Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Phụt!  

             Một tiếng cười khẽ vang lên, nhìn thấy ba vị kia đường đường là cung phụng chỉ đạo của Tinh Anh Môn, mà lại có bộ dáng cam chịu như thế, một vài thiếu nữ đã không nhịn được che miệng, không ngừng cười trộm.  

             Một số nam nhân trong ngày thường nghiêm túc, lúc này cũng nhịn đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, cả người run run. Nhất là ba người vốn là người của Tinh Anh Môn kia, đã cười đến lạc cả giọng luôn rồi.  

             Hiếm có khi nào bọn họ nhìn thấy ba vị cung phụng thường ngày cao cao tại thượng lại có bộ như bực tức thế dáng?  

             "Cười cái gì mà cười, nghiêm túc lên cho ta, chúng ta đang thảo luận chính sự đấy!" Dương Sát bất giác trừng mắt lên, nhất thời bày ra dáng vẻ tức giận đến trợn mắt lớn tiếng hét lên.  

             Nhưng lão ta vừa bày bộ dáng này ra, mọi người nhất thời càng cười lớn hơn, không thể nín nhịn được nữa.  

             Điều này không khỏi khiến ba người cảm thấy buồn bực, không còn chút mặt mũi nào.  

             Trác Uyên thấy vậy, cũng khẽ cười nhìn về phía mọi người, lên tiếng dạy dỗ: "Có cái gì buồn cười đâu, ai mà không sợ lệnh bài của Tông chủ? Không biết tôn ti lễ phép, dám cười nhạo cung phụng, lát nữa lại đến lượt các ngươi khóc đấy. Đến đây, ăn một viên Linh Đan trước, nâng cao tinh thần một chút!"  

             Nói rồi, trong tay Trác Uyên lại xuất hiện một cái bình sứ, bộ dáng ấm áp như gió xuân phát từng viên đan dược cho bọn họ.  

             Thấy vẻ mặt Trác Uyên hiền lành như vậy, mọi người cũng không nghi ngờ gì, thuận tay nhận lấy, quan sát một hồi, đồng tử mắt cũng nhất thời sáng ngời, trong lòng mừng rỡ.  

             "Sư phụ, lại là Linh Đan cấp bảy!" Khuê Cương không khỏi kêu lên đầy vui mừng, rồi sau đó đắc ý nhìn những người khác: "Thấy chưa, đi theo sư phụ lão nhân gia, chính là có nhiều lợi ích như vậy đấy. Mấy ngày nay Linh Đan diệu dược mà ta ăn, đều đã sớm vượt qua mười mấy năm trước rồi. Chẳng những là số lượng, chất lượng cũng là loại thượng thừa, không bao giờ có đan dược dưới cấp bảy!"  

             Những người còn lại nghe vậy, cũng vui mừng khôn xiết gật đầu.  

             Kể từ khi tới Tạp Dịch phòng này, là tinh anh được bồi dưỡng để chuẩn bị tham gia Song Long Hội, bọn họ mới thật sự biết được, cái gì mới gọi là thiên đường chốn nhân gian.  

             Trước kia ở Tinh Anh Môn thì chỉ là nhân gian, chỉ có tinh anh Tạp Dịch phòng này mới là thiên đường nha. Còn về phần Nội Môn Ngoại Môn kia, hừ hừ, so sánh với Tạp Dịch phòng, quả thực không khác gì với địa ngục.  

             Nuốt ực một ngụm, ăn viên đan dược kia, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ ý cười phơi phới.  

             Ba người Dương Sát đứng một bên nhìn đến đỏ cả mắt, không khỏi thả nhẹ bước chân, đi đến bên người hắn, huých vào đầu vai hắn, chịu thua nói: "Aizz, đồ chơi gì vậy, cũng cho chúng ta một viên đi, chúng ta không đi kể tội của ngươi nữa!"  

             "Không được, các ngươi không thể ăn!" Khẽ cười lắc đầu, Trác Uyên lộ vẻ tươi cười thần bí.  

             Nhưng nghe được những lời ấy, ba người cũng nóng vội, Dương Sát thì chống nạnh giận dữ hét: "Trác Uyên, ngươi có ý tứ gì, tinh thần mà lúc trước ngươi hối lộ Tông chủ đi đâu rồi. Bây giờ chúng ta cho ngươi cơ hội hối lộ, không ngờ ngươi lại không hối lộ gì, khinh thường chúng ta có phải không, tốt xấu gì chúng ta cũng là cung phụng đó!"  

             "À thì, không phải là chuyện đó, chủ yếu là..." Mày bất giác nhướng lên, khóe miệng Trác Uyên đột nhiên xoẹt qua nụ cười tà dị: "Chủ yếu là nếu các ngươi cũng ăn, ai bảo vệ bọn họ đây. Một mình ta không thể trông nom nhiều đến vậy được!"  

             Bảo vệ?  

             Ba người không khỏi sửng sốt, không rõ chuyện gì. Nhưng rất nhanh, bọn họ đã hiểu rõ tất cả!  

