“Ma bảo cấp bảy, Phệ Hồn Kiếm!”
Lúc này, Nhị trưởng lão đã phát hiện, quả thật lão ta sẽ rơi vào thế hạ phong nếu so về sức mạnh thần hồn, lão ta không thể phát huy được hết tác dụng cao cường đặc thù của Hóa Hư Cảnh.
Không còn cách nào khác, lão ta chỉ có thể so năng lực. Dù nói thế nào, nguyên lực Hóa Hư Cảnh của lão ta cũng thâm hậu hơn đối phương nhiều, lại thêm trợ lực từ ma bảo cấp bảy, chém cho hắn máu thịt lẫn lộn, như lát thịt thái mới thôi.
Một cao thủ Hóa Hư muốn đấu với tu giả Thần Chiếu, chuyện này quả thực khiến người ta nhìn vào phải đánh rắm một tiếng, đúng là vẽ vời cho vời thêm chuyện. Nhưng chỉ có người trong sân đấu mới rõ, đây là bị bức đến đường cùng, không còn cách khác mới phải làm vậy.
Nhưng cho dù là vậy, có một điểm mà lão ta không ngờ tới, nói đến đánh tay đôi, Trác Uyên thân là cao thủ luyện thể, cần gì phải sợ hãi, nể nang ai, lại thêm cái Kỳ Lân Tí kia nữa, nó cứng hơn bất kỳ loại ma bảo linh binh trên thế gian này, sao có thể coi trọng cái ma bảo cấp bảy của lão ta chứ?
Khóe miệng khẽ cong, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, trong mắt Trác Uyên lóe lên một tia sáng, hắn cười hiểm độc, lên tiếng: “Nhị trưởng lão, ngoan ngoãn đi thăm cháu trai của ngươi thôi. Ha ha ha…Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ hai, Quỷ Long Trảo!”
Grào!
Một tiếng rồng gầm lại vang lên, Kỳ Lân Tí của Trác Uyên đỏ thẫm, hắn nắm chặt lấy nó không chút do dự.
Nhưng, đúng lúc này, tiếng xé gió vang lên, đột nhiên phía sau Trác Uyên xuất hiện thêm mấy chục đao gió xanh lam, cắt thẳng về phía hắn.
Cỗ sức mạnh nguyên thần mạnh mẽ không ngừng tuôn trào, không cần phải nói, là cao thủ Hóa Hư Cảnh tung chiêu đánh lén.
Liếc mắt về phía sau, đập vào mắt hắn là bóng dáng một người đang lơ lửng trên không trung, cách hắn không xa. Không thể nghi ngờ, đúng là Thất trưởng lão, Trác Uyên bất giác cười khẽ một tiếng, hoàn toàn không thèm để tâm tới lão ta, lão ta còn không đỡ nổi một chiêu của hắn nữa cơ, sau đó hắn vẫn tiếp tục nắm chặt lấy tay!
Choang!
m thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên vô cùng rõ ràng, một kiếm một trảo đụng độ nhau. Thế nhưng, chưa đến nửa nốt nhạc, âm thanh răng rắc đã vang lên, trên thân thanh trường kiếm kia, đã xuất hiện những vết nứt.
Sau đó, ầm thêm tiếng nữa, ma bảo cấp bảy Phệ Hồn Kiếm, đã bị một trảo của Trác Uyên đánh cho vỡ nát. Tiếp đó, trong ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi và khó lòng tin nổi của Nhị trưởng lão, long trảo đáng sợ kia đã lao vun vút tới trước mặt lão ta.
Uỳnh!
Một âm thanh trầm thấp vang lên, máu thịt văng tung tóe, khuôn mặt Trác Uyên bình thản, chỉ đơn giản xẹt qua một đường trên người Nhị trưởng lão, đã khiến cho máu thịt toàn thân lão ta be bét. Trong thoáng chốc, máu tươi tanh tưởi tràn ngập không khí, nhuộm đỏ cả một vùng đất, khiến cho trong lòng tất cả những người vây xem đều nhói lên một cái, hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt không nhịn được mà rụt hẳn lại.
Mặc dù bọn họ đã sớm đoán được ý đồ của Trác Uyên, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tiểu tử này dám ra tay giết người như vậy, không khỏi mà run rẩy sợ hãi không thôi, đến biểu cảm cũng lộ rõ vẻ sợ hãi cực kỳ, trong lòng bỗng siết chặt lại một cái.
Tiểu tử này, thật sự dám làm như vậy sao…
Vèo!
Đột nhiên, trong đống máu thịt lẫn lộn kia, một ánh sáng đỏ như lửa bỗng bay ra, vút thẳng về phía chân trời, đó là thần hồn của Nhị trưởng lão, lão ta muốn kim tiền thoát xác.
Bây giờ lão ta tỉnh táo lại, mới chợt hiểu ra mọi chuyện, dường như bọn hắn mắc bẫy rồi, người ta sắp xếp nhiều chuyện như vậy, rõ ràng là muốn chọc giận bọn hắn để thừa cơ đoạt mạng mà.
