Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người ở đây đều vô thức giật mình.
Hôm nay Thạch cung phụng này uống nhầm thuốc rồi à, sao đột nhiên lại đứng về phía Trác Uyên, ủng hộ hắn thế?
Không chỉ có người nội môn không hiểu, ngay cả trưởng lão cung phụng phòng tạp dịch cũng khó hiểu, ngơ ngác nhìn lão già này, sau một lúc lâu vẫn không cảm nhận được.
“Sao thế, lời này của lão phu có gì không đúng à?” Thạch cung phụng chậm rãi quay đầu liếc nhìn mọi người ở đây, cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: “Thực lực của Trác Uyên rõ ràng như ban ngày, nếu hắn không thể tham gia Song Long Hội sẽ là một tổn thất với tông môn. Vì vậy tất cả những chướng ngại cản trở hắn xuất chiến đều nên bị quét sạch, bao gồm cả quy định cũ xưa của tông môn!”
A!
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn lão ta, nói không nên lời. Ngay cả Tà Vô Nguyệt cũng không nhịn được mạnh mẽ nháy mắt mấy cái, quan sát kỹ lão ta một lúc lâu mới thở dài nói: “Thạch cung phụng đúng là người sáng suốt, bản tông chủ cũng có ý tứ này. Từ hôm nay trở đi, phòng tạp dịch bắt tay vào chọn lựa đệ tử tham gia Song Long Hội, do một tay Trác Uyên chịu trách nhiệm. Kể cả Tinh Anh Môn, Nội Môn và Ngoại Môn cũng phải hết sức phối hợp!”
“Dạ, tốt, có điều chúng ta vốn là cung phụng chỉ dẫn của Tinh Anh Môn, huấn luyện đệ tử tinh anh tham gia Song Long Hội. Hiện tại nhiệm vụ tuyển chọn đệ tử rơi xuống đầu phòng tạp dịch, có phải chúng ta cũng đi tới tiếp tục giữ chức chỉ dẫn không?” Lúc này, đột nhiên Dương Sát mở miệng hỏi.
Đây là bọn họ bắt người tay ngắn, đã nhận lễ vật của Trác Uyên nên không tiện phản đối, chỉ có thể qua loa cho xong chuyện thuận theo ý của hắn. Vốn dĩ Tà Vô Nguyệt đã có ý để Trác Uyên dẫn đội nên ủng hộ hắn. Hơn nữa hiện tại cũng đang cầm đồ vật của người ta, mặc dù Trác Uyên ồn ào cá biệt, tính tình tùy hứng, ầm ĩ muốn lấy quyền chủ động, nắm quyền tuyển chọn đệ tử trong tay mình, chọn lựa tại chính địa bàn của mình. Mặc dù chuyện này không phù hợp quy củ nhưng lão ta không tiện nói gì, chỉ có thể nâng đỡ tiếp.
Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, xung đột lợi ích của lão ta, tất nhiên Tà Vô Nguyệt sẽ mở cửa sau, nâng đỡ hắn đến cùng.
Đây chính là đút lót bằng sức mạnh! Chứ không Tà Vô Nguyệt là người đứng đầu một tông, sao có thể để yên cho hắn càn quấy, gây ra chuyện không hợp quy củ như vậy được!
Quả nhiên, tất cả quy củ đều phải nhường đường cho người có thực lực, tất nhiên bên trong này cũng bao gồm tài lực!
Tà Vô Nguyệt vô thức giơ tay sờ mũi, từ chối cho ý kiến: “Không sao cả, chỉ cần tiểu tử kia chịu thu nhận các ngươi, không ai ngăn cản các ngươi vào đó giữ chức. Dù sao trưởng lão cung phụng nơi này cũng không ít, thêm ba người các ngươi cũng không nhiều.”
Nghe được lời này, ba người liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai. Thật không ngờ bọn họ đường đường là cung phụng chỉ dẫn, thế mà tới nơi đó giữ chức còn phải được sự cho phép của một tên đệ tử.
