Bùm!
Một tiếng nổ vang lên, Thất trưởng lão đang chạy trốn không biết là đụng phải thứ gì, đột nhiên bị đánh trở về, lúc nhìn rõ được thứ phía trước thì không khỏi kinh ngạc.
Đó là một đứa trẻ toàn thân dính đầy vết máu, tuy trông không khác gì người bình thường nhưng khí chất âm tà và bóng dáng hư ảo của nó lại khiến cho người ta vừa liếc mắt nhìn một lần đã nhịn không được mà run rẩy trong lòng.
Rốt cuộc đây là thứ quỷ quái gì vậy?
Thất trưởng lão vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, không dám chần chừ, vội vung mười luồng Thanh Sắc Phong Cương về phía Huyết Anh kia.
Trong chốc lát, trên chín tầng trời, gió nổi mây phun, những luồng gió có thể thổi bay nguyên thần liên tiếp bay về phía Huyết Anh. Nếu như bị những luồng gió này đánh trúng, cho dù là cường giả Thần Chiếu cũng không tránh khỏi kết cục bị thiêu trụi nguyên thần.
Nhưng Huyết Anh ấy lại không hề để ý, ngược lại còn để lộ ra một nụ cười khinh thường.
Khặc khặc khặc…
Tiếng cười quỷ dị đầy châm chọc vang lên từng đợt, Huyết Anh kia hơi cử động thân thể, đột nhiên trừng mắt lên lúc những luồng gió kia sắp đến gần.
Ong ong!
Lại một tiếng dao động không gian quen thuộc vang lên, một tia máu sắc bén chợt bắn ra ngoài, bang bang bang… Trong nháy mắt, trận gió này đã bị một chiêu nho nhỏ ấy đánh nát hoàn toàn, tiêu tán thành hư vô.
Thần hồn màu xanh của Thất trưởng lão bị chấn động nhẹ, lão ta bất giác giật nảy người, hóa ra thứ đã giúp Trác Uyên đỡ đòn đánh lén lần trước chính là thứ này.
Nhưng rốt cuộc đây là thứ gì chứ, nếu có thể ngăn chặn được công kích thần hồn, vậy chắc chắn không phải là thứ tầm thường. Rốt cuộc là trên người tiểu tử này còn ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn nữa đây!
Thất trưởng lão cảm thấy khó hiểu, nhưng lão ta còn chưa nghiên cứu ra được thì Huyết Anh đã cười lên một tiếng quỷ dị, lại tiếp tục xông lên. Thất trưởng lão hoảng hốt muốn trốn, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Tốc độ của Huyết Anh nhanh như tia chớp, lão ta còn chưa bước được mấy bước, Huyết Anh đã bỗng nhiên xông tới trước mặt lão ta, há miệng ra ngậm lấy lão ta trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Lão ta muốn thoát ra ngoài, liên tục đâm trái đụng phải trong bụng Huyết Anh kia, cơ thể của Huyết Anh cũng theo đó mà biến dạng bên này bên kia, nhưng căn bản là không có tác dụng gì.
Huyết Anh là tinh linh của đất trời, vốn là một đám năng lượng kỳ dị, Thất trưởng lão hiện tại bị đám năng lượng này nhốt lại, cũng giống hệt như bị nhốt trong một chiếc kết giới thần hồn vật, lão ta có muốn cũng không thể nào đào thoát khỏi nhà giam chuyên dùng để nhốt thần hồn.
Khán giả đang xem không hiểu rõ chuyện gì, bởi vậy nên lại càng ngạc nhiên hơn.
Bọn họ là người tu ma đạo, có một số người trong số họ cũng nuôi ma vật, nhưng ma vật trong tay họ phần lớn đều là dạng vật chất, nếu gặp được cao thủ Hóa Hư, đừng nói là vây khốn người đó, ngay cả thần hồn của người đó cũng không thể làm bị thương nổi.
Nhưng hiện tại Huyết Anh trong tay Trác Uyên lại làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt, không thể tưởng tượng nổi trên đời thế mà còn có loại ma vật thần kì như thế tồn tại, bảo sao hắn lại dám lấy một địch hai.
Bởi vì hiện tại hắn cũng tính là có hai cao thủ liên thủ rồi. Sức mạnh của ma vật kia khi đối phó với thần hồn, chắc chắn không thể kém hơn hắn!
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Trác Uyên càng thêm hâm mộ và ghen tị. Bảo bối trên người người này sao lại dồi dào như thế chứ, ngay cả ma vật cũng không giống loại bình thường chút nào.
Quả nhiên là loại quái vật gì thì nuôi ra loại ma vật quái vật như thế…
Vút!
Chỉ sau một hơi thở, Huyết Anh đã lập tức trở lại bên cạnh Trác Uyên như thể một con chó săn đang ngậm con mồi vậy, há miệng nhả thần hồn của Thất trưởng lão ra, sau đó biến mất vào thân thể Trác Uyên trong nháy mắt.
