Vụt!
Một tiếng vang xé trời, ánh kiếm nóng rực mang theo khí lửa, không chút chậm trễ nào bay về phía Trác Uyên, chỉ cách một phân nữa là đâm vào cổ họng hắn.
Cỗ sát khí khô nóng đó, thậm chí có thể khiến cho da hắn khô ráp ngay lập tức.
Mí mắt không khỏi giật giật, trong lòng Trác Uyên kinh ngạc, nhấc nhẹ tay phải lên, chợt nghe đinh lên một tiếng, Trác Uyên đã nắm chặt lấy thanh kiếm đỏ rực đó trong tay, ngước mặt nhìn lên, đã thấy ở bên kia của ánh đỏ đó, là một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi, vẻ mặt tức giận, đôi mắt trợn trừng, tuy chỉ có tu vi ở Thần Chiếu cảnh tầng năm, nhưng lưỡi kiếm đó sắc bén, thực lực mạnh mẽ hơn so với vẻ bề ngoài nhiều.
Nhưng, điều này với Trác Uyên lại chẳng có tác dụng gì!
Đôi mắt hơi nheo lại, Trác Uyên bất ngờ vung tay một cái, bộp một tiếng, thiếu nữ đó trong chốc lát đã bị một luồng sức mạnh to lớn hất ra, đụng vào chiếc bàn gỗ bên cạnh, nhất thời đập vỡ chiếc bàn đó.
Trác Uyên cầm thanh kiếm đỏ đó trên tay, khoan thai tự đắc nhìn nữ nhân đó, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo. Ba người Minh phủ tam sát, cũng không khỏi cười lạnh, dường như chẳng để tâm, trên tay vẫn thoải mái cầm ly rượu uống, như thể hoàn toàn chẳng để nàng ta vào mắt.
Chỉ là một kẻ Thần Chiếu cảnh, vậy mà dám động vào Trác Uyên, cho dù là đánh lén, cũng là không biết tự lượng sức mình.
Cho nên từ lúc nữ nhân đó xuất hiện, đến lúc chĩa kiếm vào Trác Uyên, ba người họ cũng đều như đang xem kịch, chẳng làm ra hành động gì cả. Chỉ ở đó cười ngạo, tiểu cô nương này đúng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức!
Keng!
Nhẹ nhàng gõ lên chuôi kiếm màu đỏ đó, Trác Uyên cẩn thận đánh giá một lượt, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười gian: “Linh binh cấp sáu, kỹ thuật luyện chế cũng rất tốt, nhưng đáng tiếc người dùng lại quá tệ, uổng cho một món đồ tốt!”
“Ngươi…” Cô nương đó cắn răng, không khỏi căm phẫn nhìn Trác Uyên, trong mắt hằn lên ý thù địch.
Nhưng, còn chưa đợi nàng ta nói gì, Trác Uyên đã cười nhẹ nheo mắt nhìn nàng ta, ngắt lời nói: “Nhóc con, ngươi là ai, đang yên đang lành sao lại muốn ám sát ta, vả lại, ngươi còn chưa có khả năng đó nữa đấy!”
Ha ha ha…
Lời vừa dứt, những người có mặt đều không khỏi đồng loạt cười lớn, kể cả hai người Khuê Lang, Nguyệt Linh, cả người cứng đờ, nhưng vẫn như cũ cười giễu cợt, cười nữ nhân này hành sự lỗ mãng, không biết tự lượng sức!
Tức giận bĩu môi, nữ nhân đó không quan tâm đến tiếng cười ngạo của những người xung quanh, chỉ mang vẻ mặt đầy phẫn hận nhìn Trác Uyên, quát lớn: “Ta mới là người hỏi các ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại bắt người của ta, mau thả công tử của bọn ta ra!”
“Bắt người của ngươi?”
Không nhịn được nhướng mày, Trác Uyên và ba người còn lại nhìn nhau, đều cảm thấy kì quái: “Bọn ta vừa mới đến đưa chưa được một giờ, còn chẳng biết các ngươi là ai, bắt người nào của các ngươi?”
