Vù!
Đột nhiên cuồng phong nổi lên, khí thế bức người. Ngay lúc nguyên thần ba người đã sắp không chịu nổi, một cơn gió mạnh đột nhiên thổi đến, vụt một tiếng, lập tức thổi bay hoàn toàn luồng khí đen trên đầu bọn họ.
Ngay sau đó, cơn gió mạnh kia cũng không ngừng lại mà tiếp tục thổi về phía trước.
Đồng tử Hàn Tam Thiếu không nhịn được co rụt lại, hai tay vội vàng bắt chéo lên trước chặn lại.
Ầm!
Giống như hồng thủy bạo phát, sóng thần giáng lâm, toàn bộ thân thể hắn ta bị uy áp mạnh mẽ của cơn gió kia đẩy lui về sau mấy chục mét mới dừng lại, toàn bộ nền đá xanh cũng bị vạch ra hai vết tích cực sâu, đất đá văng tung toé.
Hai bàn chân hắn ta cũng đã bị vùi hoàn toàn vào nền đá xanh cứng rắn kia!
"Là ai?" Mí mắt Hàn Tam Thiếu có hơi run lên, trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh, chậm rãi di chuyển hai cánh tay vừa bị lực đạo mạnh mẽ lúc nãy chấn cho run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Hàn Nhị Thiếu và Mạc trưởng lão cũng nhướng mày, quay đầu nhìn chăm chú về phương hướng phát ra cơn gió mạnh kia, lại chỉ thấy một bóng dáng gầy gò, trên vai vác một cái chổi cực lớn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
Nhìn xem dáng vẻ này, hình như vừa mới đột phá Thần Chiếu cảnh không lâu!
Đồng tử Hàn Tam Thiếu không nhịn được co rụt lại, quá sợ hãi, vội vàng chỉ vào bóng dáng đối phương, đi đến bên cạnh Hàn Nhị Thiếu, lo lắng cuống cuồng nói: "Nhị... Nhị ca, chính là hắn!"
"Hừ, hóa ra là ngươi. Lần trước ăn khổ chưa đủ, lại còn dám tìm đến nơi này, thật là có dũng khí!"
Trác Uyên bất giác hừ nhẹ một tiếng, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua hắn ta rồi không thèm để ý nữa, ngược lại rời ánh mắt nhìn ba người nằm phía dưới, quát: "Ba người các ngươi chết hết rồi sao, không chết thì đi làm việc nhanh. Một đệ tử tạp dịch thì nên làm chuyện của phòng tạp dịch. Nhàn nhức cả trứng hay sao mà chạy đến chỗ này khoe khoang? Người ta đến là để khiêu khích Tinh Anh Môn, có liên quan gì tới chúng ta đâu, còn không đi mau?"
Mặc dù lời nói của Trác Uyên không hề khách khí, nhưng thật sự đã cứu mạng ba người bọn họ.
Ba người xoa xoa cái trán vẫn đang còn hơi đau, nhìn về phía Trác Uyên khẽ gật đầu, tiếp theo lại có chút kiêng kỵ nhìn mấy người Hàn Tam Thiếu phía đối diện một chút rồi thuận theo lời Trác Uyên nói rời đi, không có một câu oán giận.
Bởi vì bọn họ đã hoàn toàn thấy rõ chênh lệch thực lực giữa hai bên lớn đến cỡ nào. Dù cho có lấy một địch ba, bọn họ cũng không hề có phần thắng.
Hai người Bạch Cung phụng và Thích Cung phụng nhìn thấy tôn tử tôn nữ của mình rốt cuộc cũng an toàn, bất giác thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên toàn là cảm kích.
Trác Uyên thờ ơ nhướn mày, quay người muốn đi, bỗng dưng lại có một tiếng hét lớn vang lên sau lưng: "Chờ một chút! Người cũng đã tới, chưa bộc lộ bản lĩnh đã muốn bỏ đi dễ dàng vậy sao? Thiên hạ này làm gì có chuyện tốt như thế!"
"Ngươi là ai? Cũng không phải là trưởng lão cung phụng của Ma Sách Tông chúng ta, quản được lão tử chắc?" Trác Uyên quay đầu liếc nhìn hắn ta một chút, thấy bộ dáng người kia có sáu phần tương tự với Hàn Tam Thiếu đứng bên cạnh, trong lòng đã hiểu rõ, bất giác cười nhạo đáp lời.