Trác Uyên nắm lấy ánh sáng màu xanh lam kia, liên tục giễu cợt: “Chạy đi, ngươi chạy đi xem nào, lão tử đã sớm đoán ra ngươi sẽ dùng chiêu ấy cho nên đã thả ma vật ra trước, tập trung bắt lấy thần hồn của ngươi. Thế nào, ngươi còn không có cả thân thể thì làm sao chạy nhanh được chứ?”
“Trác quản gia, cầu xin ngài thả cho ta một con ngựa được không, sau này chúng ta có gặp lại…”
“Haha… Ta cảm thấy, thật ra chúng ta không cần gặp lại nữa đâu!” Thất trưởng lão nhìn thấy bản thân hoàn toàn bị người ta nắm lấy, không thể nhúc nhích được thì mới nhận ra chuyện đã nghiêm trọng thế nào, bắt đầu cầu xin tha thứ, nhưng lão ta chưa nói được mấy câu thì Trác Uyên đã cười chế giễu, ngắt lời lão ta.
Thấy người nọ đã có sát ý rõ ràng, Thất trưởng lão bất giác khẽ cắn môi, lại hừ lạnh một tiếng, uy hiếp: “Trác Uyên, ngươi có hiểu không, nếu ngươi dám động vào ta thì sẽ là kẻ địch của cả nội môn!”
“Kẻ địch ư? Hừ, ngươi có nhầm không, người gây sự trước chính là các ngươi!” Trác Uyên bất giác hừ nhẹ một tiếng rồi nở nụ cười quỷ dị, sau đó, hắn cầm thần hồn của lão ta dạo quanh phòng Tạp Dịch một lần, quát to: “Nơi này là địa bàn của chúng ta, lão tiểu tử này còn dám lấy nội môn ra uy hiếp lão tử. Các ngươi nói xem, các ngươi có sợ nội môn hay không?”
“Không sợ, không sợ, không sợ!”
Hai người Bạch cung phụng và Thích cung hụng dẫn đầu hét to liên tục ba lần, trong lòng cuồn cuộn dậy sóng, tựa như nỗi sầu não trước kia đã hóa thành hư không.
Mọi người còn lại trong phòng Tạp Dịch cũng đều hét to theo, tâm tình vô cùng kích động. Đây là người đứng đầu phòng Tạp Dịch của bọn họ, Trác Uyên Trác quản gia. Tuy chỉ có thân phận đệ tử, nhưng lại có thực lực xuất sắc, dũng khí hơn người, ngay cả trưởng lão cao cao tại thượng mà cũng dám đánh chết, thật sự quá ngầu!
Lăn lộn theo một trang hào kiệt như vậy, mới thật sự là hãnh diện!
Các vị trưởng lão, cung phụng nội môn không khỏi tức giận, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, muốn tiến lên trút giận vào Trác Uyên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ quần chúng kích động của phòng Tạp Dịch thì lại chỉ đành lùi về sau.
Hiện tại khí thế của đệ tử, trưởng lão và cung phụng của phòng Tạp Dịch đã được khơi dậy trở lại sau chiến thắng của Trác Uyên, đạt đến thời kì đỉnh cao, nếu bọn họ gây chuyện ở thời điểm mấu chốt này, nhất định sẽ bị dẫm nát thành mảnh vụn.
Huống chi, cái tên Trác Uyên này tâm cơ khó lường, bước đi nào cũng đều có lý lẽ, phù hợp với quy tắc. Nếu bọn họ kích động làm bừa thì sẽ bị hắn chụp mũ đổ tội ngược lại, đến lúc đó có lẽ còn mất luôn cả mạng, giống như Thất trưởng lão và Nhị trưởng lão vậy.
Kết quả là, trong tiếng hô vang dậy sóng của mọi người ở phòng Tạp Dịch, người nội môn đều đồng loạt câm nín, không nói ra được chữ nào. Tiếng hò hét trào dâng kia, trong chốc lát đã nhấn chìm bọn họ.
Đệ tử nội môn và ngoại môn nhìn thấy cảnh tượng này, đã hoàn toàn ngây ngốc.
Tại sao người của phòng Tạp Dịch vừa mới im lặng như cá chết đấy thôi mà hiện tại đã có thể sống dậy như thường, vui vẻ, dõng dạc đến thế? Mà hết thảy điều này, đều đến từ chiến thắng của Trác quản gia kia!
Trong chốc lát, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trác Uyên cũng có chút loạn nhịp. Nhất là khí thế ngạo nghễ khi Trác Uyên cầm thần hồn của Thất trưởng lão trong tay, dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn xuống đám đông đang cổ vũ ở phía dưới, đã để lại trong lòng bọn họ ấn tượng sâu sắc, khó mà phai đi được trong thời gian ngắn.
Trác Uyên nhìn lại thần hồn trong tay, bất giác cười nhạo một tiếng, khẽ nói: “Thất trưởng lão, sao nào, ngươi cảm thấy bây giờ đám người nội môn còn có thể làm chỗ dựa vững chắc cho ngươi nữa không? Haha… Loài người ích kỷ, so quần ẩu thì phòng Tạp Dịch chúng ta đương nhiên không thua các ngươi. Nếu là so đánh đơn, bọn họ cũng không dám đứng ra vì ngươi, biết vì sao không? Vì sợ ta!”
