Rầm!
Trong một tòa đại điện âm u ẩm ướt, chỉ có mấy cây đuốc ở hai bên đang chiếu sáng, mờ mờ ảo ảo. Lệ quỷ kêu lên từng hồi thảm thiết, vang đến mỗi một góc trong đại điện, làm cho người ta nghe thấy mà có cảm giác không rét mà run.
Tại vị trí chính giữa đại điện, có một cái bàn hình vuông, dài hai thước, rộng một thước, một đại hán trung niên thân hình cao lớn, mặt để râu quai nón, mắt như chuông đồng, hung tợn đập lên bàn một chưởng, phát ra tiếng động đinh tai.
"Các ngươi nói cái gì, lão nhị, thế mà ngươi lại bị một tên đệ tử tạp dịch đánh bại ở Ma Sách Tông?" Đại hán kia hung tợn nhìn chằm chằm vào ba người phía dưới, tức giận đến trợn trừng mắt: "Nhục nhã, thật vô cùng nhục nhã!"
Ba người bất giác đều run rẩy cả người, đều không dám phát ra tiếng động.
Hàn Tam Thiếu và Hàn Nhị Thiếu liếc nhìn nhau, một hồi lâu sau, vẫn là Hàn Tam Thiếu khom người bẩm báo: "Khởi bẩm phụ thân, tên ở Ma Sách Tông kia là đệ tử tạp dịch của Trác Uyên, thật sự không hề đơn giản đó. E là trong lớp trẻ tuổi khắp thiên hạ, cũng là địch thủ khó gặp rồi!"
"Đúng vậy, Tông chủ, lão phu cũng tận mắt nhìn thấy, hắn một chiêu đã đánh bại nhị công tử, thật là khó tin!" Mạc trưởng lão cũng khom người cúi đầu, bẩm báo chi tiết.
Đại hán kia vung mạnh tay áo, không khỏi cất tiếng mắng to: "Hừ, không cần phải nói, tất cả đều là viện cớ. Đánh bại chính là đánh bại, lại còn thua dưới tay một đệ tử tầng thấp nhất của hạ tam tông, thật là khiến lão phu mất hết mặt mũi. Lão nhị, ngươi nói xem làm sao bây giờ đi!"
"Vậy... Toàn bộ nghe theo quyết định của phụ thân!" Cả người bất giác run lên, trên mặt Hàn Nhị Thiếu hiện lên chua xót, cúi đầu thật sâu xuống.
Lạnh lùng nhìn hắn ta, đại hán kia âm u nói: "Nếu ngươi đã bị người ta đánh cho bị thương một tay, vậy thì cái tay này đã trở nên vô dụng, phế một cánh tay của ngươi được không?"
"Phụ thân, tuyệt đối không thể, nếu như vậy, chẳng phải nhị ca sẽ tàn phế cả đời sao?" Hàn Tam Thiếu vừa nghe vậy, không khỏi khẩn trương, vội vàng khuyên nhủ.
Bất giác hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt đại hán kia lạnh lẽo, khinh thường bĩu môi: "Đã là người sắp bước vào Hóa Hư Cảnh rồi, thân thể cũng không còn tác dụng lớn như vậy nữa, một cánh tay cũng chẳng khác gì món đồ trang sức. Nếu như ngươi ngại khó coi, để lại một cánh tay cũng được, có điều, ngươi phải nhận hình phạt đốt da thịt bằng sắt nung bảy bảy bốn chín ngày, tư vị của sự đau đớn đó... Hừ hừ, chính ngươi tự chọn đi!"
Đồng tử mắt không nhịn được co rụt lại, Hàn Tam Thiếu đã sợ hãi đến mặt mày xám xịt, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía nhị ca của mình, hai đấm bất giác nắm chặt lại.
Bảy bảy bốn chín ngày đốt da thịt, chịu sự thiếu đốt của lửa nóng, loại đau đớn này, làm sao mà người thường chịu được?
Thế là, Hàn Tam Thiếu ôm quyền, muốn tiếp tục cầu tình nữa, nhưng lại bị Hàn Nhị Thiếu nâng tay cản lại, nên không nói gì nữa.
"Phụ thân, ta đồng ý nhận hình phạt đốt da thịt!" Hàn Nhị Thiếu khom người cúi đầu, mặt không biểu cảm, lạnh lùng lên tiếng.
Vị đại hán kia khẽ gật đầu, lửa giận trong lòng cũng tiêu tán một ít, âm u nói: "Tốt lắm, như vậy mới là con ta, thất bại thì nên gánh vác hậu quả của thất bại, đi đi!"
"Đợi một chút!"
Nhưng mà, vào đúng lúc này, lại vang lên một tiếng hét lớn, một vị công tử dáng người nhanh nhẹn, sắc mặt tối tăm, chậm rãi bước vào từ ngoài cửa. Mạc trưởng lão vừa thấy, vội vàng khom người nói: "Đại công tử!"