             Aaa!  

             Một tiếng hét thảm thiết vang lên trong đám người, đầu tiên sắc mặt Khuê Cương cứng đờ, toàn thân không ngừng run rẩy một chút, sau đó thì giống như người gỗ vậy, bắt đầu chuyển động một cách máy móc, mỗi khi động đậy đều run lên, giống như là bị đông cứng vậy, chỉ có con mắt và đầu lưỡi là còn có thể tự do di chuyển.  

             "Nhi tử, ngươi bị sao vậy... Ưm..." Khuê Lang quýnh lên, vội vàng lên tiếng, muốn tiến lên, nhưng cơ thể cũng bất chợt khựng lại, cảm thấy cơ thể của mình không ngừng trở nên cứng ngắc.  

             Tiếp theo, tiếng kêu sợ hãi nối tiếp vang lên, truyền đến từ các góc. Tất cả đệ tử chuẩn bị đi tham gia Song Long Hội, đều xuất hiện loại hiện tượng này, ngoại trừ có thể nói và cử động con mắt ra, những cái khác đều không thể làm được.  

             Ba vị cung phụng thấy vậy, bất giác đều vô cùng sợ hãi, sốt ruột quan sát một hồi, mới lại nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên, quát lên: "Trác Uyên, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"  

             Bất giác mỉm cười một tiếng, Trác Uyên từ chối cho ý kiến, tung nhẹ bình sứ nhỏ đang cầm trên tay, tự nhiên cười nói: "Thực ra đan dược cấp bảy này, chưa chắc đã là Linh Đan, cũng có khả năng là Độc Đan mà!"  

             Hử?  

             Không khỏi sửng sốt, sắc mặt mọi người đồng loạt hoảng hốt!  

             "Độc Đan cấp bảy, Cương Thi Đan, sau khi dùng, toàn thân xơ cứng héo rũ, một tháng sau, toàn thân sẽ hóa thành nham thạch, không thể động đậy nói năng mà chết!"  

             Cái gì?  

             Trác Uyên nhàn nhạt lên tiếng, mọi người cũng lộ vẻ sợ hãi, không thể tin nổi nhìn về phía Trác Uyên, Khuê Cương đã bày ra vẻ mặt cầu xin nói: "Sư phụ, vì sao ngài lại hại chúng ta?"  

             "Không phải ta đã sớm nói với ngươi, ý muốn hại người có thể có, lòng phòng bị người không thể thiếu, sao ngươi lại không nghe lời của sư phụ vậy? Ai nói với ngươi, đồ mà sư phụ cho nhất định là thứ tốt hả?" Bất giác cười nhạo một tiếng, Trác Uyên vui vẻ cười.  

             Bỗng dưng, trong lòng mọi người trầm xuống, khóe miệng đột nhiên méo xệch, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn cũng đầy ấm ức.  

             Vừa rồi còn thấy vẻ mặt ấm áp như gió xuân của hắn, không ngờ rằng lại ẩn chứa sự nham hiểm như vậy. Bây giờ, bọn họ mới biết cái gì là miệng nam mô bụng một bồ dao găm rồi.  

             So với Dương Sát cung phụng vừa rồi trợn mắt với bọn họ, Trác quản gia thật sự là quá âm hiểm, luôn bày ra vẻ tươi cười mà thoắt cái đã hạ độc rồi, vừa rồi bọn họ còn cảm kích hắn, bây giờ nghĩ lại, thật sự là ngu xuẩn giống như heo vậy.  

             Dương Sát thì một phát túm lấy ngực Trác Uyên, rống giận lên tiếng: "Vì sao phải làm như vậy, bọn họ chết rồi, ai đi tham gia Song Long Hội, một mình ngươi đơn thương độc mã à?"  

             Không để ý đến những lời ồn ào của lão ta, Trác Uyên chỉ giơ lệnh bài trong tay lên, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, lạnh lùng lên tiếng: "Song Long Hội cực kỳ hung hiểm, các ngươi cũng nên biết, với thực lực bây giờ của các ngươi, nếu đi Song Long Hội, tỷ lệ chết không có chỗ chôn rất lớn. Cho nên, so với để cho các ngươi đi chết ở nơi đó, chi bằng chết ở trên tay ta còn hơn!"  

             Con mẹ nó, đây là logic kiểu gì vậy, ngươi không thể để chúng ta sống lâu thêm mấy ngày sao?  

             Trong lòng mọi người không nói lên lời, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên, tràn đầy vẻ oán hận.  

             "Có điều, trong con đường chết này, ta mở cho các ngươi một còn đường sống. tuy rằng Cương Thi Đan này có thể khiến các ngươi xơ cứng mà chết, tu vi bị phế, nhưng chỉ cần các ngươi duy trì hoạt động của cơ thể, thì có thể trì hoãn sự xơ cứng. Đợi khi đến Song Long Hội, ta lại giải độc cho các ngươi! Về phần những người không chống đỡ được, thật có lỗi, thuận theo tự nhiên vậy."  