Ở trong Ma Sách Tông mấy nghìn năm lịch sử đúng là chưa từng thấy trước đây, xem như đã sáng lập ra một con đường mới rồi.
Mà đám trưởng lão cung phụng nội môn còn lại kia, trong lòng mỗi người đều kinh hãi. Mặc dù thực lực tên Trác Uyên này có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là đệ tử, hôm nay hắn lại giữ quyền thế to lớn, có thể ảnh hưởng đến trưởng lão cung phụng, có phải hơi quá mức rồi không.
Thế nhưng lúc bọn họ nhìn về phía chỗ Thạch cung phụng, lại thấy dáng vẻ của lão ta vẫn bình thản như trước, chẳng hề quan tâm đến chuyện này. Bọn họ chỉ đành than khẽ một tiếng, cúi thấp đầu, không nói thêm nữa.
Ngay cả người dẫn dầu của bọn họ cũng không nói lời nào, bọn họ còn cái gì để nói đây?
Kết quả chuyện lớn đã xong, sau khi thương lượng một ít chi tiết nhỏ không đáng kể, hội nghị nội môn lần này xem như chính thức kết thúc.
“Ha ha ha... Vốn dĩ chỉ là một phòng tạp dịch nho nhỏ, đứng tầng dưới chót của tông môn, thế mà hiện tại lại một hơi leo lên vị trí cao nhất, đứng trên cả Tinh Anh Môn, đúng là mỉa mai. Cái đám tạp dịch khó ngửi kia, mỗi ngày vẫn đang quét dọn phòng phủ cho lão phu và các đệ tử, hiện tại, hừ hừ...”
“Ài, ngươi không phục cái gì, ai bảo chỗ đó cho ra một tên Tôn hầu tử, trực tiếp chọn Tinh Anh Môn đây? Hiện tại toàn bộ trên dưới tông môn đều đối xử với hắn như bảo bối, dỗ dành như tổ tông, chỉ để hắn đi Song Long Hội có biểu hiện thật tốt, giành lại mặt mũi và lợi ích cho tông môn. Nếu hắn là đồ đệ của ngươi, bây giờ ngươi cũng có thể kiêu ngạo rồi. Nói cho cùng vẫn là bốn chữ kia, thực lực vi tôn!”
Từng tên trưởng lão cung phụng, hoặc tốp năm tốp ba, hoặc đi theo cặp quyết chí bày tỏ tức giận ngày hôm nay, cùng nhau bàn bạc, đi ra khỏi đại điện.
Đến cuối cùng, lúc nơi này chỉ còn lại hai người Tà Vô Nguyệt và Thạch cung phụng, Tà Vô Nguyệt không khỏi nhìn lão ta bằng sắc mặt tò mò, nghi ngờ hỏi: “Thạch cung phụng, hôm nay mặt trời mọc ở đằng nào thế, ngài không cãi nhau với ta à?”
“Ha ha ha... Tông chủ chê cười, có khi nào lão phu cãi với ngươi chứ? Chẳng qua là vì nghĩa lớn của tông môn, biện luận dựa trên lý lẽ mà thôi. Bình thường có hiểu lầm gì, xin tông chủ rộng lượng tha thứ. Lúc này, đúng là Trác Uyên ngoài dự đoán, khiến mọi người sinh ra hy vọng. Lão phu thật sự không tìm ra lý do để nặng nề trách móc hắn. Chỉ hy vọng hắn có thể lập được công lớn cho tông môn, đây là chuyện vô cùng tốt đối với toàn bộ tông môn!” Thạch cung phụng lạy một cái thật sâu, cười khẽ.
Tà Vô Nguyệt nhìn chằm chằm lão ta, hoàn toàn không tin tưởng lời nói của lão ta.
Thấy Tà Vô Nguyệt không nói gì, Thạch cung phụng im lặng một lúc rồi cười nói: “Nếu như tông chủ không có việc lớn thì xin phép cho lão phu cáo từ trước.”