Hàn Nhị Thiếu cười khẩy, không tỏ rõ ý kiến: "Bản công tử chính là Nhị thiếu chủ Ma Hồn Tông, nghe nói Ma Sách Tông có một tên đệ tử cũng coi như là ra dáng, cho nên hôm nay đặc biệt tới để lĩnh giáo một chút. Không biết nên xưng hô với các hạ thế nào?"
"Lão đại đứng đầu phòng tạp dịch của Ma Sách Tông, Trác Uyên, chính là ta, mọi người đều gọi ta là Trác quản gia!"
Trác Uyên dửng dưng quơ quơ cái chổi, bất giác hừ nhẹ một tiếng, cười đùa: "Ngươi đã không phải là trưởng lão của tông môn chúng ta, vậy ta cũng không có nghĩa vụ ở chỗ này nghe ngươi lải nhải. Ta còn phải bắt đầu làm việc, cáo từ!"
"Chờ một chút, dù nói thế nào bản công tử cũng là khách quý của tông môn các ngươi, ngươi dám vô lễ với ta vậy sao?" Nhìn thấy Trác Uyên không thèm nể mặt mình, quay người nói đi là đi, Hàn Nhị Thiếu bất giác quýnh lên, hét lớn một tiếng.
Trác Uyên cười khẩy, vừa đi vừa bĩu môi khinh thường: "Nếu là khách quý thì đi mà tìm trưởng lão cung phụng tôn quý, tìm một tên đệ tử tạp dịch như ta làm gì? Chúng ta chỉ phụ trách công việc quét dọn tông môn, loại chuyện kiểu như tiếp đãi khách quý này không phải trách nhiệm của chúng ta!"
"Tà tông chủ, vừa rồi ngươi đã nói ta có thể khiêu chiến bất cứ đệ tử nào của quý tông có phải không!" Thấy bước chân của Trác Uyên vẫn không hề ngừng lại, hai mắt Hàn Nhị Thiếu đảo trái lượn phải, đột nhiên nhìn sang phía Tà Vô Nguyệt.
Sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng hắn ta, Tà Vô Nguyệt không khỏi cười nhạo một tiếng, thản nhiên gật đầu: "Không sai, chỉ cần ngươi muốn là được, Nhị công tử!"
"Tốt, vậy thì ta sẽ không khách khí!"
Trong mắt lóe lên một tia sáng đỏ rực, Hàn Nhị Thiếu nhếch miệng cười nhìn về phía Trác Uyên đã đi xa, đột nhiên đạp chân xuống phi lên, hai ngón tay khép lại, đánh về phía trước: "Trác Uyên, muốn rời khỏi đây cũng phải nhìn xem thử ngươi có bản lĩnh đó hay không. Chuẩn võ kỹ Địa Giai, m La Kiếm Cương!"
Vù!
Trong chốc lát, một làn sóng cực kỳ âm u đột nhiên bắn ra từ giữa hai ngón tay hắn ta, nhắm thẳng đến ót Trác Uyên. Ở những chỗ nó đi qua, đến cả không gian xung quanh cũng chấn động theo, kêu lên từng tiếng đau đớn thảm thiết. Cũng theo luồng chấn động này, nhiệt độ của toàn bộ đại điện bị hạ xuống thấp đến cực điểm trong nháy mắt.
Đồng tử Thạch Cung phụng không nhịn được co rụt lại, không khỏi sợ hãi thốt lên: "Đây chính là võ kỹ trấn tông của Ma Hồn Tông, bí thuật chuyên tấn công thần hồn, m La Kiếm Cương?"
"Đúng vậy, quả nhiên là danh bất hư truyền. Nghe nói chỉ cần là lực lượng nguyên thần của cao thủ Thần Chiếu cảnh tầng chín thì khi sử dụng chiêu này, đối với một số thần hồn của tu giả Hóa Hư cấp thấp cũng là một chiêu tất sát, gần như là kỹ năng giết người vượt cấp!"
Tà Vô Nguyệt cũng hơi cau mày, khẽ gật đầu, không khỏi cảm thán, nhưng rất nhanh sau đó trên mặt lão ta đã nở nụ cười khẩy: "Ba vị công tử Hàn gia quả nhiên đều là thiên tài bất phàm, chỉ đáng tiếc hôm nay vị Nhị công tử này lại đụng phải một tên quái vật, đã định trước sẽ bại trận!"
