Những tia nắng ban mai tựa như một tấm màng mỏng từ từ trải dài lên trên mảnh sân nhỏ bé tồi tàn.
Một bóng người cứng cáp như một chiếc cọc gỗ cứ đứng mãi ở nơi này, không động đậy. Chỉ có cái bóng của hắn ta là lúc dài lúc ngắn theo tia sáng của ánh mặt trời.
Bảy ngày trời, liên tiếp bảy ngày trời, người này đã đứng mãi ở nơi này như thế, không nói tiếng nào, mà cũng không hề nhúc nhích, những kẻ xung quanh mỗi khi chuẩn bị làm việc đều phải đi ngang hắn ta, ai nấy cũng bị khí thế của hắn ta làm cho sắp chết ngạt, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn để lướt qua ngôi nhà đất cũ nát này.
Đột nhiên, có một tiếng động nhỏ vang lên, có một lão già ăn mặc nhếch nhác xuất hiện, cũng không biết lão ta đang ngâm nga giai điệu gì, lão ta đang vui vẻ từ phía ngoài tiến vào bên trong.
Vành tai của người đó khẽ động đậy, khóe mắt của hắn ta cũng khẽ giật giật, hắn ta quay phắt người lại nhìn rồi lớn tiếng hét: “Viên Lão à... ơ, Viên Lão, cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi!”
Người đó vừa muốn lớn tiếng mắng chửi, nhưng hình như hắn ta đã nghĩ ra chuyện gì đó, thế là liền đổi cách xưng hô kính trọng hơn.
Viên Lão nhìn sang thì bất ngờ vô cùng, sau đó thì lão ta nở nụ cười nịnh hót, nhanh chóng bước đến trước mặt người đó, lão ta cười khì khì nói: “Khà khà khà... Quỷ Hổ đại nhân, ngươi đến tìm lão phu ta là có chuyện gì muốn dặn dò hay sao?”
“Chuyện này...”
Chân mày khẽ run lên, Quỷ Hổ nhìn lão già này một lúc lâu, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào. Tuy rằng đám người Trác Uyên, Khuê Lang đã nói lão già này không đơn giản, nhưng cho dù hắn ta có nhìn thế nào, thì vẫn cảm thấy lão già này chỉ là một lão già bình thường nơi đầu đường xó chợ mà thôi, lão ta nói chuyện nịnh hót qua lại thế, trông chẳng khác gì một tên tiểu nhân cả, bảo Quỷ Hổ, một người đường đường là đệ nhất cao thủ trong môn phái như hắn ta phải khom lưng cúi đầu với lão già này, hắn ta khó lòng làm được.
Nhưng mà, khi vừa nghĩ đến câu nói đó của Trác Uyên, đến Trác quản gia còn kính trọng lão già này như thế, trong lòng hắn ta liền cảm thấy yên tâm. Với thực lực và chiến tích đó của Trác Uyên mà còn có thể cúi người nhún nhường đi hỏi ý kiến lão già này, thì Quỷ Hổ như hắn ta là cái thứ gì chứ!
Nghĩ vậy, Quỷ Hổ có chút trầm ngâm, cuối cùng hắn ta vẫn ấp úng ngập ngừng nói: “Viên... Viên Lão à, Trác quản gia bảo ta đến đây để học hỏi cách tu tâm, mong ngươi hãy chỉ cho ta biết!”
Lúc Quỷ Hổ nói câu này, gương mặt hắn ta đỏ bừng, giống như thể hắn ta đang hỏi chuyện một đứa trẻ ba tuổi xem chữ này nên đọc thế nào vậy, ngượng ngùng biết bao nhiêu.
Nhưng khi Viên Lão nghe thấy thế, thì lông mày lão ta khẽ giật một cái, hai tròng mắt lão ta liếc qua liếc lại, lão ta khẽ cười rồi gật gật đầu, khen người nói: “Khà khà khà... hay lắm, hay lắm, với tính khí này của ngươi, lại có thể bỏ thân phận qua một bên đến tìm lão ta đây để học hỏi, cũng đúng là hiếm có vô cùng ha. Chỉ dựa vào điểm này, có thể thấy ngươi mấy ngày gần đây tiến bộ nhiều rồi. Xem ra sau khi làm thuộc hạ của Trác Uyên một khoảng thời gian, thì ngươi cũng đã thu được nhiều lợi ích rồi đó chứ!”
