Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Nhưng nếu là vì bồi dưỡng cường giả, vậy tại sao không phân chia Thánh Linh Khoáng cho các tông môn, ai ai cũng có phần?” Trác Uyên khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút nghi hoặc hỏi: “Như vậy không phải càng tiện bảo vệ Tây Châu sao?”  

             Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không khỏi cười khổ một tiếng. Cuối cùng vẫn là Dương Sát thở dài nói: “Aiya, nếu chuyện thật sự đơn giản như vậy thì đã tốt. Chỉ đáng tiếc năm Thánh Linh khoáng này rất kỳ lạ, chỉ có những Thánh Thạch ở rìa Linh Khoáng mới có thể bị khai thác. Còn thật sự không có cách nào vào bên trong để khai thác. Cho dù là vài vị cao thủ mạnh nhất ở đại lục cũng không thể phá nổi bức tường kiên cố vô hình này. Bởi vậy bọn ta chỉ có thể đợi vài trăm năm mới có thể khai thác một chút Thánh Linh Khoáng mà nó mới ngưng tụ ở ngoài!”  

             Thì ra là như vậy! Ra là đã có cao thủ bày bố kết giới!  

             Trác Uyên gật đầu ra ý đã hiểu. Thì ra bất luận là Thánh Thạch hay Linh Thạch bình thương, cũng đều được hình thành bằng cách ngưng tụ linh khí trong không khí. Mà kho báu lớn nhất bên trong năm Thánh Linh Khoáng này, không biết đã bị cao thủ phương nào dùng kết giới bảo vệ từ sớm. Bởi vậy người ta chỉ có thể khai thác một chút tài nguyên phân li phần rìa và bên ngoài kết giới.  

             Nếu nói như vậy, Thánh Linh Khoáng này là vật đã có chủ. Hơn nữa người này còn có năng lực rất mạnh, nhất định không phải người phàm giới!  

             Trác Uyên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đã hiểu rõ tất cả. Sau đó hắn nhìn bốn người kia rồi nói: “Được rồi, ta đã hiểu rõ tính quan trọng của Song Long Hội. Khi nào chúng ta xuất phát?”  

             “Một tuần sau!”  

             Tà Vô Nguyệt nhìn hắn một cách cẩn thận, sau đó lạnh nhạt nói: “Ta cho ngươi thời gian một tuần để chọn đệ tử, sau đó ngươi sẽ làm đội trưởng, dẫn bọn họ tiến về Song Long Hội, vì tông môn ta mà giành lấy lợi ích. Tất nhiên thứ bậc xếp hạng càng cao, lợi ích sẽ càng lớn. Tam tông Thượng, Trung, Hạ cũng đã phái người đi rồi. Với năng lực của ngươi, ta hi vọng tương lai Ma Sách Tông sẽ được xếp vào hàng Trung Tam Tông!”  

             Trác Uyên suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu: “Được, nhưng chỉ có một mình bọn ta đi sao?”  

             “Tất nhiên là không rồi. Bọn Dương Sát sẽ đi cùng chăm sóc các ngươi!”  

             “Chỉ có ba vị Cung Phụng?” Trác Uyên nhướng mày, cảm thấy có chút kì quái. Một sự kiện trọng đại như vậy nhưng chỉ phái có ba người đi, có phải quá không coi trọng rồi không? Cái này có liên quan đến tiền đồ tương lai của tông môn đấy!  

             Trác Uyên bất lực nhún vai. Dương Sát bất chợt vỗ vai hắn, cười lớn nói: “Ha ha ha… Trác Uyên, ngươi đừng quá để ý chút vấn đề hình thức này. Các tông môn đều giống nhau, Trưởng lão Cung Phụng chỉ có thể đi cùng hai ba người, các vị tông chủ cũng không đi. Chủ yếu là sợ cao thủ các tông môn tụ họp, dễ dẫn đến sinh sự. Đây chính là quy tắc của Song Long Viện!”  

             Thì ra như vậy…  

             Trác Uyên gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ. Có điều như thế cũng tốt, các đệ tử có thể thoải mái trao đổi chiêu thức. Bằng không, nhìn thấy thủ lĩnh bên đối thủ đang chằm chằm như hổ đói, thủ lĩnh bên mình lại không phải đối thủ của người ta, áp lực trong lòng nhất định sẽ rất lớn.  

             Khi đó vừa phải đối phó với đệ tử của đối phương, vừa phải đề phòng mấy lão già sẽ báo thù sau cuộc thi, vậy trận đấu còn có thể diễn ra bình thường không?  

             Song Long Viện đưa ra quy định như vậy cũng khá thấu tình đạt lý!  

             “Được rồi, nếu như không còn chuyện gì, các người hãy lui về chuẩn bị, một tuần sau xuất phát!” Sau đó Tà Vô Nguyệt liền xua tay, bảo mọi người lui đi.  

             Minh Phủ Tam Sát quay người hành lễ, sau đó cúi đầu rời đi. Trác Uyên trầm mặc một lát, nhưng lúc chuẩn bị nhấc chân rời đi lại do dự, quay người lại nói: “Tà Vô Nguyệt, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi!”  

