“Thạch cung phụng, Thạch cung phụng, xảy ra chuyện lớn rồi...”
Trong một cái sân đẹp đẽ tĩnh mịch, Thạch cung phụng đang ngồi ở đình nghỉ mát, trước mặt lão ta là một ly rượu trong vắt, tự rót cho mình uống, nhìn rất thoải mái. Lão ta ngẩng đầu quan sát bầu trời vạn dặm không mây, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý giống như có chuyện gì tốt xảy ra hoặc sắp xảy ra.
Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên một tiếng hét lớn vội vã truyền đến, ngay sau đó chỉ thấy Đại trưởng lão chạy nhanh đến trước mặt lão ta, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc và lo lắng.
Thạch cung phụng chậm rãi phất tay áo, từ chối cho ý kiến, cười nói: “Đại trưởng lão, ngươi cũng là người trải qua hàng trăm trận chiến, tu luyện nhiều năm, mới chút chuyện nhỏ này mà đã ngồi không yên rồi à?”
“Việc nhỏ?” Đại trưởng lão không khỏi sửng sốt, nhìn Thạch cung phụng bằng vẻ mặt đầy kỳ quặc, nghi ngờ hỏi: “Thạch cung phụng, lẽ nào ngươi đã biết?”
Thạch cung phụng mỉm cười gật đầu, trên mặt vô thức hiện lên vẻ đắc ý, cười khẽ: “Đâu chỉ biết rõ, ta còn sai bọn họ đi làm chuyện này đấy.”
A!
Thân thể Đại trưởng lão hơi chậm lại, ngay lập tức không nói lời nào, sắc mặt nhìn Thạch cung phụng càng thêm kỳ lạ. “Ngươi sai bọn họ đi làm... Lẽ nào ngươi muốn bọn họ đi chịu chết hả?”
“Ồ, Đại trưởng lão, sao ngươi còn chưa suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt bên trong?”
Nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của Đại trưởng lão, Thạch cung phụng theo bản năng nhíu mày, bật cười lắc đầu: “Ngươi suy nghĩ một chút đi, Nhị trưởng lão và Thất trưởng lão cố ý đến phòng tạp dịch bới móc, đoán chừng hiện tại những lão già kia đã bắt đầu ầm ĩ rồi. Chẳng qua không sao, bọn họ đã làm mất lòng người, thấy nhiều người như vậy thôi chứ chia rẽ hết rồi. Đến lúc đó chúng ta cho bọn họ một ít chỗ tốt, tự nhiên bọn họ sẽ quay lại. Khi đó lấy tội danh làm loạn quy củ của tông môn, nhân cơ hội nhổ Tinh Anh Tạp Dịch phòng này. Dù sao tiệc nhận lỗi lần này tổ chức ở chỗ bọn họ, hai vị trưởng lão cũng là bọn họ mời đến, hiện tại gây ra chuyện thì tất nhiên phải tìm bọn họ tính sổ rồi, đây là một cái cớ rất tốt!”
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm khuôn mặt như đã nắm chắc thắng lợi trong tay một lúc lâu, cuối cùng cũng kịp phản ứng, hiểu rõ gật đầu: “A... Hóa ra ngươi nói chuyện này à!”
“Sao thế, lẽ nào chuyện ngươi định nói không phải việc này?” Lông mà Thạch cung phụng vô thức nhướng lên, khoan thai vênh váo uống một chén rượu, cười khẽ.
Đại trưởng lão im lặng suy nghĩ một lúc, không khỏi sờ mũi, do dự nói: “Hình như chuyện lão phu nói và kế hoạch của Thạch cung phụng là hai việc, chẳng qua cũng xem như cùng một chuyện...”
“A, xin chỉ giáo?”
“Là thế này... Đúng là hai lão già kia đã ngang ngược càn rỡ, hùng hổ dọa người giống y như chỉ thị của ngươi tại tiệc nhận lỗi...” Đại trưởng lão liếc trộm Thạch cung phụng, yếu ớt lên tiếng.
Thạch cung phụng hài lòng gật đầu, dáng vẻ người chiến thắng cuối cùng.