“Hôm nay ta có thể khiêu chiến cả hai người các ngươi, lấy mạng của các ngươi, thì ngày mai cũng có thể khiêu chiến bọn họ, lấy mạng của bọn họ. Dù sao ta cũng chỉ là một đệ tử tạp dịch mà thôi, lấy dưới đánh trên là quy tắc của tông môn, ngươi nói xem, đến lúc đó bọn họ sẽ nghênh tiếp, hay là không nghênh tiếp đây?”
Trác Uyên hơi nheo mắt lại, tiếp tục cười tà dị: “Haha… thứ gọi là giết gà dọa khỉ, hai người các ngươi cuối cùng cũng chỉ giống như hai con gà mà thôi. Các ngươi chết rồi, đám khỉ này cũng sẽ không cho hai ngươi giãy giụa nữa. Gì mà trưởng lão nội môn chứ, chỉ là hư danh mà thôi, thật sự tưởng là bùa hộ mệnh của bản thân hay sao? Một khi đã không còn giá trị thì sẽ không có ai quan tâm các ngươi nữa.”
Ánh sáng màu xanh run lên mãnh liệt, rồi lại không hề nhúc nhích nữa, có lẽ là đã bị lời nói của Trác Uyên làm cho hoàn toàn tuyệt vọng.
Trác Uyên nói đúng, bọn họ là trưởng lão nội môn, được người người tôn kính, nhưng đó chỉ là khi bọn họ còn sống mà thôi. Một khi họ chết rồi, không còn giá trị nữa, làm gì có ai sẽ liều chết liều sống vì bọn họ?
Nói cho cùng, giá trị của hai người bọn họ chỉ nằm trong chính họ, căn bản không hề có chỗ dựa vững chắc nào cả.
Bọn họ không hiểu rõ điều này, cho nên mới tự thân xông tới tuyến đầu, quả nhiên là ngốc như heo! Nhưng cũng không thể trách bọn họ được, ai mà ngờ rằng tiệc nhận tội này thật sự là Hồng Môn Yến đâu chứ. Hơn nữa, một tên đệ tử tạp dịch Thần Chiếu Cảnh mà lại có thực lực như thế này, đánh chết họ không khác gì đánh chết một con chó cả.
Gặp được quái vật như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể chịu trận mà thôi…
Thiên Ma Đại Hóa Quyết!
Trác Uyên thấy ánh sáng màu xanh kia im lặng đến lạ, giống hệt như đã chết, hiểu được lão ta đã chết tâm rồi, vì thế bèn phóng ra luồng khí đen trong tay bao quanh ánh sáng xanh kia, chỉ trong giây lát đã hoàn toàn hấp thu hết.
Cũng ngay lúc này, Thải Hà Thiên Long trong đầu Trác Uyên chợt xoay mình cử động, hai mắt trợn lên, ánh sáng trong mắt ngày càng chói lóa.
Bởi vì liên quan đến ngưng tụ thần hồn mà bây giờ Trác Uyên đã có thể vận dụng Thiên Ma Đại Hóa Quyết lên thần hồn, hấp thu thần hồn của người khác để tăng cường sức mạnh thần hồn của mình.
Đây có thể nói là một bước nhảy vọt đối với việc tu luyện của hắn sau này!
Một lúc lâu sau, Trác Uyên thở ra một luồng khí đục thật dài, hắn nhìn lại bàn tay rỗng tuếch của mình, bất giác mỉm cười vừa lòng, rồi quay đầu nhìn về phía người của phòng Tạp Dịch, bình tĩnh lên tiếng: “Bây giờ có còn cảm thấy ấm ức nữa không?”
Mọi người mạnh mẽ lắc đầu, tất cả đều mang vẻ mặt hưng phấn, kích động tới nỗi nói không nên lời.
“Haha… Các ngươi là người của ta, các ngươi mất mặt thì chính là ta mất mặt, Trác Uyên ta dù có thế nào cũng sẽ lấy lại mặt mũi cho các ngươi.” Trác Uyên thản nhiên gật đầu, lanh lảnh lên tiếng.
Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên cũng lấp lánh ánh sao, chứa đầy vẻ sùng bái.
“Có điều…”
Song, Trác Uyên đột nhiên đổi đề tài, lại nói tiếp: “Nhưng mới được chọn một lần thôi mà mấy hôm nay các ngươi đều mang cái vẻ mặt khóc tang ấy, sao có thể làm nên chuyện lớn được. Cho nên ta quyết định, bắt đầu từ ngày mai, các đệ tử phòng Tạp Dịch đều phải đi làm chuyện mà tạp dịch nên làm, chính là nhiêm vụ quét tước tông môn ấy, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện trốn việc, cho dù là tinh anh của phòng Tạp Dịch thì cũng như thế. Mụ nội nó chứ, chỉ mới mất mặt có mấy hôm nay mà đã quên luôn nguồn gốc, năng lực thừa nhận quá kém!”
Hả?
Chúng đệ tử không khỏi sửng sốt, nhất thời tỏ ra đau khổ, nhưng ý cười nơi khóe miệng lại không hề biến mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!