Giờ phút này, lão ta so kè với kẻ đối diện còn chưa đến năm chiêu, nhưng đến cả cọng lông của đối thủ còn không chạm được, mà bản thân lại bị đối thủ thừa cơ phá hủy thân xác, đúng là mất cả chì lẫn chài mà, tiếc hết cả ruột.
Nhưng qua đây cũng có thể nhận thấy được, tiểu tử này che giấu sâu bao nhiêu, hắn mưu tính đã bao lâu rồi, nếu cứ ở lại nơi này, không sớm thì muộn cũng bị hắn giết chết. Bây giờ con đường sống của lão ta, là tìm Thạch Cung Phụng giúp đỡ.
Đợi đến một ngày không xa, lão ta trả thù cũng không muộn!
Quay đầu liếc nhìn Trác Uyên một chút, thấy hắn cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt còn lóe lên một tia sát ý nồng đậm, muốn nhân cơ hội để đuổi giết. Nhưng đúng lúc này, những đao gió xanh lam phía sau lưng lão ta đã bay tới sát người, không còn thời gian để chần chờ nữa.
Nếu hắn còn khăng khăng muốn đuổi theo lão ta, chắc chắn lão ta sẽ bị trọng thương, không được gì mà còn mất nhiều hơn.
Nghĩ như vậy, Nhị trưởng lão còn lại một sợi thần hồn lại được tiếp thêm sức mạnh, trước khi đi còn không quên quát to một câu, cứu lại chút mặt mũi cho bản thân: “Tiểu tử kia, ngươi cứ chờ đó cho ta, chuyện này vẫn chưa xong đâu!”
Bất giác cười khẽ một tiếng, Trác Uyên khinh thường bĩu môi, đột nhiên ngẩng đầu, để mắt tới ánh sáng màu đỏ lửa kia, trong đôi mắt, đã lóe lên hai tia sáng màu vàng, thì thào lên tiếng, lạnh như băng không chút tình cảm: “Không Minh Thần Đồng tầng hai, Phá Không!”
Vèo!
Một đạo không gian rung động vô hình bỗng bắn ra, chớp mắt đã tới nơi. Nhị trưởng lão còn chưa kịp phản ứng, đã chợt cảm thấy được một đạo thần hồn cực mạnh đang đâm vào thần hồn của lão ta, khiến cho lão ta cảm nhận được nỗi đau tê tâm liệt phế từ tận sâu trong linh hồn, sau đó không còn biết được trời trăng gì nữa, đến cả tiếng kêu thảm cũng không thể phát ra.
Bởi luồng ánh sáng màu đỏ kia, đã triệt để chấn thần hồn của lão ta cho nát chỉ bằng một đòn, tiêu tán giữa hư vô.
Nhị trưởng lão, đã chết thật rồi!
Bởi vì liên quan đến ngưng tụ thần hồn, nên Phá Không Thần Uy của Trác Uyên không chỉ tác dụng với giới vật chất mà những vật hư ảo như thần hồn, cũng chịu tổn thương trăm phần trăm, một chiêu giết sạch!
Khóe môi hơi nhếch lên lộ ra đường cong quái dị, Trác Uyên để lộ hàm răng trắng, tỏa ra khí thế lạnh lẽo.
Xoẹt... Xoẹt...
Bỗng nhiên, tiếng quần áo bị xé vang lên, quanh người Trác Uyên bỗng dưng bị mấy chục đao gió màu xanh lam vây quanh, mà chúng đã sát gần người hắn lắm rồi, quần áo cũng bị phá cho nát tươm, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể trực tiếp đánh thẳng vào người hắn.
Nãy giờ hắn chỉ lo đánh giết Nhị trưởng lão, mà không có để ý tới mối uy hiếp đằng sau này, bây giờ, cho dù hắn có quay qua phòng thủ cũng không còn kịp nữa.
Rơi vào tình cảnh tránh không được, trốn không xong, có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng xấu hổ của bản thân luôn rồi.
Tròng mắt không nhịn được mà giật giật một chút, ban đầu, khuôn mặt Thất trưởng lão do thấy Nhị trưởng lão bị giết nên kinh hãi không thôi, nhưng lúc này, lão ta lại bày ra bộ dạng vui vẻ, hưng phấn vô cùng.
Ban đầu, lão ta đánh chiêu này vì muốn cướp trận đấu với Nhị trưởng lão, tấn công hai phía trước sau, khiến cho tiểu tử này luống cuống tay chân, khó mà chống lại. Nhưng ai mà ngờ, gia hỏa này cũng là loại người hung ác, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến chiêu đánh lén phía sau, dùng kế sách đối cứng để đánh cho trọng thương, tấn công, đánh chết Nhị trưởng lão.
Nhưng như vậy cũng tốt, giây phút này hắn khó lòng mà thoát nổi, dưới đòn tấn công của Thần Hồn Phong Cương, không chết cũng tàn, đến lúc đó đánh chết tên tiểu tử này, tất cả công lao không phải sẽ thuộc về lão ta ư?