Thế nhưng ngay sau đó, Đại trưởng lão chuyển đề tài, cẩn thận nói: “Có điều về sau... Bọn họ đã bị người khác giết chết!”
Choang!
Tay Thạch cung phụng vô thức run lên khiến chén rượu rơi xuống, bể thành bảy tám miếng, chính lão ta cũng hoàn toàn ngơ ngác, không thể tin nhìn Đại trưởng lão, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Sau một lúc, lão ta mới lắp bắp hỏi: “Đại... Đại trưởng lão, ngươi... Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Ta nói hai lão già ở tiệc nhận lỗi kia bị giết chết rồi!”
Đại trưởng lão lặp lại một lần như, dường như Thạch cung phụng mới tỉnh lại từ trong mộng, cơ thể chấn động dữ dội, khó tin hỏi: “Chuyện này sao có thể? Người nào... Người nào to gan như thế, dám ra tay với trưởng lão ở trong tông môn hả? Ngay cả cung phụng của tông môn cũng không có tư cách tùy tiện giải quyết một tên trưởng lão!”
“Ài, nếu là cung phụng làm thì còn tốt, chúng ta đến chỗ tông chủ mượn cớ, rất dễ khiến hắn lấy mạng đền mạng. Thế nhưng...” Lông mày Đại trưởng lão nhíu chặt, lắc đầu cười khổ: “Mấu chốt là kẻ giết hai người bọn họ lại là một gã đệ tử, quang minh chính đại, dĩ hạ khắc thượng giết chết, dựa theo quy củ của tông môn, cái này xem như chết có ý nghĩa, bất cứ ai cũng không thể truy cứu!”
Thân thể Thạch cung phụng không nhịn được run rẩy mãnh liệt, sắc mặt càng khó tin hơn: “Cái gì, đệ tử giết trưởng lão? Đệ tử nào có bản lĩnh lớn như vậy, có thể giết chết trưởng lão Hóa Hư Cảnh? Trong Ma Sách Tông chúng ta có loại người như vậy hả?”
“Tại sao lại không có, không phải là tên Trác Uyên kia à!” Đại trưởng lão khẽ nhún vai, cười khổ, lắc đầu, sau đó kể lại đầu đuôi sự việc.
Sau khi hiểu được toàn bộ nguyên nhân và kết quả sự việc, con ngươi Thạch cung phụng vô thức rụt lại, tê liệt ngã xuống ghế ngồi, thì thào trong miệng: “Hồng Môn Yến, đây chính là Hồng Môn Yến đã lên kế hoạch tốt từ lâu, hoàn toàn là một cạm bẫy. Thiên hạ này nào có chuyện trước tiên làm tiệc nhận lỗi, sau đó lại đi gây chuyện chứ, đây không phải biết rõ rồi còn cố tình phạm vào à!”
“Nói rất đúng, Trác Uyên đã tính toán trăm phương ngàn kế muốn giết hết hai người này từ lâu rồi, người sáng suốt đều nhìn ra được. Thế nhưng quan trọng là hắn làm chuyện này quá hoàn mỹ, vô cùng cẩn thận chặt chẽ!”
Đại trưởng lão khẽ gật đầu, không khỏi thở dài lên tiếng: “Đầu tiên hắn là môn sinh tinh anh, khiêu chiến bằng danh hiệu dĩ hạ khắc thượng, phù hợp với quy định của tông môn. Mặc dù lúc sau hơi quá đáng một chút nhưng cũng do cung phụng hướng dẫn truy vấn sự việc, không đến lượt chúng ta. Tuy nhiên dường như ba người kia đã bị Trác Uyên giải quyết, về cơ bản sẽ không đi tính toán. Mặt khác, Trác Uyên khiêu chiến hai lão già kia, hai người bọn họ thật sự đã nhận lời, hơn nữa ở hiện trường còn có vô số ánh mắt làm chứng, có chết cũng là chết vô ích, không thể truy cứu hắn tội danh giết trưởng lão. Nói như vậy, hắn thật sự không có điểm yếu gì bị chúng ta bắt được!”
