câu nói này không sai. Nhưng mà ngươi ra ngoài xem xem, bên ngooài đúng là có người không tay không chân nhưng ngươi có bao giờ thấy có người không bận y phục mà nhảy nhót ngoài đường không?”
Khụ!
Không khỏi bật cười, Thủy Nhược Hoa và những người khác không kìm được mà bịt miệng cười, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay cảm thấy lão già này đáng yêu đến thế, cũng có thể xem như là chứng minh cho nữ tử bọn họ rồi.
Dương Sát không khỏi đình trệ, lông mày lão ta cau lại, tức giận đến nỗi không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!