Nhìn nhau, mặt ba người đều hiện lên vẻ do dự không yên, đối với yêu cầu Trác Uyên đưa ra, vừa không tình nguyện, nhưng cũng rất khó từ chối.
Bởi vì đối với bọn họ, không ai có thể thay thế Trác Uyên đi tham gia Song Long Hội, đây là giá trị, hơn nữa bất kể như thế nào thì giá trị này bọn họ cũng không bỏ!
"Trác quản gia, chúc mừng chúc mừng , lần này ngươi vừa ra tay, đúng là danh tiếng vang xa khắp tông môn, đoán chừng ngày mai phòng Tạp Dịch của chúng ta, lại đông như là trẩy hội. Ha ha ha. . . Hơn nữa, ngài phải vào Chủ Tinh Anh, đám lão già nội môn kia sẽ không lấy cớ phản đối." Lúc này, đám người Bạch cung phụng và Thích cung phụng đều tiến lên chúc mừng, Bạch cung phụng vuốt râu cười nói.
Thích cung phụng nghe xong, cũng nói tiếp: "Đúng vậy đúng vậy, có thể đánh chết đệ tử của hai vị trưởng lão Hóa Hư Cảnh, mặc dù là trong Cửu Đại Tông Môn, cũng là bảo bối đốt đèn lồng cũng khó tìm. Ngài lần này, quả nhiên là một bước lên trời. Các đệ tử này, bây giờ trong lòng đoán chừng đã xem ngài là thủ lĩnh, chỉ sợ cả đám đều muốn tiếp xúc thân mật với ngài. Đúng là chúng ta mất không ít sức lực, mới trấn an bọn họ xuống, đuổi trở về, chỉ sợ va chạm đến ngài, khà khà khà. . ."
Trưởng lão cung phụng còn lại của phòng Tạp Dịch nghe xong, cũng đều gật đầu cười khẽ, không ngăn được nụ cười sáng lạn tràn đầy trên mặt!
Khẽ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, Trác Uyên chỉ cười nhạt một tiếng, không có trả lời, ngược lại nhìn ba người Dương Sát, hình như chỉ nói: "Vừa nãy ta đã nói, sẽ không vào Chủ Tinh Anh, về phần điều kiện ta đưa ra thế nào, ba vị cung phụng nhìn mà lo liệu!"
Nói xong, khóe miệng Trác Uyên xẹt qua một nụ cười quỷ dị, giống như kiểu ăn chắc bọn họ, xoay người bước đi, nhưng mà vừa mới đi vài bước, rồi lại đứng lại, xoay người nhìn bọn họ cười quỷ quái nói: "Đúng rồi, đệ tử Tinh Anh Môn kia của các ngươi, bây giờ còn một đám bị thương nặng lắm, thân là cung phụng chỉ đạo, không phải là các ngươi nên trở về xem?"
"Cái gì?"
Bất giác hoảng sợ sợ hãi, cơ thể mọi người ở đây đồng thời run lên, ánh mắt nhìn Trác Uyên đầy vội vã.
Đúng vậy, sao bọn họ đã quên, tiểu tử này mới vừa khiêu khích Tinh Anh Môn, với sự tàn nhẫn của hắn, sao có thể nhẹ tay, chỗ đó còn có đệ tử của chính bọn họ.
Nhất là hai người Bạch cung phụng và Thích cung phụng, cháu gái cháu trai của bọn họ cũng còn ở bên trong.
Kết quả là, mọi người không khỏi vội vàng nói: "Trác quản gia, ngài xuống tay rất nặng?"
Đúng là so với ba vị cung phụng kia, có lẽ còn lo lắng tình hình nơi đó hơn. Đương nhiên, nghe được lời ấy, ba người Dương Sát cũng vô cùng lo lắng nhìn Trác Uyên.
Mặc dù bọn họ không quan tâm những con ông cháu cha này, nhưng dù sao cũng là đệ tử có chiến lực cực mạnh của tông môn, bọn họ xảy ra chuyện gì, ai đi Song Long Hội?