Mới nghĩ đến đây thôi, bỗng nhiên Thất trưởng lão mừng thầm trong bụng khi Nhị trưởng lão bỏ mình.
Nhị trưởng lão, ngươi cứ yên lòng ra đi đi nhé, lão phu nhất định sẽ báo thù cho ngươi, để cái chết của ngươi có ý nghĩa, ha ha ha…
Nhưng, trí tưởng tượng của lão ta cũng tốt quá rồi, sao Trác Uyên lại có thể để lão ta tính toán, tấn công mà nhận được chiến công vang dội? Nếu không, cái danh đại quản gia bày mưu nghĩ kế này của hắn, để ở đâu cho được?
Khóe miệng hơi nhếch lên, trên khuôn mặt Trác Uyên không chút gợn sóng, nhẹ giọng mở miệng: “Huyết Nhận!”
Vù vù vù…
Những tiếng đao gió xanh lam khó nghe vang lên, quanh quẩn bên tai, thậm chí còn gây ra chấn động bén nhọn vô cùng, cho dù là Trác Uyên cũng cảm thấy hơi nhoi nhói một chút. Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu khẽ lại chợt vang lên, sau đó một đạo màu đỏ sẫm sắc bén bỗng bay ra từ trong cơ thể Trác Uyên. Trước lúc những đao gió xanh lam kịp chạm vào da thịt của Trác Uyên, đạo màu đỏ sẫm sắc bén kia như biến thành thanh trường đao sắc bén, vù một tiếng, chớp mắt đã chặt đứt tất cả đao gió vây quanh.
Ngay sau đó, tốc độ của đạo màu đỏ sẫm kia nhanh chóng phóng sang hướng Thất trưởng lão, chớp mắt cái đã đến nơi.
Tròng mắt không nhịn được mà co rụt lại, Thất trưởng lão bất giác sợ hãi, rốt cuộc đây là cái quái gì vậy, lão ta vội vàng vung tay lên, một đao gió lại bay ra.
Rầm một tiếng, cản những đạo đỏ sẫm kia lại.
Thế nhưng, vẫn có một tia đạo khí yếu ớt xuyên qua tầng tầng lớp lớp gió, hưng phấn đánh vào cơ thể lão ta, khiến cho cơ thể lão ta run rẩy một trận, khóe miệng chảy ra một tia máu đỏ thắm, trên mặt đã tràn ngập vẻ sợ hãi.
Cái này…Đây không phải là đòn đánh vào thần hồn, mà là đánh vào nguyên thần tu giả Thần Chiếu! Lần đầu tiên, lão ta nhìn thấy một nguyên thần sắc bén, âm tà mà mạnh mẽ như vậy, còn có thể so được với sức mạnh thần hồn.
Tiểu tử này... Rốt cuộc là loại quái vật gì!
Sâu kín liếc nhìn Trác Uyên một cái, trong mắt Thất trưởng lão tràn đầy vẻ không hiểu và mơ màng, sau đó là sợ hãi. Dường như trên cơ thể Trác Uyên đầy những sương mù, mà ẩn giấu trong màn sương ấy, là quái vật mà lão ta không tài nào địch lại nổi.
Bây giờ thứ Trác Uyên biểu lộ, kể cả tu vi, tuổi tác, tướng mạo, chẳng qua là một khía cạnh nhỏ của tảng băng kia, nó chỉ là mồi nhử mà thôi, để dụ bắt những kẻ không biết tự lượng sức mình, kiêu căng ngạo mạn như lão ta.
Nghĩ tới đây, khi nhìn sang hướng Trác Uyên, Thất trưởng lão càng thêm sợ hãi. Hai chân nhịn không được run lên, lùi về phía sau, ý định chạy trốn thể hiện quá rõ ràng.
Nhị trưởng lão là cao thủ Hóa Hư tầng ba còn bị tiểu tử này giết chết một cách nhẹ nhàng, bản thân lão ta là một tu giả Hóa Hư tầng hai, một chiêu đánh lén không thành, còn ở lại chỗ này đơn độc chiến đấu nữa, chẳng phải tìm chết sao?
Kết quả, cân nhắc lại một chút, Thất trưởng lão cũng không cần mặt mũi của trưởng lão nữa, quay người muốn bay khỏi chốn thị phi này, mà không hề buông câu đe dọa, co giò chạy trốn thẳng mặt.
Tục ngữ có câu, thời gian là mạng sống. Câu nói này dùng trong tình cảnh bây giờ của Thất trưởng lão cực kỳ phù hợp, mà đúng thật lúc này lão ta còn chẳng có thời gian để nói nhảm nữa cơ.
Chẳng lẽ quân không thấy, mới nãy Nhị trưởng lão nói thêm một câu đe dọa thôi, liền bị người ta xử lý sao? Tuy mặt mũi đúng là quan trọng thật, nhưng ngươi cũng phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, thế mới có thể có mặt mũi được chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!