             “Gọi Tông chủ!” Da mặt Tà Vô Nguyệt không khỏi giật giật. Nhưng khi lão ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trác Uyên, liền bất lực lắc đầu, thở dài nói: “Bỏ đi, có chuyện gì thì nói đi!”  

             Trác Uyên cân nhắc một chút, sau đó lạnh nhạt nói: “Tông chủ, lúc đầu khi chúng ta bàn về điều kiện, ngươi dùng một viên đan dược cấp chín để đổi lấy việc ta gia nhập Ma Sách Tông. Nhưng hiện tại ta đã làm xong tất cả những gì ngươi yêu cầu, chỉ còn một trận chiến ở Song Long Hội. Sau cuộc chiến này, ta muốn… Ngươi có thể trả lại tự do cho ta hay không?”  

             “Sao nào, Ma Sách Tông ta có chỗ nào không tốt sao? Không muốn ở lại? Ngươi ở đây có thể nói là như diều gặp gió, không chừng sẽ trở thành Tông môn cao cấp rất nhanh và bước chân lên đỉnh cao đời người. Cũng có thể sau này vị trí này của ta sẽ truyền lại cho ngươi!” Tà Vô Nguyện vỗ vỗ tay cầm của chiếc ghế, lạnh lùng nhìn về hướng Trác Uyên, chờ đợi câu trả lời của hắn.  

             Trác Uyên lắc đầu khẽ cười, dáng vẻ vô cùng hờ hững: “Nếu tâm bất định thì ở đâu cũng không có ý nghĩa. Ta chỉ hi vọng tông chủ cho ta một lời hứa, nếu không lần Song Long Hội này, tâm trạng ta sẽ bồn chồn không yên, tư duy hỗn loạn, ra trận thất bại…”  

             “Sao nào, ngươi đang uy hiếp ta?”  

             Tà Vô Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Trác Uyên, nhưng sau đó liền thấy Trác Uyên cũng đang lạnh lùng nhìn lại mình, không chút động tĩnh. Rất lâu sau đó, Tà Vô Nguyệt mới thở dài một hơi, thỏa hiệp nói: “Được, nếu như tâm của ngươi đã không ở đây, miễn cưỡng cũng vô ích. Nếu ngươi muốn trở về Lạc Gia, vậy thì sau khi xong chuyện hãy cứ trở về. Có điều Song Long Hội lần này, ngươi phải giúp vài người được ở lại Song Long Viện cho ta. Nếu không ngươi đi rồi, tông môn ta không có người kế thừa, há chẳng phải trở thành trò cười cho chín tông môn sao?”  

             “Cái này…” Trác Uyên nhíu chặt mày, có chút khó xử: “Không phải ngươi chưa thấy qua, ba đệ tử mạnh nhất của Tinh Anh Môn liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của Hàn Tam Thiếu kia, thực lực kém hơn quá nhiều. Một mình ta có thể dàn xếp những người của Trung Tam Tông kia, nhưng nếu muốn để bọn họ ở lại Song Long Viện…  

             “Sao nào, không làm được?”  

             Tà Vô Nguyệt khẽ nheo mắt, không khỏi cười chế nhạo một tiếng: “Vậy ngươi còn nói những lời vô ích với ta làm gì. Nếu như ngươi đi rồi, chỉ còn lại một đám yếu ớt, sao ta có thể không biết xấu hổ mà dùng chúng được. Cho dù Tông môn có được liệt vào hàng Trung Tam Tông, nhưng những đệ tử này có thể đảm đương nổi danh hiệu Trung Tam Tông không? Hay nói một cách khác, một mình ngươi mạnh thì có ích gì. Nếu ngươi không thể dẫn dắt những tên tiểu tử đó cho ta, thì ngươi phải ở tông môn để đảm đương trọng trách, đừng nghĩ đến việc chạy ra ngoài!”  

             Hừ…  

             Trong chốc lát, Trác Uyên liền cảm thấy có chút khó khăn. Tà Vô Nguyệt thấy dáng vẻ hắn như vậy thì bất giác lạnh lùng nói: “Sao nào, cảm thấy rất khó xử sao? Không phải ngươi khiến năng lực Nguyệt Nhi và Khuê Cương tăng lên rất nhanh sao!”  

             “Đúng vậy, hai người đó rất dễ dạy dỗ. Có điều nếu như mạnh tay, sợ các gia chủ chịu không nổi…” Trác Uyên đảo mắt, liếc nhìn Tà Vô Nguyệt, ý định rất rõ ràng.  

             Sao nào, huynh đệ, cho ta một cái quyền gì đó đi. Ít nhất là quyền lực có thể trấn áp mấy lão già kia dù ta có giết tôn tử của họ.  

             Tà Vô Nguyệt cẩn thận nhìn Trác Uyên một cái, sau đó bất giác lộ ra nụ cười gian tà: “Được, ta biết ý ngươi là gì. Ngươi muốn làm như thế nào thì cứ thoải mái mà làm. Tránh để đám tiểu tử kia cản trở ngươi!”  