Liếc mắt nhìn bọn họ một cái thật sâu, Trác Uyên thờ ơ nhún vai, cười đùa lên tiếng: "Ha ha ha . . . Ta biết suy nghĩ trong lòng các ngươi, yên tâm đi, trước kia không biết người nào là người một nhà, ta sẽ không ra tay giết, để tránh ảnh hưởng tới hòa khí của chúng ta. Có điều . . . Muốn để ta xuống tay nhẹ một chút, lúc ấy ta cũng không làm được, dù sao ta sợ bọn họ mật báo. . ."
Vèo!
Trác Uyên còn chưa dứt lời, hai người Bạch cung phụng đã rời đi nhanh như chớp, hình như là đi coi tình hình của Tinh Anh Môn, trên mặt đầy nôn nóng. Trưởng lão cung phụng còn lại, có đệ tử ở Tinh Anh Môn, cũng đều rời khỏi nơi này.
Nhưng thật ra ba người Dương Sát, nghe nói Trác Uyên vẫn chưa xuống đao giết người, cũng chẳng sốt ruột, trong lòng thở dài một hơi.
Lại liếc mắt nhìn Trác Uyên một cái thật kỹ, Dương Sát do dự một chút, hờ hững lên tiếng: "Điều kiện của ngươi, chúng ta suy nghĩ một chút, nhưng chuyện liên quan đến quy củ tông môn mấy ngàn năm, cũng không phải dễ thay đổi như vậy. Ngươi đừng nghĩ ngươi lợi hại, là có thể khiến cho quy củ tông môn nhường đường cho ngươi!"
"Ha ha ha. . . Tông quy đều do người quyết định, chỉ cần có thể có lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi!"
Trong lòng bất giác cười lạnh, ánh sáng trong tay Trác Uyên chợt lóe lên, đột nhiên xuất hiện một cái hộp gỗ lớn giống như lúc trước, ném cho Dương Sát, cười quỷ dị nói: "Dương Sát cung phụng, ngươi giao cái này cho Tà Vô Nguyệt, lại chuyển lời thay ta, lấy tiền bạc của người, cùng người tiêu trừ tai họa. Nếu như lão ta không làm được, thì đem thứ này trả lại cho ta!"
Gương mặt nhịn không được co rút dữ dội, Dương Sát bất đắc dĩ nhìn Trác Uyên, cười khổ nói: "Ngươi. . . Cái này hình như là ngang nhiên đút lót!"
"Đúng vậy, làm sao, không thể sao?" Hơi nhíu mày, Trác Uyên bất giác cười nhạo ra tiếng: "Cả tông môn, các vị cao quyền trọng, tất cả đồ vật thật tốt đều ưu tiên các ngươi lựa chọn, ai có thể đút lót được các ngươi? Thật vất vả có ta là người có của đến đây, cho các ngươi một cơ hội, kiếm một chút lợi ích, các ngươi còn không muốn sao. Nếu nói như vậy, ma bảo vừa nãy ta cho ba người các ngươi, tất cả các ngươi đều trả lại, coi như phòng Tinh Anh Tạp Dịch chúng ta và Tinh Anh Môn các ngươi không đội trời chung, lão tử không cần hòa giải!"
"Ôi, đợi một chút, đây là hai chuyện khác nhau, ngươi đánh đệ tử của chúng ta, bồi thường chúng ta là việc nên làm theo lẽ thường. Việc này ta bỏ qua, ta không bao giờ … nhắc đến nữa!"
Vội vàng khoát tay, ba người Dương Sát liếc nhau, nhìn Nhẫn Trữ Vật của mình, bên trong chính là ma bảo Trác Uyên vừa mới tặng bọn họ, đều không tha một trận, vì thế vội vàng quyết định thỏa thuận hòa giải hai bên, nhưng mà lại nhìn ma bảo trong tay này, ba người lại chần chừ do dự.