Mắt hơi liếc lão ta một cái, thanh niên kia khẽ gật đầu, rồi sau đó hai mắt thẳng tắp chống lại ánh mắt của đại hán, nhàn nhạt lên tiếng: "Phụ thân, lão nhị bị đánh bại, đó là bởi vì chênh lệch về thực lực, không trách hắn, không nên trừng phạt hắn!"
"Nhưng hắn thua dưới tay một đệ tử hạ tam tông, lại còn là đệ tử tạp dịch tầng thấp nhất..."
"Vậy thì đã sao?"
Thấy sắc mặt tức giận của phụ thân, thanh niên kia cũng không sợ, bình tĩnh lên tiếng: "Anh hùng không hỏi xuất thân, cho dù người nọ là đệ tử tạp dịch, cường giả chính là cường giả. Thua dưới tay cường giả, có cái gì đáng sợ đâu? Huống hồ, sắp phải xuất chinh Song Long Hội rồi, chính là lúc dùng người, nếu như lão nhị bị phạt trọng thương, khó có thể tham gia. Vị trí của hắn, sẽ do ai thay đây. Nói không chừng, chúng ta thật sự sẽ trở thành tông đứng cuối của trung tam tông, cuối cùng lại thành cơ hội để Ma Sách Tông bước vào tam tông. Thực lực của người nọ, vừa rồi Mạc trưởng lão nói rất rõ ràng, hẳn là phụ thân nên hiểu rõ, hắn có tư cách là đệ tử thiên tài của tam tông, không phải một cái thân phận có thể quyết định được!"
Hai mắt hơi nhíu lại, đại hán trầm ngâm một chút, cuối cùng khẽ gật đầu.
"Được, xét trong tình huống Song Long Hội sắp mở, lão nhị, hình phạt của ngươi ta sẽ tạm thời ghi lại. Đợi sau khi Song Long Hội kết thúc, sẽ xem biểu hiện của ngươi, rồi sẽ tình tiếp!"
"Tạ phụ thân không phạt!" Hàn Nhị Thiếu vội vàng ôm quyền, khom người nói.
Đại hán kia khẽ gật đầu, đứng dậy đi về phía một cửa khác, nhưng trước khi lão ta bước qua bậc cửa kia, tốc độc đã hơi chậm lại, quay đầu nhìn thanh niên kia một cái, thản nhiên nói: "Lão đại, ngươi nghĩ sao về việc Ma Sách Tông này đột nhiên xuất hiện đệ tử tạp dịch?"
"Một đối thủ tốt, xem ra Song Long Hội lần này, sẽ không quá nhàm chán, ha ha ha..." Khóe miệng hơi nhếch lên, thanh niên kia lộ ra một nụ cười tà dị.
Đại hán kia lạnh nhạt gật đầu, bộ râu cũng hơi vểnh lên, xoay người rời khỏi nơi này, chỉ là giọng nói của lão ta, vẫn rành mạch truyền tới: "Song Long Hội lần này, lão phu cũng không mong các ngươi có thể bước vào hàng ngũ thượng tam tông, chỉ hy vọng các ngươi có thể bảo trụ danh trung tam tông vị hiện tại. Nếu như lần này Ma Sách Tông thực sự có thế lội ngược dòng, nhiệm vụ này cũng cũng phải để người khác đến gánh vác!"
"Xem ra trong lòng phụ thân đã rõ ràng hơn ai hết, cũng không xem nhẹ đệ tử tạp dịch kia!" Khóe miệng nhếch lên một độ cong tà dị, thanh niên kia quay đầu nhìn hai người đệ đệ một cái, bất giác khẽ cười...
Cùng lúc đó, trong một sơn cốc yến tĩnh, một bóng dáng màu xanh lắc mình một cái đã xuất hiện ở nơi đây, là một thanh niên mặc trường bào màu xanh.
Hai mắt lim dim, mắt phượng mày ngài, khí thế cường hãn không ngừng tản ra.
Hít một hơi thật sâu, thanh niên kia thu hồi khí thế của mình lại, giương mắt nhìn cửa đá đối diện một chút, bất giác cất tiếng cười to nói: "Sư đệ, vi huynh đã xuất quan, không biết ngươi còn phải đợi đến khi nào nữa? Song Long Hội, không đợi ai bao giờ đâu!"
"Aizz, không ngờ sư huynh đã xuất quan sớm như thế, quả nhiên thiên phú hơn người, không hổ là đệ nhất thiên tài Tây Châu, khiến sư đệ xấu hổ!" Bên trong cửa đá truyền ra một tiếng than nhẹ, tràn đầy lười nhác nói: "Sư huynh ngươi của đợi chút trước đã, sư đệ ta còn phải rèn luyện thêm một chút thời gian nữa!"
Bất giác mỉm cười lắc đầu, sư huynh cười bất đắc dĩ, cất tiếng trách mắng: "Tiểu sư đệ ngươi được lắm, còn trêu chọc luôn cả sư huynh rồi, đệ nhất thiên tài Tây Châu cái gì chứ, ở trước mặt ngươi ta dám tự xưng như vậy sao?"
