Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù vù vù…  

             Trong một căn phòng đơn sơ, Trác Uyên đang ngồi xếp bằng trên giường đá một mình. Hai mắt hắn khẽ nhắm lại, ngọn lửa xanh trên trán đang hừng hực bốc cháy. Mà trong sâu thẳm tâm trí hắn, một con rồng lớn với luồng hào quang rực rỡ đầy màu sắc cũng đang nhắm nghiền đôi mắt, trên trán cũng có một ngọn lửa xanh giống như hắn. Toàn thân nó phát ra khí thế dũng mãnh, theo ánh lửa xanh bập bùng càng trở nên mạnh mẽ hơn.  

             Vù!  

             Bỗng một trận chấn động đột ngột truyền đến, Trác Uyên đột nhiên mở to hai mắt, thân thể không ngừng dao động, khí lực toàn thân cũng tăng lên gấp mấy lần.  

             Cùng lúc đó, linh hồn rồng trong đầu hắn cũng đột ngột mở to đôi mắt lớn, ngẩng lên trời gầm một tiếng, phát ra từng đợt âm thanh long trời lở đất. Trong nháy mắt, ngọn lửa màu xanh cũng lan rộng ra khắp cơ thể nó, biến con rồng đang rực rỡ sắc màu trở thành một con rồng lửa màu xanh. Ngọn lửa hừng hực cũng chầm chậm thiêu đốt mọi ngóc ngách trong đầu Trác Uyên.  

             Gừ!  

             Trác Uyên ngẩng đầu lên trời gầm dài một tiếng, âm thanh chấn động vạn dặm, một khắc sau mới dần dần ngừng lại, khí thế toàn thân cũng từ từ thu vào trong.  

             Trác Uyên hít sâu một hơi, cảm nhận tu vi hiện tại của mình một chút, sau đó hài lòng gật đầu.  

             Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, hắn lại đột phá thêm một lần nữa, đạt đến tu vi Thần Chiếu tầng hai. Phương pháp Thanh Viêm Luyện Thần này quả nhiên thần kỳ, giúp hiệu quả tu luyện tăng lên gấp mấy lần!  

             Hơn nữa Thanh Viêm và linh hồn rồng đã hoàn toàn hợp thể làm một, cuối cùng nguyên thần của hắn cũng hợp nhất thành công với Thần Hồn. Sau này khi hắn dùng đến Thần Hồn sẽ càng dễ dàng hơn.  

             “Trác quản gia, lão phu có thể vào không?” Đột nhiên một tiếng gọi già cỗi vang lên. Trác Uyên nhướng mày, vốn đã biết người đến là ai, liền trầm giọng lên tiếng: “Bạch Cung Phụng, vào đi!”  

             Trác Uyên khẽ phẩy tay, trận pháp xung quanh liền bị loại bỏ. Sau đó hắn búng tay một cái, cánh cửa gỗ đơn sơ liền mở ra.  

             Bạch Cung Phung khẽ nở nụ cười, vui vẻ bước vào. Nhìn thấy tu vi hiện tại của Trác Uyên, ánh mắt lão ta không khỏi sáng lên, chắp tay chúc mừng: “Khà khà khà… Chúc mừng Trác quản gia lại có thêm một bước tiến lớn! Aiya, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi lại có thể đột phá thêm lần nữa. Trác quản gia thật sự là một kỳ tài tu luyện hiếm có trên đời. Tốc độ này quả thực khiến không ít tuyệt thế thiên tài phải lực bất tòng tâm!”  

             “Khà khà khà.. Bạch Cung Phụng khách khí rồi. Chỉ là ta nỗ lực hơn người khác một chút mà thôi. Bởi vậy ta thường giảng giải với những hậu bối rằng một phần công lực ta có hôm nay không phải một sớm một chiều mà có, mà chính là ngày đêm khổ luyện, không quản khó khăn. Nhưng bọn họ lại không chịu hiểu, luôn hỏi ta lấy đan dược ở đâu. Đúng là trẻ con không thể dạy!” Trác Uyên chậm rãi xua tay, bất lực lắc đầu.  

             Da mặt Bạch Cung Phụng không khỏi giật giật. Lão ta nhìn bộ dáng cố làm ra vẻ của Trác Uyên, trên đầu bỗng đầy vạch đen.  

             Mẹ kiếp, ra vẻ!  

             Trên đời này có rất nhiều người làm việc chăm chỉ hơn ngươi, nhưng ta cũng chưa thấy ai dị thường như ngươi cả. Có thiên phú không phải lỗi của ngươi, nhưng có thiên phú tuyệt thế như vậy lại còn khoe khoang, vậy là người không đúng rồi!  

             Bạch Cung Phụng nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của Trác Uyên, nhất thời không nói nên lời.  

             Trác Uyên thấy lão ta không nói gì, liền khẽ cười mở lời: “Này Bạch Cung Phụng, ngươi đến tìm ta có chuyện gì, sao bây giờ lại không nói nữa?”  