Ẩy, sao khí chất của lão già này lại thay đổi trong phút chốc vậy chứ?
Quỷ Hổ không khỏi giật mình, hắn ta nhìn Viên Lão một hồi lâu rồi cứ ngây người ra đấy. Bởi vì trên người của Viên Lão lúc này đã không còn loại khí chất nịnh hót của kẻ tiểu nhân đó nữa rồi, ngược lại lại vô cùng uyên bác bất phàm, nhìn thoáng qua cũng không thấy rõ.
Mà đôi mắt của lão ta cũng sâu hun hút vô cùng đáng sợ, Quỷ Hổ chỉ nhìn một cái, liền có cảm giác như bị đôi mắt đó hút vào trong, rồi hắn ta như thể đã đắm chìm trong đó!
Lão già này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tại sao một số tên quái vật lại cứ ẩn mình vào những căn nhà đổ nát thế này chứ!
Đồng tử của Quỷ Hổ khẽ co rút lại, trong lòng hắn ta cảm thấy sợ hãi vô cùng. Bởi vì hắn ta đã tự mình cảm nhận thấy khí thế cao ngất như núi của Viên Lão, khí thế này còn cao hơn các trưởng lão và cung phụng trong môn phái, thậm chí đến cả Đại trưởng lão sư phụ của hắn ta và Thạch cung phụng cũng khó mà bì kịp khí thế này!
“Khà khà khà… Quỷ Hổ à, ngươi đi theo ta đi, ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là đạo!” Viên Lão khẽ liếc nhìn hắn ta một cái rồi nở nụ cười, sau đó lão ta quay người đi vào sâu bên trong phòng tạp vụ.
Quỷ Hổ thấy vậy, cũng không dám chậm trễ thêm, liền rảo bước đi theo sau.
Không lâu sau, Viên Lão liền dừng bước trước một cái gò đất, đó là một cái tổ kiến, những con kiến nhỏ đang xếp thành đàn để vận chuyển thức ăn.
Viên Lão nhìn xuống dưới đất, sau đó chỉ tay vào mấy con kiến rồi hỏi: “Ngươi muốn giết những thứ nhỏ bé như mấy con kiến này, thì ngươi sẽ giết bằng cách nào?”
Quỷ Hổ giật mình, hắn ta không hiểu tại sao Viên Lão lại hỏi mình như thế, hắn ta nhìn những thứ nhỏ bé dưới chân mình, vẻ mặt hắn ta vô cùng thắc mắc nói: “Mấy con kiến này chỉ cần giẫm một cái là chết ngay rồi, còn có cách giết nào nữa hay sao?”
“Khà khà khà… không sai, mấy thứ nhỏ bé như này, chỉ cần giẫm một cái là chết ngay rồi, ngươi giẫm thử ta xem xem!” Bộ râu của Viên Lão khẽ lay động, lão ta nở một nụ cười thần bí.
Quỷ Hổ nhíu chặt mày lại, hắn ta không hiểu tại sao phải làm thế, nhưng rồi cũng làm theo lời lão ta, bốp một cái, giẫm một giẫm. Khi hắn ta nhấc chân lên, có mấy chục con kiến nhỏ đã bỏ mạng dưới chân của hắn ta, nhưng vẫn còn một số ít những con kiến còn sống sót bò ra từ những khe hở, tiếp tục hoảng loạn bò trở về tổ của chúng.
Viên Lão mỉm cười rồi lắc lắc đầu, lão ta thản nhiên nói: “Ngươi thấy chưa, vẫn có mấy con kiến còn sống sót đó thôi. Đây cũng giống như sức mạnh của nhà ngươi vậy, tuy mạnh nhưng không có độ tập trung nhất định, khoảng trống bên trong sức mạnh đó vô cùng lớn đó nha! Cho dù cùng là người thuộc Thần Chiếu Cảnh, nhưng khoảng cách bên trong thật sự xa vời vô cùng. Trước đây ngươi có thể làm thần làm quỷ trong môn phái, không phải bởi vì ngươi mạnh, mà bởi vì nơi đó không có cường giả thật sự. Đợi khi ngươi đến Song Long Hội rồi, người ở đó đều là những người tài giỏi mưu trí, đặc biệt là những người thuộc Trung Tam Tông và Thượng Tam Tông, mà những người đó không hề dễ động vào, lúc đó ngươi tự khắc sẽ biết được cách biệt giữa ngươi và những người đó!”