Dù sao, đây là Trác Uyên muốn đạt được thỏa thuận với Tà Vô Nguyệt, toan tính chiếm đoạt toàn bộ Tinh Anh Môn, để cho phòng Tạp Dịch này của hắn thống trị cả phái. Điều này không khỏi khiến cho trong lòng bọn họ có hơi tội lỗi, ngươi và nội môn càng đấu càng bừng bừng khí thế, cậy góc tường lẫn nhau, bọn họ không sao cả, dù sao cuối cùng đệ tử hai bên cũng phải tập hợp trong Tinh Anh Môn.
Nhưng mà bây giờ, ngay cả chức năng của Tinh Anh Môn Trác Uyên cũng muốn thay thế chỗ, rõ ràng chính là cướp bát cơm của bọn họ. Cho dù bọn họ sẽ suy nghĩ cho tiền đồ của tông, yêu quý Trác Uyên đại tài, trong lòng cũng rất là chán ghét!
Dù sao bọn họ cảm thấy, đây là chuyện tự chui đầu vào rọ!
Nếu không. . . Chúng ta giữ bảo bối này lại, về phần Vô Tâm Nguyệt có thỏa hiệp hay không, thì do chính lão ta quyết định?
Đôi mắt đảo qua đảo lại, ba người Dương Sát nhìn nhau, ngầm hiểu nhau, sau đó tất cả đều im lặng gật đầu, lộ ra nụ cười gian trá.
Cứ như vậy, bọn họ chẳng những có thể được một bảo bối, mà còn yên tâm thoải mái.
Chúng ta đây cũng không phải vì lợi ích của bản thân, ngăn cản tông môn phát triển, không giống với lão già nội môn này. Chúng ta đây là muốn để cho tông môn quyết đoán, thực hiện được công bằng ngay thẳng, phòng ngừa có người dùng thủ đoạn đút lót ti tiện như thế, đạt được mục đích!
Giống như là nhìn ra tâm tư trong ngoài không đồng nhất của bọn họ, Trác Uyên bất giác cười nhạo một tiếng, cảnh cáo nói: "Hừ, cho dù tìm nhiều cớ đi nữa, tư lợi chính là tư lợi, nếu các ngươi thật sự dám làm như vậy, chỉ cần bước ra một bước, sau đó đã giẫm lên vết nhơ của nội môn. Có điều ta nhắc nhở các ngươi một câu, không phải tông chủ không thấy được mặt ta, nếu như cho lão ta biết ba người các ngươi dám độc chiếm giữ lại quà tặng lão ta, hừ hừ. . ."
Cơ thể nhịn không được run lên, ba người liếc nhau, bất giác đều rụt cổ, rồi sau đó mắt nhìn Trác Uyên, tức giận nói: "Ngươi là con giun trong bụng chúng ta sao, chúng ta nghĩ gì ngươi cũng biết?"
"Ha ha ha. . . Ta không biết suy nghĩ trong lòng các ngươi, có điều thấy ánh mắt hám lợi đen lòng của các ngươi, nên biết hết mọi chuyện." Bất giác khẽ cười một tiếng, Trác Uyên từ từ mở miệng: "Được rồi, con người chết vì tiền, chim chết vì ăn, cả một đời người, có khả năng đi sai một bước, sẽ vạn kiếp bất phục. Cho nên ba vị, tốt hơn hết là nên bảo trọng, ha ha ha. . ."
Cười to một tiếng, Trác Uyên quay người rời khỏi đây, chỉ để lại ba người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, lại nhìn hộp gỗ nặng trịch trong tay kia, cũng không biết nên làm thế nào cho đúng.
Chẳng lẽ thật sự để cho tiểu tử này tặng cho Tà Vô Nguyệt lễ vật lớn như vậy, tự mình đào hố cho Tinh Anh Môn?
Thế nhưng bọn họ ở chỗ này bối rối, mà không ai chú ý tới, trên đỉnh núi cách chỗ này hơn cây số, Tà Vô Nguyệt đứng ở nơi đó từ lâu, nhìn xuống mọi thứ ở đây, trong mắt lóe ra ánh sáng hết sức ngạc nhiên.