             Còn không phải bị tên tiểu tử nhà ngươi chọc tức sao!  

             Bạch Cung Phụng không khỏi cười khổ một tiếng, bất lực lắc đầu, sau đó mới lạnh nhạt đáp: “Trác quản gia, tông chủ và ba vị thủ lĩnh có lời mời. Chỉ là mấy ngày nay ngươi luôn bế quan tu luyện, sợ đến đúng lúc đang ở thời khắc đột phá mấu chốt, bởi vậy không tiện làm phiền. Vừa rồi nghe thấy tiếng gầm dài của ngươi đột phá cả lớp kết giới bảo vệ, liền đoán người đã thành công bèn đến chuyển lời!”  

             “Ừm, thì ra là như vậy, thật khổ công Bạch Cung Phụng đã đợi!” Trác Uyên cung kính cúi người chắp tay hành lễ.  

             Bạch Cung Phụng liền cười rồi lắc đầu, chòm râu khẽ động: “Không dám không dám, đó là chức trách của ta!”  

             “Đúng rồi, không biết Tông chủ mời ta là có chuyện gì?”  

             “Ừm…” Bạch Cung Phụng vuốt râu, cân nhắc một chút, sau đó đáp: “Tông chủ và ba vị thủ lĩnh của Cung Phụng đang tập hợp, cùng nhau bàn đại sự, có lẽ là chuyện của Song Long Hội!”  

             Trác Uyên khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, trong lòng cũng ngầm suy tính. Trước đó Tà Vô Nguyệt giấu kín như bưng chuyện về Song Long Hội, không mảy may tiết lộ cho hắn một chút nào. Lần này lại trịnh trọng mời hắn đến cùng họp bàn, có vẻ đã đến lúc bắt đầu rồi!  

             Trác Uyên nghĩ vậy, sau đó khẽ nheo mắt, trong lòng cũng đã ra quyết định.  

             Bởi vậy sau khi từ biệt Bạch Cung Phụng, Trác Uyên đi thẳng đến đại điện Tông chủ. Sau khi đến nơi, hắn chỉ thấy bốn người là Tà Vô Nguyệt và Minh Phủ Tam Sát đã đợi ở đó từ lâu. Nhìn thấy hắn đến, Tà Vô Nguyệt không khỏi cười nhẹ: “Sao nào, cuối cùng cũng chịu đến rồi!”  

             “Không còn cách nào, mấy ngày nay ta đang bế quan đột phá Thần Chiếu tầng hai!” Trác Uyên nhún vai, hờ hững đáp.  

             Hai mắt Tà Vô Nguyệt lóe lên, thận trọng nhìn Trác Uyên một cái, khẽ gật đầu: “Cái này bổn tông biết, Bạch Cung Phụng đã báo cáo rồi. Nếu không phải vậy thì khi bổn tông triệu tập, ngươi dám vô duyên vô cớ không đến thì sớm đã bị trừng phạt nghiêm khắc rồi!”  

             Trác Uyên hờ hững nhếch mép, ra vẻ không để ý. Sau đó hắn liền tìm một chỗ ngồi, lười biếng ngồi xuống.  

             Tà Vô Nguyệt thấy vậy sắc mặt liền trầm xuống, cái gai trong lòng lão ta như càng đâm sâu hơn. Tên tiểu tử này, ở tông môn lâu như vậy rồi mà vẫn không có chút phép như trước, nhìn thấy bổn tông vẫn vô lễ như vậy!  

             Nếu không phải vẫn trọng dụng ngươi, bổn tông đã…  

             Tà Vô Nguyệt nghiến chặt răng, đè nén lửa giận trong lòng xuống.  

             Dường như Dương Sát nhìn ra được cơn phẫn nộ trong lòng lão ta, liền bất giác cười lớn một tiếng để giảm bớt sự gượng gạo: “Ha ha ha… Trác Uyên, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy ngươi lại có đột phá rồi, thật đúng là trụ cột của tông môn ta. Với một kỳ tài như ngươi, dù có chút sơ suất bọn ta cũng sẽ không truy cứu quá nhiều. Quy tắc luôn nhường đường cho người có năng lực, đúng không, Vô Nguyệt?”  

             “Ngươi cũng vậy, nhiều năm nay đều không có chút phép tắc quy củ nào. Không phải đã nói với ngươi từ sớm phải gọi ta là tông chủ rồi sao!” Tà Vô Nguyệt trừng mắt nhìn lão ta một cái, lạnh lùng lên tiếng.  

             Dương Sát không khỏi bật cười, dáng vẻ hờ hững y như Trác Uyên.  

             Sau đó Tà Vô Nguyệt liền nhìn về hướng Trác Uyên lần nữa, đồng thời bàn chính sự: “Trác Uyên, lần này triệu tập ngươi đến chủ yếu là vì Song Long Hội đang đến gần, cũng là lúc để cho ngươi hiểu rõ một chút!”  