Đồng tử của Quỷ Hổ co rút lại, trong lòng hắn ta bất ngờ vô cùng, hắn ta liền quay sang hỏi Viên Lão: “Vậy… ta nên làm thế nào?”
“Đây cũng là một loại đạo lý đó, làm thế nào để giết chết mấy con kiến này!”
Khóa môi của Viên Lão khẽ cong lên, lão ta từ từ cúi người xuống, lão ta dùng tay bóp chết một con kiến nhỏ rồi mở miệng nói: “Khi nãy ngươi cứ tùy tiện giẫm một cái, bởi vì ngươi nghĩ đám kiến này như cây như cỏ. Nhưng lỡ như ngươi thấy đói bụng vô cùng, thì lũ kiến này có thể làm ngươi no bụng được không?”
“Ợ… nhưng mà Viên Lão à, ta là người thuộc Thần Chiếu Cảnh, sẽ không đói bụng kiểu vậy đâu…” Quỷ Hổ chớp chớp mắt rồi lắc đầu, giọng hắn ta ồm ồm nói.
Viên Lão đành bất lực cười phì rồi lắc lắc đầu, lão ta thở dài một hơi rồi nói: “Đúng là kẻ ngu ngốc, ta nói vậy mà ngươi chả hiểu được bao nhiêu. Chẳng qua là lão phu ta chỉ muốn lấy ví dụ so sánh thôi, hay là, khi ngươi còn nhỏ, chắc ngươi cũng từng trải qua cảm giác đói bụng nhỉ. Nếu như vào thời khắc đó, ngươi sẽ xử lý đám kiến này như thế nào?”
Đôi mắt của Quỷ Hổ ngày càng trở nên mờ mịt, hắn ta nhìn chằm chằm vào những con vật đang chạy tán loạn đó, trong lòng hắn ta dấy lên một loại khát vọng cao đến tột cùng, tròng mắt hắn ta ngày càng đỏ bừng lên.
“Không sai, chính là như vậy, ngươi sẽ không bỏ sót con nào hết, ngươi sẽ ăn hết đám kiến này, chứ không thì bản thân ngươi sẽ đói chết mất!” Viên Lão gật đầu hài lòng, đột nhiên tròng mắt của lão ta co rút lại, một luồng sát khi quét sang Quỷ Hổ làm cho toàn thân hắn ta khựng lại và trở nên lạnh lẽo, tay chân hắn ta đều phát run cầm cập, cuối cùng thì hắn ta đã bị dọa sợ rồi.
Tiếp theo đó, vẻ mặt của Quỷ Hổ vô cùng sợ hãi, hắn ta nhìn sang Viên Lão, lão ta nhét con kiến trong tay vào miệng nhai nhai vài cái rồi nuốt vào trong.
Chỉ có điều sát khí toát ra từ lão ta quá lớn, y như thật vậy, khiến Quỷ Hổ sợ hãi vô cùng. Nỗi sợ hãi trong lòng hắn ta lại bị dấy lên thêm lần nữa, lão già này rốt cuộc là người thế nào vậy!
Viên Lão khẽ vuốt hàm râu của mình rồi quay sang nhìn hắn ta, lão ta khẽ cười một cái rồi lên tiếng nói: “Ngươi đã thấy hay chưa, sư tử vờn thỏ, dùng sức cắn mạnh một cái, là bởi vì nó đói rồi đó. Giết chóc là phải có nguyên do, nếu như ngươi không tìm được nguyên do, thì đó là sự giết chóc không cần thiết, vì thế nên sức mạnh của ngươi cũng bị phân tán ra. Đạo trời vô tình mà, đạo trời vốn coi thường tính mạng; nhưng mà đạo trời cũng hữu tình, đạo trời cũng coi trọng sinh mạng nữa. Bởi vậy nên thế giới này có hai đạo là chính và tà, chính thì lấy sự sống làm gốc, sống dưới ánh mặt trời; tà thì lấy cái chết làm gốc, hủy diệt thế giới này. Nhưng mà ngươi giết cái gì đó vì sự sinh tồn của ai đó, thì mới có ý nghĩa thực sự được.”