"Không thể ngờ rằng tiểu tử này vừa mới đột phá Thần Chiếu Cảnh, đã ngưng tụ ra thần hồn, mà còn lớn mạnh như thế, thực con mẹ nó là quái vật. Xem ra từ lần đó tạm biệt Thiên Vũ, mười mấy năm qua, hắn quả thật là thay da đổi thịt, có tính chất đột biến, không còn là người trước kia nữa. Có điều như vậy rất tốt, ngày Ma Sách Tông ta đứng đầu, cuối cùng đã đến, lúc ấy cá cược, thật sự là rất đáng giá!"
Mí mắt hơi run rẩy, vẻ mặt Tà Vô Nguyệt kích động, vừa lòng gật đầu, rồi sau đó đảo mắt nhìn Minh phủ Tam sát, mày bất giác nhíu lại: "Ba tên kia đang làm cái gì, muốn độc chiếm thứ Trác Uyên hiếu kính lão tử sao, hừ! May là lão tử lo lắng tiểu tử này làm sao đối phó với hai trưởng lão, đi đến nhìn một chút, bằng không thật sự có thể là mất cả chì lẫn chài!"
Ba tiểu tử các ngươi đây, tốt nhất có thể thành thật mang vật kia về trả cho ta, nếu không. . .
Nheo mắt, Tà Vô Nguyệt cười lạnh một tiếng, quay người biến mất. . .
Ở chỗ khác, mọi người bao gồm Bạch cung phụng vội vàng chạy tới khu vực Tinh Anh Môn, cũng lập tức nhìn thấy một đống đệ tử hôn mê trên mặt đất, đột nhiên không khỏi hoảng sợ, vội vàng đi xuống tìm đệ tử của mình.
Rất nhanh, không ít trưởng lão cung phụng tìm được mục tiêu của mình rồi, tiến lên coi một phen, mới thở phào một hơi.
Khá tốt, giống như tiểu tử kia nói, chỉ là sợ hãi nên hôn mê, cũng không có ra tay giết. Nếu không, với sự tàn nhẫn khi giết hai vị trưởng lão kia, ở còn không phải máu chảy thành sông!
"Luyện Nhi. . ."
"Trường Long. . ."
"Gia gia, chúng ta ở chỗ này!"
Hai người Bạch cung phụng và Thích cung phụng lên tiếng hô to, Bạch Luyện và Thích Trường Long nghe thấy, bất giác đồng thời trả lời. Hai lão già liếc nhau, lập tức phóng qua, tìm thấy bọn họ rất nhanh, cẩn thận xem xét một phen, cũng thở dài một hơi, yên tâm.
"Nội tạng bên trong bị chấn thương một ít, phong bế huyết mạch, nhưng mà đừng lo, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không đáng ngại. Giống như tiểu tử kia nói, ngoại trừ giết hai người Xích Phong và Ngọc Quyên ra, mọi người còn lại thì giơ cao đánh khẽ!" Bạch cung phụng một tay ôm Bạch Luyện, quét mắt nhìn vẻ mặt của các trưởng lão còn lại một chút, khẽ gật đầu.
Thích cung phụng nghe xong, cũng gật đầu, sau đó mắt chợt lóe sáng, đề nghị nói: "Bạch lão nhân, chúng ta có nên dẫn hai tiểu tử này đi thăm hỏi tiểu tử kia một chút hay không, nhận ra khuôn mặt quen thuộc. Nếu không lần sau hắn lại nổi bão, tổn thương người một nhà. . ."
"Nói cũng đúng, dù sao bây giờ tiểu tử này như là mặt trời giữa trưa, kết giao một phen, đối này hai đứa trẻ này cũng tốt!" Khẽ vuốt chòm râu, ánh sáng trong mắt Bạch cung phụng rạng rỡ, sâu kín lên tiếng.
Bạch Luyện nghe xong, bất giác nghi ngờ nói: "Gia gia, người các ngươi nói. . . Là cái người vừa mới đến gây náo động một trận sao?"
Liếc nhau, hai người đều gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!