             Bất giác nhếch mép lên cười một tiếng, Trác Uyên lại giơ lệnh bài lên trước mặt bọn họ: "Nhìn rõ tấm lệnh bài này đi, ta là nhận được mệnh của Tông chủ, mặc kệ phía sau các ngươi có bối cảnh ra sao, đã chết thì là chết vô ích, ai cũng đến không gây sự với ta được, cho nên chuyện gì ta cũng cũng dám làm, đừng hy vọng giữa đường ta sẽ cứu các ngươi, cho dù toàn bộ các ngươi chết sạch, ta cũng sẽ không chớp chút nào đâu, hê hê hê..."  

             Ma quỷ!  

             Trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng, mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt đau khổ.  

             Ba người Dương Sát nhìn thấy tất cả, vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu lý do.  

             Nếu như Trác Uyên hạ kịch độc lên người bọn họ, tất nhiên ba người không thể buông tha cho tiểu tử này, không chừng còn nghi ngờ hắn có phải là gián điệp của tông môn nào phái tới hay không.  

             Nhưng bây giờ, độc mà Trác Uyên hạ cũng là độc dược mãn tính, còn để lại cho bọn họ cơ hội sống, rất rõ ràng chính là đang huấn luyện bọn họ, chẳng qua thủ đoạn này có chút vô tình.  

             Trong lúc nhất thời, ba người đã hơi hiểu ra rồi.  

             Lúc này, Trác Uyên lại truyền mật ngữ cho ba người, dặn dò: "Bây giờ bọn họ còn không bằng trẻ con mới sinh, dọc đường đi các ngươi phải tốn sức trông nom một chút!"  

             Ba người không khỏi ngẩn ra, liếc nhìn nhau, rồi khẽ gật đầu.  

             Ngay sau đó, Trác Uyên lại chạy đến trước mặt mọi người, vỗ mông bọn họ, khiêu khích nói: "Đến đấy, ta đến chỗ cách ngàn dặm kia chờ các ngươi trước, con mẹ nó đừng mới ra ngoài cửa đã chết thẳng cẳng, ha ha ha..."  

             Tiếng nói vừa dứt, Trác Uyên nháy mắt đã biến mất không thấy bóng người, mọi người cũng đỏ mặt lên, nghiến răng nghiến lợi khó khăn bước từng bước về phía trước, giống như vác trên lưng một ngọn núi khổng lồ vậy, mỗi một bước đều vô cùng khó nhọc, một bước lại tạo một cái hố sâu hoắm, thân mình cứng ngắc, giống như ốc sên đang bò vậy.  

             Nhưng trong mắt bọn họ, lại tràn đầy vẻ phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm mắng: "Trác quản gia, ngươi chờ mà xem, chúng ta nhất định sẽ không chết một cách vô ích như vậy!"  

             Nhưng mà, lời tuy nói là như vậy, thân thể bọn họ cũng càng ngày càng cứng ngắc, đã qua một khắc thời gian rồi, còn chưa di chuyển nổi hơn một thước.  

             Thấy tình cảnh này, ba vị cung phụng không khỏi nỉ non. Trác Uyên này muốn huấn luyện bọn họ, thì cứ huấn luyện, nhưng có thể tìm phương pháp huấn luyện có tốc độ nhanh hơn chút được không vậy.  

             Cứ đi với tốc độ đi này, trẻ con còn nhanh hơn so với bọn họ, như vậy thì ngày tháng nào mới đến nơi đây!  

             Nhưng bây giờ Trác Uyên đã cách cả nghìn mét, cũng lại không có chút lo lắng chút nào cả.  

             Mục đích chủ yếu mà hắn dùng Cương Thi Đan này, chính là để củng cố gân mạch thân thể bọn họ, để cho bọn họ từng bước vượt qua giới hạn của bản thân. Đợi đến khi vượt qua rồi, tất nhiên thân thể sẽ khôi phục lại hành động, nhưng rất nhanh, lại càng phải củng cố, sau đó lại vượt qua.  

             Cứ như vậy, gân mạch và thân thể của bọn họ sẽ được rèn luyện cực lớn, trong mấy tháng ngắn ngủn, muốn vượt qua vài chục năm tĩnh tâm tu luyện của người khác, cũng không phải không có khả năng.  

             Từng có những lúc, Trác Uyên cũng muốn  tự mình nếm thử một chút. Có điều, cách tu luyện này cũng có nhược điểm, chính là vào dịp này, cần phải có người có thực lực hơn nữa đáng tin cậy bên cạnh.  

             Nếu không, bây giờ bọn họ còn yếu hơn cả trẻ con mới sinh, không có người bên cạnh bảo vệ, chẳng phải chưa đến một phút đã chết thẳng cẳng?  

             Cho nên, một người luôn độc lai độc vãng như Trác Uyên, cũng không có điều kiện để huấn luyện bản thân...  

             Mà cùng lúc đó, các tông còn lại cũng ào ào bắt đầu hành động, chuẩn bị chạy đến nơi quyết chiến Song Long Hội.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!