Mí mắt Thạch cung phụng hơi run rẩy, không nói lời nào nhưng sắc mặt u ám đáng sợ. Sau một lúc lâu, lão ta mới tức giận hừ một tiếng, yếu ớt nói: “Tiểu tử này mưu tính rất sâu, hiếm thấy trên đời, xem như lần này chúng ta bị hắn bẫy một trận. Chẳng qua đây chưa phải chuyện rắc rối nhất, uy hiếp thật sự đối với chúng ta chính là hắn có thể giết chết hai trưởng lão Hóa Hư Cảnh, thực lực cỡ này dõi mắt nhìn khắp tông môn cũng vô cùng hiếm có. Cứ như vậy, hắn ở tông môn sẽ như mặt trời ban trưa, cho dù nhìn thấy Song Long, đoán chừng cả tông môn đều sẽ xoay quanh hắn, sao có thể truy cứu khuyết điểm của hắn được?”
“Đúng vậy, tiểu tử này thật sự rất giỏi, nói không chừng có hắn chiến đấu với Song Long Hội, tông môn chúng ta có hy vọng tiến vào trong Tam Tông!” Đại trưởng lão vô thức hít sâu, hơi gật đầu, thở dài nói.
Thạch cung phụng khẽ híp mắt, trong mắt lão ta thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo đầy sợ hãi, âm u nói: “Cho dù hắn có mạnh tới đâu, không phải người của chúng ta thì có ích lợi gì? Chắc chắn trong tương lai sẽ là một tai họa lớn!”
“Như vậy, ý của ngươi là...” Trái tim Đại trưởng lão vô thức nhảy lên, nhìn về phía Thạch cung phụng, thăm dò hỏi.
Keng keng keng!
Thạch cung phụng không nói gì, bên tai hai người vang lên tiếng chuông trong trẻo, Đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, lo lắng mở miệng: “Là hội nghị trưởng lão cung phụng nội môn, là tông chủ gõ chuông!”
“Nói nhảm, cả cái tông môn này, ngoại trừ lão phu còn ai có lá gan dám gõ cái chuông kia, ai dám vượt quá chức phận gõ cái chuông lớn kia hả? Hiện tại lão phu ở đây, tiếng chuông vang lên, không phải tông chủ gõ thì còn có thể là ai?”
Lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên tâm trạng Thạch cung phụng trở nên vô cùng áp lực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đoán chừng tên Tà Vô Nguyệt này thấy chó của mình ở bên ngoài oai phong, cho lão ta mặt mũi, hiện tại muốn đi ra thăng quan tiến chức cho tiểu súc sinh này rồi. Đoán chừng lần này gõ chuông là muốn đưa hắn vào Tinh Anh Môn!”
“Chúng ta phải làm sao?” Đại trưởng lão khẽ vuốt bộ râu dài, ung dung xin thỉnh giáo.
Thạch cung phụng hơi híp mắt, im lặng suy nghĩ một lúc rồi bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu: “Bây giờ chúng ta đều không làm được cái gì, tiểu tử kia giết hai đại trưởng lão của tông môn, là chuyện kinh hãi như thế nào, hiện tại như mặt trời ban trưa. Đừng nói là tông chủ, đoán chừng ngay cả trong tông môn chúng ta cũng có rất nhiều trưởng lão cung phụng xem hắn là hy vọng tương lai của tông môn. Chiến công lớn, năng lực mạnh, hắn đều có, sao có thể không thăng chức được, muốn ngăn cũng không được. Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ chính là tỏ ra yếu kém, chờ đợi cơ hội!”
Hàng lông mày Đại trưởng lão vô thức run rẩy, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Thạch cung phụng mỉm cười, lạnh lùng nói: “Ta và ngươi đều hiểu rõ cách làm người của Tà Vô Nguyệt, độc đoán chuyên quyền. Hiện tại lão ta nâng đỡ Trác Uyên như vậy chính là vì chuyện Song Long Hội sau này, với tài năng của Trác Uyên, nhất định có thể nhanh chóng uy hiếp vị trí của bọn họ. Đến lúc đó, một núi không thể chứa hai cọp, chúng ta cứ chờ bọn họ mỗi người đi một ngả, cắn giết lẫn nhau. Mà chúng ta thì ở ẩn trước, rút khỏi trận tranh giành lợi ích này. Đợi song long cắn xé nhau lại giành một chén canh, hừ hừ hừ...”