Nói xong, lão ta lập tức xoay người đi ra ngoài, Tà Vô Nguyệt cứ nhìn theo lão ta như vậy, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Thế nhưng trong khoảnh khắc lão ta sắp bước ra cánh cửa, vừa bước ra một chân đã dừng lại, xoay người nhìn về phía Tà Vô Nguyệt, nở một nụ cười như lão Hồ Ly, thong thả nói: “Ha ha ha... Tông chủ, vừa nãy ngươi nói một câu rất đúng, quả thực đã đi sâu vào tận đáy lòng lão phu. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ha ha, không sai. Chẳng qua đợt sóng này của hắn quá lớn, có thể khiến quy định của tông môn nhường bước, chẳng biết ngày mai có ai khiến hắn phải nhường chỗ hay không đây...”
“Ngươi nói cái gì?” Con ngươi Tà Vô Nguyệt vô thức trừng lớn, hét lên.
Khóe miệng Thạch cung phụng hơi nhếch lên, mỉm cười đầy thần bí, từ chối cho ý kiến: “Lão phu chỉ tùy tiện nói một chút, tông chủ không cần để trong lòng.”
Lão ta lại lạy một cái, cuối cùng xoay người sải bước rời khỏi nơi này, chỉ có tiếng cười to kia truyền vào tai Tà Vô Nguyệt một cách rõ ràng: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau càng mạnh hơn đời trước, không biết bây giờ sóng trước đang ở đâu, chì còn lại vệt nước mắt trên bãi cát, ha ha ha...”
“Thạch lão đầu!”
Ánh mắt Tà Vô Nguyệt khẽ híp lại, hung hăng cắn môi, hai nắm đấm siết chặt. Tất nhiên lão ta hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Thạch cung phụng, Trác Uyên mới đặt chân tại tông môn, căn cơ chưa vững lại phát triển nhanh chóng vượt mức bình thường, trong lòng không khỏi sinh ra một ít ngăn cách...
Sau đó, quyết định của nội môn nhanh chóng truyền khắp tông môn, không khỏi đưa tới một hồi chấn động to lớn. Tất cả đệ tử nội môn ngoại môn đều sợ ngây người.
Trước đây Tinh Anh Tạp Dịch phòng này, chẳng qua dùng lợi ích dụ dỗ tới, nói đến vị trí trong tông môn là tầng chót cùng. Đơn giản là vì các đệ tử không quan tâm cái danh hiệu này, đều muốn kiếm được lợi ích thực tế nên mới đi tìm nơi nương tựa.
Thế nhưng hoàn toàn không nghĩ đến, lúc này mới qua được bao lâu, thế mà lại đứng trên Tinh Anh Môn, lấy được quyền quyết định tham gia Song Long Hội.
Nói cách khác, sau này muốn vào Tinh Anh Tạp Dịch phòng, không có thực lực là tuyệt đối không vào được.
Trước đây tiến vào Tinh Anh Môn đều là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, càng đừng nói đến hiện tại Tinh Anh Môn muốn vào Tinh Anh Tạp Dịch Phòng phải trải qua tầng tầng tuyển chọn, như thế có khác gì chuyện nguy hiểm mà trăm triệu binh mã phải làm.
Quả thực tỷ lệ thông qua cực kỳ nhỏ bé!
Trong chốc lát, đệ tử ngoại môn nội môn chỉ mãi ngắm nhìn, không kịp tìm nơi nương tựa Tinh Anh Tạp Dịch phòng lúc trước, bây giờ hối hận đến xanh ruột, suýt nữa đã khóc chết ngay tại chỗ.
Ai có thể nghĩ tới chỉ mấy tháng ngắn ngủi, Tinh Anh Tạp Dịch phòng này lại phát triển nhanh chóng như vậy chứ!
Mà mỗi người của Tinh Anh Tạp Dịch phòng đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tràn đầy kiêu ngạo. Đặc biệt là sau này, ba vị cung phụng chỉ dẫn kia kéo đám đệ tử Tinh Anh Môn qua, tiếp nhận khảo nghiệm của Trác Uyên. Lúc tiến vào nơi này, trong lòng bọn họ tràn đầy tự hào, đầu ngẩng cao đến mức sắp chạm mông.