Những trưởng lão cung phụng còn lại nghe thấy vậy cũng liên tục cười nhạo, thi nhau gật đầu.
Lúc đầu Mạc trưởng lão cũng tràn đầy lòng tin với một chiêu này của Hàn Nhị Thiếu, gật gù tán thưởng. Thế nhưng sau khi phát hiện vẻ mặt của mấy vị cao tầng Ma Sách Tông đều là cười nhạo, lão ta lại đột nhiên cảm thấy giật mình, bắt đầu thấp thỏm không yên.
Làm sao vậy? Chẳng lẽ một chiêu thần kỹ đặc biệt nhằm vào cao thủ Hóa Hư này còn không đối phó được một tên chỉ là tu giả Thần Chiếu ư?
Thế nhưng lão ta làm sao hiểu được, mấy ngày trước đây Trác Uyên vừa đánh chết hai vị trưởng lão Hóa Hư cảnh, uy danh chấn động toàn bộ tông môn, sao có thể đánh đồng hắn với cao thủ Hóa Hư cảnh bình thường được?
Trong mắt đám cao tầng Ma Sách Tông vừa gặp qua không ít sóng to gió lớn, một chiêu chỉ có thể đánh chết tu giả Hóa Hư cấp độ nhập môn này của Hàn Nhị Thiếu sớm đã không đáng chú ý!
Quả nhiên, ngay khi luồng kiếm cương (1) cực kỳ lạnh lẽo kia chuẩn bị lao đến gần người, Trác Uyên vẫn cứ thong thả đi lên phía trước, bước chân không hề trì trệ mà chỉ xiết chặt cây chổi trong tay, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đâm thẳng ra sau, giống như thần long xuất động!
(1) 剑罡: Kiếm cương có thể coi là một dạng cao cấp hơn của kiếm khí, có lực sát thương hơn kiếm khí. Kiếm khí chỉ có thể làm bị thương bên ngoài, nhưng kiếm cương có thể xâm nhập vào trong cơ thể, phá hủy nội tạng và kinh mạch.
Gừ!
Một tiếng rồng ngâm rung trời nổ đất vang lên, giống như có một cái chuỳ sắt đang đục lên một cái kim thêu, kiếm cương của Hàn Nhị Thiếu nhất thời bị cái chổi của Trác Uyên đập nát trong nháy mắt. Đồng thời một kiếm chỉ (2) kia cũng xuôi theo luồng sức mạnh kinh khủng này mà bị đẩy lùi trở về.
(2) 指剑: Kiếm chỉ là một tư thế của bàn tay, hai ngón trỏ và ngón giữa chắp sát nhau và duỗi thẳng, ngón út và áp út gập lại và bị ngón cái đè lên. Đây là một cử chỉ làm phép của Đạo giáo hoặc dùng để đại diện cho một thanh kiếm trong võ thuật.
Rầm một tiếng, Hàn Nhị Thiếu bị đánh bay, người còn chưa rơi xuống đất đã không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, đầu đau đớn như muốn nổ tung!
Nhưng hắn ta vẫn cố cắn chặt hàm răng, nhịn xuống, chỉ là hai con ngươi hắn ta đã đỏ phát tím, toàn bộ thân thể cũng đang run rẩy không ngừng.
"Nhị công tử..." Mạc trưởng lão thấy vậy thì không khỏi hoảng sợ, vội vàng lên tiếng. Thế nhưng Hàn Nhị Thiếu lại vung tay áo lên, ra hiệu không cần lão ta qua đây, vẻ mặt kinh hãi nhìn bóng dáng đang vênh váo nhởn nhơ thu hồi cái chổi lại ở phía đối diện, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Hàn Tam Thiếu vội vàng chạy đến trước người hắn ta, đỡ lấy bóng dáng lung lay sắp đổ kia, hoàn toàn có thể hiểu nỗi hốt hoảng lúc này của huynh trưởng. Hắn ta cũng nhìn về phía Trác Uyên, hai con ngươi không nhịn được chấn động.
Rốt cuộc tên này có còn là người hay không vậy? Rõ ràng chỉ là một tu giả vừa mới đột phá Thần Chiếu cảnh, sao có thể mạnh đến trình độ này? Đến cả nhị ca cũng không phải là đối thủ của hắn.