Không khỏi hừ một tiếng, nữ nhân đó cười lạnh, hoàn toàn không tin lời hắn, quát lớn: “Hừ, giảo biện, ở đây ngoài các ngươi ra còn ai nữa, không phải các ngươi bắt người của bọn ta, còn ai vào đây nữa? Bọn ma đạo hèn hạ, dám làm không dám nhận, thật không ra gì!”
Nghe được lời này, mọi người có mặt đều tức giận, hai mắt trừng lớn, hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng ta. Nếu không phải Khuê Lang bọn họ cả người đang cứng đờ, không thể nhúc nhích, phỏng chừng đã xong lên xé xác nàng ta ra rồi.
Trác Uyên cũng được một phen cạn lời, nhún vai bất lực, nhìn về phía mọi người, chỉ về phía nàng ta rồi lạnh lùng nói: “Nhìn thấy chưa, đây chính là người của chính đạo đấy, cũng có cảm giác ưu việt đấy chứ. Nha đầu này, đang nằm trong tay chúng ta mà vẫn còn cứng miệng được, các ngươi nói xem, ta nên làm gì đây?”
“Giết nàng ta, hành hạ nàng ta, lăng trì nàng ta, chôn sống nàng ta, cưỡng…”
“Ờ, được rồi được rồi, bây giờ dáng vẻ này của các ngươi, đừng nghĩ đến loại chuyện đó nữa!” Nhìn thấy đám nam nhân có vẻ như đã bắt đầu rục rịch dục vọng, Trác Uyên vội xua tay, cười nhạo nói: “Không vội, ta tự có thủ đoạn của mình. Hay là, để nàng ta biến thành giống như các ngươi bây giờ?”
Hai mắt không kiềm được sáng lên, mọi người đều nhìn nhau, lộ ra một nụ cười tà ác.
“Hì hì hì… Trác quản gia quả là có chủ ý hay, hãy để nàng ta thành như bọn ta vậy, không động đậy được, sau đó hóa thành đá mà chết đi!” Khuê Lang cười toe toét, lớn tiếng tán thưởng.
Sự đau khổ của mình, để kẻ khác đến chịu giùm một phần, nói chung là nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi, tuy đây cũng không gọi là chia sẻ nỗi đau, mà chỉ đơn thuần là hả hê vì có người gặp họa mà thôi.
Ra hiệu trấn an mọi người, Trác Uyên quay đầu nhìn nha đầu đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, đến mức nha đầu đó cả người đều run lên, như bị con sói hung hăng nhìn chằm chằm vậy, hoảng loạn nói: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì à? Để ngươi được trải nghiệm thủ đoạn của bọn ma đạo hèn hạ đó, he he he…” Hắn cười một cách kì quái, từng bước đi về phía cô nương đó.
Tiểu cô nương đó rùng mình sợ hãi, nhìn vẻ quái dị ánh lên trong mắt hắn, nàng ta đã không còn dáng vẻ mạnh mẽ lúc trước nữa. Nuốt nước bọt, nàng ta nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra dường như những người xung quanh không tiện động đậy, liền vội vàng đứng dậy bỏ chạy khỏi tửu lâu.
Nhưng nàng ta đạo hạnh kém cỏi, làm sao có thể là đối thủ của Trác Uyên, tốc độ của hai người quả là khác biệt quá xa.
Chuyển mình một cái, bóng dáng của Trác Uyên lại lần nữa xuất hiện trước mặt nàng ta, khiến nàng ta giật mình hét lớn. Đang muốn chạy lần nữa thì đã bị một bàn tay to lớn như gọng kiềm, túm lấy vai, hắn dùng lực một chút, chỉ nghe tiếng rắc, nữ nhân đó không khỏi kêu lên đau đớn, bả vai như bị gãy lìa ra, đau đến mức nàng ta nhe răng trợn mắt, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy một màn như thế, những người có mặt đều cười gian ác, dường như rất thích thú khi thấy người khác bị hành hạ, ma tính lộ rõ!