Mí mắt Đại trưởng lão không khỏi nhảy lên, vuốt râu suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên tia sáng khó hiểu...
Nửa canh giờ sau, bên trong đại điện nội môn, Tà Vô Nguyệt ngồi trên ghế chính, vẻ mặt đắc ý như gió xuân, các trưởng lão và cung phụng đã ngồi xuống hai bên.
Thậm chí ngay cả Minh phủ Tam sát, bộ ba cung phụng chỉ dẫn cho đệ tử tinh anh cũng ngồi trong đó.
Khẽ liếc mắt nhìn qua sắc mặt tăm tối của Thạch cung phụng, khóe miệng Tà Vô Nguyệt nở một nụ cười quỷ quái, không biết vô tình hay cố ý cười lớn: “Ha ha ha... Hôm nay tông môn xảy ra chuyện vui, trường giang sóng sau đè sóng trước, một đệ tử lại có thể khiêu chiến hai vị trưởng lão nội môn thành công, đúng là hậu sinh khả úy. Chắc chắn Ma Sách Tông chúng ta sẽ phát triển không ngừng, bước lên tương lai huy hoàng!”
Khuôn mặt không nhịn được khẽ run rẩy, mấy trưởng lão cung phụng nội môn vẫn bình tĩnh, không nói tiếng nào cũng không để ý tới lão ta. Đánh người không đánh mặt, tông môn bọn họ vừa chết mất hai vị trưởng lão, ngươi lại khoe khoang công lao trắng trợn như vậy, không phải đang nhục nhã người ta à!
Thế nhưng tất cả trưởng lão cung phụng phòng tạp dịch lại cười lớn, hoan hô cười nói theo tông chủ, trong lòng thấy thoải mái dễ chịu không nói nên lời.
Lén lút liếc qua Thạch cung phụng ở bên cạnh, thấy lão ta vẫn không có động tĩnh gì, hơn nữa sắc mặt càng ngày càng hờ hững, không rõ trong lòng Tà Vô Nguyệt đang suy nghĩ gì, tiếp tục nói: “Đối với thực lực của tiểu tử Trác Uyên, hôm nay mọi người đã rõ như ban ngày, để hắn đi tham gia Song Long Hội, chắc không ai phản đối chứ!”
“Sẽ không!” Mọi người ở phòng tạp dịch cùng nhau trả lời, người nội môn ta nhìn ngươi, ngươi nhìn lại ta, cuối cùng đều phóng ánh mắt hỏi thăm về phía Thạch cung phụng.
Nhưng bây giờ Thạch cung phụng lại y như một tảng đá, ngồi im không nói một lời, trong một lúc mọi người khó hiểu, cũng im lặng không nói lời nào.
“Thế nhưng Trác Uyên không muốn vào Tinh Anh, hơn nữa yêu cầu tất cả đệ tử tham gia Song Long Hội phải xuất phát từ phòng tạp dịch, nếu không hắn sẽ không tham gia, các ngươi nghĩ thế nào?” Tà Vô Nguyệt nhìn Thạch cung phụng chằm chằm, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, trực tiếp ném đề tài thảo luận lớn nhất này ra ngoài.
Quả nhiên, lão ta vừa dứt lời, cả đại sảnh bùng nổ trong nháy mắt. Tất nhiên người phòng tạp dịch sẽ ủng hộ Trác Uyên như cũ, tuy nhiên trưởng lão cung phụng nội môn lại không đồng ý. Mặc dù không có Thạch cung phụng bày mưu đặt kế, bọn họ vẫn hung hăng lắc đầu.
“Tông chủ, tuyệt đối không thể, như vậy là trái với quy định của tông môn, không thể mở tiền lệ được!”
“Tông chủ, tiểu tử kia quá cuồng vọng, ngài không được nuông chiều, phải quản giáo thật nghiêm khắc mới đúng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!