             Quả nhiên…  

             Con ngươi Trác Uyên khẽ động, trong lòng hắn đã đoán ra từ sớm, chỉ lạnh nhạt gật đầu.  

             Bốn người kia đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ngầm ra hiệu một lát. Cuối cùng vẫn là Dương Sát mở lời: “Trác Uyên, để nói về Song Long Hội này, trước tiên phải bắt đầu từ địa thế tổng thể của Đại Lục. Đúng rồi, ngươi có biết Thánh Linh Khoáng là gì không?”  

             Đương nhiên biết, trong nhẫn của lão tử chính là cái đó!  

             Trác Uyên thầm nghĩ trong lòng, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng tên phàm nhân này sao lại biết chuyện về Thánh Khoáng? Bởi vậy để tránh bị nghi ngờ, Trác Uyên chỉ đành bày ra dáng vẻ mơ hồ, mờ mịt lắc đầu: “Thánh Linh Khoáng? Đó là cái gì?”  

             “Khà khà khà… Ngươi đến từ một nơi nhỏ bé như Thiên Vũ, không biết Thánh Linh Khoáng cũng có thể hiểu được!” Bốn người lại đưa mắt nhìn nhau lần nữa, không khỏi cười nhạo thành tiếng. Sau đó vẫn là Dương Sát giải thích tiếp: “Thánh Linh Khoáng là thể tập hợp linh khí còn quý hiếm hơn cả Linh Thạch, không dễ khai thác. Nếu như dùng nó để bố trận tu luyện, thật sự là một công đôi việc, làm ít ăn to. Bởi vậy đây đã trở thành một thứ khiến rất nhiều tông môn đế quốc ở Đại Lục tranh giành cướp bóc. Mà ở trên Đại Lục này, có tổng cộng năm Thánh Linh Khoáng!”  

             Cái gì?  

             Đồng tử Trác Uyên bất giác co rút lại, hắn không nhịn được hét lên.  

             Thánh Linh Khoáng sản xuất ra Thánh Thạch, ngay cả trong Thánh Vực cũng rất hiếm thấy, lại được các Đại Thánh nắm giữ và điều khiển. Cho dù khi đó hắn là Ma Hoàng, cũng tuyệt đối không đến mức bá chiếm một Thánh linh Khoáng.  

             Nhưng hắn vạn lần không thể ngờ rằng, ở nơi phàm giới này lại có đến năm Thánh Linh Khoáng. Nếu như để các Thánh Tộc biết được chuyện này, không phải bọn họ sẽ lũ lượt kéo đến tranh giành sao?  

             Nhưng điều này cũng thật kỳ lạ. Nơi Thánh Linh Khoáng được tạo ra thường linh khí sẽ dày đặc. Phàm giới có năm Thánh Linh Khoáng, sao linh khí lại mỏng manh yếu ớt như vậy?  

             Trác Uyên nhíu chặt mày suy nghĩ. Bốn người còn lại thấy dáng vẻ hắn như vậy càng cảm thấy kỳ quái. Không phải tên tiểu tử này không biết về chuyện Thánh Linh Khoáng sao? Sao phản ứng lại mạnh như vậy?  

             Dường như Trác Uyên nhìn ra được sự nghi ngờ của mọi người, hắn không khỏi cười gượng một tiếng, vội vàng che giấu đáp: “Khà khà khà… Nếu như Thánh Linh Khoáng đã quý giá như vậy, đáng lý phải rất hiếm mới phải, sao lại nhiều đến năm cái. Một Linh Khoáng đã có thể chia đều cho mọi người, năm Thánh Linh Khoáng không phải càng dễ chia hơn sao. Khà khà khà…”  

             “Trác Uyên, có phải ngươi ngốc luôn rồi không? Cả Đại Lục chỉ có năm Thánh Linh Khoáng, đấy mà gọi là nhiều sao? Có thể chia đều nhau sao?” Tà Vô Nguyệt nhướng mày, nhìn Trác Uyên một cách kỳ quái, sau đó cười giễu cợt nói: “Hơn nữa, Thánh Linh Khoáng sao có thể đem ra so với những Linh Khoáng bình thường? Linh Khoáng thông thường chỉ là vật bổ trợ cho người tu luyện, cho dù không có nó thì chỉ cần thiên phú đủ tốt, dựa vào hấp thu linh khí cũng có thể luyện thành công. Nhưng Thánh Linh Khoáng thì không giống vậy, nó không chỉ có thể giúp ngươi tu luyện, còn có thể cải thiện thể chất, thật sự là phương pháp tốt nhất để bồi dưỡng các cao thủ. Bởi vậy đối với tất cả mọi người, nó càng thêm phần quý giá. Nếu không ngươi cho là vì sao các giáo phái của Tam tông có thể trường thịnh bất suy?”  

             Trác Uyên khẽ nhướng mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ bọn chúng dùng Thánh Linh Khoáng tu luyện?”  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!