Sức lực thân thể mạnh còn chưa tính, đến cả nguyên thần cũng mạnh đến thế sao?
Hoàn mỹ như vậy, có còn để cho tu giả khác sống không đây?
Nhìn chằm chằm vào bộ dạng không thèm đếm xỉa của Trác Uyên, trên mặt hai người đầy vẻ nghiêm trọng và dè chừng sợ hãi!
Chậm rãi đặt cái chổi kia xuống đất, nhìn lướt qua vài giọt máu đỏ thẫm Hàn Nhị Thiếu vừa phun ra trên mặt đất, Trác Uyên bất giác cười tà một tiếng, âm u mở miệng: "Sáng sớm nay vừa quét dọn đại điện sạch sẽ rồi, đừng có làm bẩn!"
Thân thể Hàn Nhị Thiếu chấn động mạnh, trên mặt hiện ra vẻ giận dữ nhưng lại không há miệng nổi. Bởi vì trong miệng hắn ta còn có một ngụm máu chưa phun ra. Hắn ta vẫn luôn cố kìm nén, không muốn lộ ra vẻ kém cỏi trước mặt kẻ địch.
Trác Uyên thu hết mọi chuyện vào trong mắt, càng cười nhạo lớn hơn, vừa ngâm nga vừa quay đầu rời đi.
Tâm tình của Tà Vô Nguyệt cũng vô cùng sảng khoái, cảm thấy rất có mặt mũi, quay đầu nhìn về phía Mạc trưởng lão nói: "Mạc trưởng lão, thật là ngại quá, tiểu tử này chính là kẻ vô lễ như vậy, cho nên ta mới phải biếm hắn vào phòng tạp dịch chịu tội. Nếu có chỗ nào mạo phạm, xin ngươi rộng lòng tha thứ!"
"Thật sao, hóa ra Tà tông chủ có đam mê bực này, thích biếm đệ tử có thực lực xuống phàm trần!" Đôi mắt Mạc trưởng lão khẽ híp lại, hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Chỉ có điều, Song Long Hội lần này ngươi sẽ bắt đầu sử dụng bọn họ sao?"
"Ngài nói xem có phải không?" Khóe miệng Tà Vô Nguyệt xẹt qua một đường cong thần bí, từ chối cho ý kiến.
Mạc trưởng lão chậm rãi gật đầu, hơi bái một cái, hiểu rõ nói: "Hiểu rồi, vậy thì chúng ta cũng không quấy rầy nữa. Hôm nay cáo từ ở đây, hẹn gặp lại ở Song Long Hội!"
"Được rồi, tiễn khách!" Tà Vô Nguyệt Khẽ gật đầu, khoát tay hô lớn một tiếng.
Mạc trưởng lão quơ quơ ống tay áo, hừ lạnh một tiếng, mang theo hai vị công tử rời khỏi đại điện. Đợi sau khi bóng dáng ba người đều đã biến mất, các vị trưởng lão cung phụng mới đồng thanh cười to, vẻ mặt sảng khoái.
"Ha ha ha... Không ngờ tới Ma Hồn Tông bọn họ thân là một trong Tam Tông mà cũng có ngày thua thiệt trong tay chúng ta, quả nhiên là hả lòng hả dạ!"
"Đừng vui mừng quá sớm, bọn họ cũng không chỉ đến khiêu chiến đơn thuần!"
Nhưng mà lời này vừa mới thốt ra, Tà Vô Nguyệt đã cười khẩy một tiếng, khinh thường bĩu môi: "Bọn họ đến để điều tra quân tình. Có lẽ là do ở ngoài Trác Uyên chọc phải Hàn Tam Thiếu này, cho nên bọn họ mới đến đây để điều tra xem thực lực của hắn có đủ để tạo thành uy hiếp với bọn họ hay không. Hiện tại rõ ràng bọn họ đã đạt được mục đích!"
"Vậy làm sao bây giờ, không phải thực lực của chúng ta bại lộ hết rồi sao?" Bạch Cung phụng không khỏi giật mình, nhíu mày lo lắng nói.
Tà Vô Nguyệt thờ ơ khoát tay, vẻ mặt khí phách: "Giấy không thể gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ, không bằng thoải mái phơi ra cho bọn họ nhìn. Hừ, bản tông muốn nói cho bọn họ, mục tiêu lần này của chúng ta chính là một trong Tam Tông!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!