             Nói rồi lòng bàn tay của Tà Vô Nguyệt chợt lóe lên, một lệnh bài ngọc tím đột nhiên xuất hiện, sau đó lão ta ném về phía Trác Uyên.  

             Sau khi xem qua, Trác Uyên chỉ thấy trên đó có một chữ: Tà!  

             “Đây là lệnh bài bổn tông luôn mang theo bên mình, bên trong có uy lực thần hồn của bổn tông. Tất cả Tông môn Trưởng lão Cung phụng đều biết, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy bổn tông. Từ nay về sau, quyền sinh sát ở tông môn do ngươi tùy ý định đoạt!”  

             “Mẹ kiếp, có thứ hay ho thế này mà không lấy ra từ sớm, có thể giúp ta bớt bao nhiêu là chuyện!” Ánh mắt Trác Uyên không khỏi lóe lên, hắn khẽ cười đáp.  

             Tà Vô Nguyệt lắc đầu cười, hờ hững đáp: “Lúc trước khi ngươi mới đến đây, khí thế đang mạnh. Nếu như đưa cho ngươi lệnh bài này, gây náo loạn với các trưởng lão cung phụng thì không biết sẽ xảy ra rắc rối gì. Có điều hiện tại ngươi cũng xem như đã công thành danh toại, các vị Trưởng lão Cung phụng trong tông môn cũng thêm phần kính trọng và gửi gắm hy vọng cho ngươi. Cho dù có chút mâu thuẫn cũng sẽ không quá lớn. Bởi vậy ta mới dám yên tâm đưa lệnh bài này cho ngươi. Còn nếu không ngươi mượn danh ta khiến nhiều người tức giận, Thạch Cung Phụng nhất định sẽ nhân cơ hội thảo phạt, vậy không phải cũng gây hại cho ta sao?”  

             “Quả nhiên vẫn là tông chủ anh minh. Vậy ta xin cáo biệt tại đây. Có cái này rồi, xem ta có huấn luyện mấy tên tiểu tử đó đến chết không, ha ha ha…” Trác Uyên cười gian tà một tiếng, sau đó hướng về phía Tà Vô Nguyệt chắp tay hành lễ rồi rời đi một cách nhàn nhã.  

             Nhưng hắn không biết rằng sau khi mình rời đi, ánh mắt Tà Vô Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn lại đầy sự lạnh lùng, miệng lẩm bẩm nói: “Trác Uyên… Ngươi phát triển ở tông môn này cũng quá nhanh rồi, vượt xa cả dự liệu của ta. Nếu như lần Song Long Hội này thành công, ngươi đi cũng tốt, khà khà khà… Cũng tốt…”  

             Sáng sớm ngày hôm sau, Trác Uyên liền mời ba vị Cung Phụng và những đệ tử được chọn bước vào hành trình tiến về Song Long Hội. Trong đó ba người Thích Trường Long của Tinh Anh Môn là cao thủ mạnh nhất, không cần nói cũng biết. Còn lại đám lặt vặt trong phòng như Quỷ Hổ, Thiết Ưng, Khuê Lang và Nguyệt Linh cũng đã đến. Tiếp đó là Nguyệt Nhi và Khuê Cương, còn có vài vị đệ tử đã gặp qua cũng gắt gao theo sát.  

             Vù!  

             Một âm thanh dao động trong không gian vang lên, kết giới tông môn từ từ được mở ra. Trác Uyên không khỏi hít sâu một hơi, tiến về phía trước. Cuối cùng sau mấy năm, đây là lần đầu tiên hắn bước ra khỏi kết giới này, trong lòng bất giác cảm thấy vô cùng sảng khoái.  

             Những người còn lại có thể ra khỏi tông môn rèn luyện cũng vui mừng cực độ. Đặc biệt có rất nhiều người cả đời chưa từng ra khỏi tông môn, lần này có thể du ngoạn sơn thủy một phen.  

             Ba người Dương Sát nhìn tất cả một lượt, không khỏi cười khổ.  

             “Ta nói này Trác Uyên, Tông chủ cho ngươi thời gian một tuần để tuyển chọn, vậy mà ngươi lại quyết định trong một buổi tối. Có phải quá qua loa đại khái rồi không?” Dương Sát có chút lo lắng nhìn hắn.  

             Trác Uyên khẽ nhướng mày, hờ hững nhún vai: “Vậy thì đã sao. Ta hiểu rất rõ năng lực của bọn họ, ai đi ai ở, trong lòng đã có tính toán.”  

             Dương Sát gật đầu cười khổ, trong lòng liền thấy khổ não. Lão ta chỉ về phía hai người Nguyệt Nhi và Khuê Cương: “Người khác thì không nói, hai người này vừa đột phá Thần Chiếu Cảnh không bao lâu, muốn trao đổi chiêu thức với cao thủ vẫn phải dựa vào ma bảo trong tay. Bọn họ cũng có thể đi?”  

             “Bọn họ là đồ đệ của ta, ta bảo họ theo để mở mang tầm mắt, rèn luyện một chút!”  

             Hừ!  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!