“Nếu không, nếu như ngươi vào cảnh giết người bừa bãi, vậy thì sẽ rơi vào ma giới sâu hơn, sẽ bị tâm ma không chế, mà trở thành kẻ vô đạo! Ma Đạo Ma Đạo, vì tâm ma mà nhập đạo, nếu như ngươi cứ quanh quẩn trong ma đạo như thế mà không tiến về phía trước thì khó thành nghiệp lớn lắm. Giống như việc trước đây ngươi đã giết hại các đệ tử trong môn phái một cách bừa bãi vậy, có lần nào ngươi sử dụng hết sức mạnh thật sự của bản thân ngươi hay chưa? Chuyện cứ mãi diễn ra như thế, nên lâu dần ngươi đã không còn biết sức mạnh thật sự của ngươi mạnh đến nhường nào nữa! Về điểm này, thì ngươi hãy nhìn Trác Uyên đi, tuy rằng hắn cũng là kẻ ra tay máu lạnh, nhưng có lần nào hắn giết người vô cớ hay không?”
Cơ thể Quỷ Hổ khẽ run lên, vẻ mặt hắn ta vô cùng u uất, hắn ta kính trọng nhìn sang lão già đang nghiêm túc này, như thể một tên đệ tử nhỏ đang lắng nghe trưởng môn phái dạy bảo vậy.
“Thôi được rồi, ngươi hãy quay về đi, cứ làm như những gì Trác Uyên đã dạy ngươi, làm tí chuyện tạp vụ, sẽ có lợi cho việc tu luyện tâm trí của các ngươi đó. Tuổi trẻ ngông cuồng ấy mà, kiêu ngạo, có khí phách, chuyện này ai chả từng trải qua, huống hồ là đám đệ tử tài giỏi như các ngươi. Chỉ có điều đường đời này lắm chông gai, gian nan thử thách, lắm khi ngươi phải học cách kiềm chế bản thân mình thì mới mong thành công được. Đợi đến khi nào các ngươi thả lỏng được như Trác Uyên, tâm trí các ngươi cũng sẽ được mở rộng hơn nhiều. Việc này đối với tu vị sau này của các ngươi cũng có nhiều lợi ích thần kỳ lắm đó!” Viên Lão khẽ vẫy vẫy tay rồi chậm rãi nói.
Quỷ Hổ lại cúi đầu với lão ta hồi lâu, sau đó hắn ta cẩn trọng lui ra ngoài rồi quay người rời đi.
Nhưng mà chính vào giây phút bóng hình hắn ta biến mất, thì có một tiếng vỗ tay lớn vang lên từ phía sau lưng của Viên Lão.
Bốp bốp bốp…
“Ha ha ha, Viên Lão đúng là Viên Lão, từng lời nói của ngươi đều ý nghĩa vô cùng! Ma Đạo Ma Đạo, do có tâm ma nên nhập đạo, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy đó, sau khi ta về phải suy nghĩ kĩ lại mới được!”
Hàm râu của Viên Lão khẽ run run, lão ta quay người lại, lão ta liền nhìn thấy Trác Uyên đang nở nụ cười đang đi gần về phía mình, lão ta liền ngưng cười rồi lắc đầu nói: “Ầy, Trác quản gia à, ngươi đừng có mà chê cười lão già ta nữa mà, về điểm này thì ngươi mới là người giỏi nhất đó!”
“Nào có đâu, Viên Lão đã khách sáo quá rồi, ta cũng muốn nói chuyện với ngươi một đêm. Tên Quỷ Hổ đó đã đứng đây chờ ngươi bảy ngày, ta cũng đợi ngươi ở đây cả bảy ngày trời vậy!”
“Vậy thì không đúng lúc rồi ạ, uổng công ngươi đứng đợi ở đây bảy ngày rồi, ngươi phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!” Viên Lão chỉ đành bật cười rồi lắc đầu bất lực.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!