Trác Uyên thuận tay lấy ra một viên đan dược tròn trịa, cười ngạo một tiếng, nhét vào miệng của nữ nhân đã bị hắn chế trụ kia, ánh mắt hắn hung tợn: “Tiểu nha đầu, ăn phải đan dược này, ngươi sẽ không còn đau nữa, bởi vì người gỗ đến cả động đậy cũng chẳng được mà, đương nhiên sẽ không cảm thấy đau vì trật khớp vai rồi. Nào, lại đây, ca ca đút cho ngươi, ngoan, he he he…”
“Đây là cái gì, ngươi dùng thứ này để bắt người của bọn ta sao?” Nữ nhân đó nhìn viên đan dược, đồng tử co lại, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Trác Uyên không biểu hiện gì, cũng lười giải thích, chỉ nghe tiếng cười gian ác càng lớn hơn: “Ha ha ha… Ngươi cảm thấy như thế nào, thì nó là như thế đấy, dù sao thì một lúc nữa ngươi cũng sẽ biết, cái gọi là sự chênh lệch giữa thiên đường và địa ngục!”
Mí mắt run rẩy dữ dội, tiểu cô nương đó bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, lớn tiếng hét lên: “Cứu mạng, sư tỷ, mau đến cứu ta!”
“Cứ kêu đi, kêu đi, kêu vỡ giọng cũng chẳng ai quan tâm đến ngươi đâu, ha ha ha…” Một lũ cầm thú, lúc trước còn bị Trác Uyên hành hạ đến mức khóc lên khóc xuống, bây giờ thấy Trác Uyên hành hạ người khác, trong nháy mắt thú tính nổi lên, còn hưng phấn vui vẻ hơn khi bọn hắn tự mình hành động nữa.
Minh phủ tam quan sát tất cả, cũng cười hài lòng, thậm chí còn có chút hưởng thụ, đây đúng là một khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có trong suốt mười ngày qua! Coi như là một tiết mục giải trí, để mọi người vực dậy tinh thần, chốc nữa chúng ta còn phải lên đường nữa, ha ha ha…
“Dừng tay!”
Sau đó, ngay khi Trác Uyên sắp nhét viên Cương Thi đan đó vào miệng của nha đầu kia, thì một giọng thanh lãnh đột nhiên vang lên. Tiếp đó, bạch y tung bay, gió nhẹ nổi lên, thổi qua mái tóc mềm mại như tơ lụa, một bóng hình thanh thoát xinh đẹp xuất hiện ở ngoài cửa tửu lâu.
Mọi người nhìn thấy, đều không khỏi ngơ ngác, kể cả Minh phủ tam sát cũng trơ người trên bàn, ly rượu bộp một tiếng rơi xuống, miệng mở ra, đến mức quên cả khép lại.
Trên đời này, vẫn còn có một nữ nhân siêu phàm thoát tục đến thế, vậy mà trước nay mình không hề biết đến, đúng là sống uổng quá rồi!
“Con mụ nó ai đang nói nhảm gì đấy, chốc nữa là tới lượt ngươi… ơ…” Hắn vung tay, Trác Uyên nghĩ rằng cứu binh của đối phương đã đến, cảm nhận được một luồng sức mạnh của Thần Chiếu cảnh tầng tám, nên cũng chẳng để ý đến, lớn tiếng mắng chửi.
Nhưng, khi hắn nhìn kĩ khuôn mặt đó, lại không khỏi ngơ ngác, tay hắn đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra một tia lúng túng cùng do dự, lẩm bẩm nói: “Khuynh… Khuynh Thành...”
Xì xì xì…
Lôi Linh giới trong tay không ngừng phát sáng, đồng thời, trên tay của Sở Khuynh Thành cũng mang một chiếc nhẫn hệt như thế, cũng đang phát ra ánh sáng chói mắt!
“Khuynh Thành tỷ!” Nữ nhân đó nhìn thấy Sở Khuynh Thành đến, tên ác ma này liền ngừng tay, sức lực bắt lấy nàng ta cũng thả lỏng rất nhiều, liền nhanh chóng vùng khỏi ma trảo của hắn, nét mặt thảm thương chạy về phía Sở Khuynh Thành.