Trước kia bọn họ đều muốn tiến vào Tinh Anh Môn, dường như chỗ đó chính là mục tiêu cuối cùng của bọn họ, tiến vào nơi đó là nguyện vọng đời này của bọn họ!
Nhưng bây giờ đã ngược lại, đệ tử Tinh Anh Môn chen lấn vỡ đầu để chui vào đây. Quả nhiên, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cuối cùng phòng tạp dịch bọn họ cũng đến lúc rạng rỡ mặt mũi.
Mà tất cả những thứ này đều do một người mang tới, người xây dựng Tinh Anh Tạp Dịch phòng, đại quản gia Trác Uyên!
Đột nhiên sự tôn kính của mọi người đối với Trác Uyên bùng nổ đến cực hạn, đạt đến trình độ si mê. Tuy nhiên, phòng tạp dịch bên này vui vẻ, đệ tử ngoại môn nội môn lại chịu tội.
Chỉ vì một mệnh lệnh của Trác Uyên, ngay cả người của Tinh Anh Tạp Dịch phòng cũng phải làm chuyện tạp dịch. Chỉ một câu nói kia khiến trong tông môn xuất hiện một đống đại gia không thể trêu vào!
Choang!
Một tiếng vang thật lớn, cái bình sứ thanh hoa lập tức bị ném vỡ vụn, Khuê Lang cầm cây chổi lớn, lạnh lùng nhìn mảnh vụn trên mặt đất, sau đó quay đầu nhìn khuôn mặt đang oan ức phía bên kia, thản nhiên nói: “Bình hoa của ngươi!”
“Đúng thế, bình sứ thanh hoa cực phẩm, trị giá không ít linh thạch đấy!” Khóe miệng thanh niên hơi méo, sắp khóc rồi.
Sắc mặt Khuê Lang vô thức sầm xuống, gầm lên: “Là một tu giả, cầm linh thạch đi mua đám đồ chơi này làm cái gì? Hại lão tử làm bể, ảnh hưởng đến tâm trạng quét dọn của lão tử. Cút ra ngoài, để lão tử quét dọn sạch sẽ!”
“Không không không, Khuê Lang sư huynh, ta tự mình làm, không dám làm phiền ngươi...”
“Thối lắm, Trác quản gia đã dặn dò nhiệm vụ, môi ngày chúng ta đều phải là một chút chuyện tạp dịch nên làm, sao ta có thể không làm hả, ngươi muốn lão tử bị phạt đúng không, cút!” Một tiếng gầm vang lên, Khuê Lang hung hăng trừng mắt hắn ta.
Nam tử kia run rẩy, không dám nói gì nữa, vội vàng lui ra ngoài. Tuy nhiên hắn ta cũng không đi xa, đứng bên ngoài canh giữ, trong lòng tràn ngập thấp thỏm không yên.
Chưa đến một lát sau, chỉ nghe thấy trong phòng truyền ra một trận âm thanh lộn xộn, hắn ta chỉ có thể đau khổ nhăn mặt chờ bên ngoài, không dám vượt giới hạn.
Đợi một khắc sau, Khuê Lang mới thong thả đi ra từ bên trong, khiêng cây chổi, từ chối cho ý kiến: “Quét dọn xong rồi, vào đi, có chút việc nhỏ thì tự mình xử lý!”
“Dạ dạ, sư huynh khổ cực!” Thanh niên kia gật đầu liên tục, khúm núm. Khuê Lang hài lòng gật đầu, ưỡn ngực ngẩng đầu rời khỏi nơi này.
Thanh niên kia thấy hắn ta đi xa thì vội vàng vào phòng nhìn, ngay lập tức ngơ ngác. Chỉ thấy trong phòng hắn ta, tất cả bàn đã vỡ vụn, trên tường cũng xuất hiện mấy lỗ thủng.
Nào phải quét dọn, phải là phá bỏ rồi dời đi nơi khác mới đúng.
Vừa nghĩ tới về sau mỗi ngày trong phòng mình đều có một người như vậy tới quét dọn, thanh niên không khỏi có xung động muốn khóc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!