"Sao lại không dám, sư huynh ngươi sớm đã nước vào Hóa Hư Cảnh nhiều năm, sư đệ ta chẳng qua cũng vừa mới đột phá hóa Hư Cảnh mà thôi, sao có thể so sánh được? Sư huynh, ngươi mới là người trêu chọc ta đấy!" Bên trong cửa đá, lại vang lên tiếng cười trẻ con đầy thích thú.
Bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu, sư huynh kia từ chối cho ý kiến, cứ lẳng lặng đứng chờ ở chỗ này như vậy.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Bên trong cũng không có động tĩnh gì, nhưng lúc vị sư huynh kia đợi đến phát chán cả lên, muốn hét lên thúc giục lần nữa, thì ầm một tiếng, một tiếng chấn động đột nhiên truyền ra từ bên trong cửa đá.
Ngay sau đó, từng luồng khí cực nóng không ngừng phun trào, khiến cho nhiệt độ của cả sơn cốc cũng đột nhiên tăng lên nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt, tất cả cỏ cây bên trong sơn cốc, đã héo rũ toàn bộ, sau đó bốc cháy lên.
Cho dù là sư huynh kia, trong lòng cũng đột nhiên căng thẳng, mày không nhịn được nhíu chặt lại, bên trong ngũ tạng lục phủ, càng giống như bị lửa cháy thiêu đốt, đau đớn đến khó nhịn.
Đồng tử mắt chợt co rụt lại, sư huynh kia nhìn về phía cửa đá đang khép chặt, không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ, trên đầu đã chảy đầm đìa mồ hôi lạnh: "Đây... Đây là Tiên Thiên thần hỏa của tiểu sư đệ? Cuối cùng hắn cũng dung hợp với thần hồn rồi, không ngờ lại có uy lực như thế, con quái vật này... Ha ha ha, còn đang nghĩ khi nào thì, danh hiệu đệ nhất thiên tài Tây Châu này của ta sẽ bị tiểu tử đoạt đi, xem ra bây giờ đã bị đoạt rồi!"
Lắc đầu cười khổ, vẻ mặt sư huynh kia hiện lên nét phiền muộn, giống như mất đi cái gì, vẻ mặt buồn bực thở dài...
Cùng lúc đó, ở giữa một cánh rừng rậm rạp, một đội nhân mã, tầm mười mấy hai mươi người, đang nghỉ ngơi dưới một gốc cây đại thụ tán rộng. Khí thế mạnh mẽ bất chợt tràn ra, khiến một số động vật và Linh Thú xung quanh, cũng không dám đến gần một bước, đều chạy ra xa.
Vút!
Đột nhiên, một bóng đen nháy mắt lóe lên, lộ ra một gương mặt hung tợn, nhìn về phía mọi người giận dữ hét lên: "Viêm Ma đâu, tên tiểu tử Viêm Ma kia chạy đi đâu rồi hả?"
"Ôi, thì ra là Thanh Nha trưởng lão à!" Mày bất giác nhướng lên, một nữ tử xinh đẹp diễm lệ giương mắt lên nhìn lão ta, không khỏi bật cười nói: "Viêm Ma sư huynh hắn cảm thấy rất nhàm chán, đi trước mọi người để vui chơi rồi. Đợi đến Song Long Hội, tất nhiên sẽ hội họp với chúng ta!"
"Cái gì, tiểu tử kia lại tự tiện chủ trương, chạy đi rồi hả? Thật là nực cười!"
Bất giác tức giận hừ một tiếng, Thanh Nha trưởng lão tức giận chà giậm chân, mắng to: "Nếu như tiểu tử kia lại nổi tính ham chơi, lỡ mất thời gian, vậy thì đáng bị tội gì? Đừng có con mẹ nó Song Long Hội kết thúc rồi, hắn mới xuất hiện, đó không phải là làm lỡ mất đại sự sao!"
Nữ tử kia nhìn chăm chú trưởng lão kia một cái, lại nhún vai tỏ vẻ không sao cả, an ủi: "Yên tâm đi, Viêm Ma sư huynh sẽ không chậm trễ thời gian đâu, hắn cũng không phải tiểu hài tử, sẽ có chừng mực!"
"Hắn thì đúng mực các con khỉ gì, loại chuyện này cũng không phải hắn không hay làm?"
Nghe được lời biện giải của nữ tử, lúc này trưởng lão phun ra một ngụm nước bọt, không ngừng mắng to: "Trước kia lúc chúng ta đi tông môn khác đấu võ, hắn nhân cơ hội chuồn mất, chạy không thấy bóng dáng đâu, lúc tông môn người ta đến chỗ chúng ta bới móc, hắn cũng nhân cơ hội chuồn mất, chạy không thấy bóng dáng. Trong ấn tượng của lão phu, hắn chưa bao giờ đứng đắn cả."