Trác Uyên cũng mặc kệ nàng ta, để mặc bóng dáng nhỏ bé đó nhào vào lòng của Sở Khuynh Thành, gào khóc nói: “Khuynh Thành tỷ, bọn… bọn hắn là người xấu, nhất định là công tử và sư tỷ bị bọn hắn bắt đi!”
“Đan Nhi, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, người này tuy chẳng tốt lành gì, nhưng cũng tuyệt đối không làm ra những chuyện hèn hạ như thế. Hành vi của hắn, ta vẫn hiểu rất rõ. Tin ta đi, việc này không liên quan gì đến hắn đâu!”
Nhẹ nhàng vỗ lưng, Sở Khuynh Thành dịu dàng lên tiếng an ủi nàng ta, sau đó lại ngước mặt nhìn về phía Trác Uyên, vừa buồn vừa vui, vừa giận vừa trách, cười trêu đùa hắn nói: “Sao vậy, mấy năm nay tính cách của Trác quản gia vẫn không đổi đấy chứ, vẫn thích bắt nạt tiểu cô nương nhỉ!”
Ủa, bọn họ quen biết nhau sao?
Không khỏi kinh ngạc, mọi người đều ngơ ngác, băn khoăn nhìn quanh một lượt hai người họ. Cả Đan Nhi đó cũng không khỏi sững sờ, khó tin mà nhìn Sở Khuynh Thành.
Làm sao mà, một người thanh lệ thoát tục như Khuynh Thành tỷ, lại có quen biết với tên ma đầu này chứ?
Không khỏi bất lực sờ mũi, Trác Uyên tựa như không dám nhìn thẳng vào mắt của Sở Khuynh Thành, nheo mắt nhìn về phía khác, nhỏ giọng nói: “Ta chẳng có tâm tư đi tính toán với một tiểu cô nương làm gì, nhưng nha đầu này vô duyên vô cớ ám sát ta trước, ta chỉ trừng phạt nàng ta lại mà thôi, như vậy cũng đâu có quá đáng!”
Bộp bộp bộp!
Tròng mắt ngay lập tức như muốn nhảy ra ngoài, những người có mặt ở đó nhất thời bối rối.
Đây là chuyện gì đây, mặt trời mọc đằng Tây rồi ư? Trác quản gia bình thường chẳng sợ sóng gió, sát phạt quyết đoán, vậy mà cũng có lúc phải nhượng bộ, hạ mình nhận sai cơ à.
Không sai, trong mắt của mọi người, Trác Uyên luôn là người làm việc quyết đoán, chưa từng nói qua những lời ngon ngọt dịu dàng, cũng chỉ có lúc này, là lần đầu tiên bọn hắn nghe được những lời này đấy.
Mọi người bất giác nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên, cứ như nhìn một người khác vậy, sắp không nhận ra hắn luôn rồi.
Đồng thời, mọi người lại quay sang nhìn về phía của Sở Khuynh Thành, trên mặt đầy vẻ bất ngờ và nghi hoặc. Rốt cuộc nữ nhân này là ai, vậy mà có thể khiến Trác Uyên nhượng bộ đến vậy. Chẳng lẽ câu nói đó thật sự ứng nghiệm, anh hùng khó qua ải mỹ nhân đây sao?
Trầm ngâm một lúc, Sở Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào bóng dáng không được tự nhiên đó của Trác Uyên, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, nở nụ cười vui vẻ hiếm thấy.
Cả Đan Nhi đó, cũng không khỏi ngơ ngác. Từ lúc Sở Khuynh Thành vào tông môn tới bây giờ, nàng ta chưa từng thấy qua vị băng mỹ nhân này cười bao giờ, nhưng lần này…
“Trác Uyên, vậy ngươi nói là việc ban nãy, là lỗi của muội muội ta sao?” Hơi nhướng mày lên, Sở Khuynh Thành đột nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!