Cái gì, hai người cùng xông lên, ngươi có bị bệnh không vậy!
Lông mày bất giác nhíu lại, mọi người cũng không thể nói gì hơn, nhìn về phía Trác Uyên, cho dù là hai vị trưởng lão cũng không khỏi sửng sốt. Mẹ nó, tiểu tử quả thật là không sợ chết, làm bất cứ chuyện gì cũng đều khác người, nói chuyện cũng là muốn bị đánh mà nói.
Hai vị trưởng lão này đều là cao thủ Hóa Hư cảnh, ngươi chỉ là một đệ tử tạp dịch hèn mọn, một kẻ tu luyện vừa mới đột phá Thần Chiếu cảnh, lại hết lần này tới lần khác ra vẻ đầu to tỏi trước mặt hai người này, đây không phải thực sự tìm cái chết sao?
"Trác Uyên, ngươi..." Hai người Bạch cung phụng khẽ cau mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Trác Uyên, nhưng Trác Uyên lại chỉ cười thờ ơ, lạnh nhạt lên tiếng: "Hai vị lão nhân này đau xót vì mất đi cháu yêu, dù sao cũng phải cho người ta một tia hy vọng chứ."
Bạch cung phụng bất giác cười khổ lắc đầu, vẻ mặt bất lực nói: "Ngươi đây không phải là cho bọn họ hy vọng, rõ ràng là đang ném mạng mình ra ngoài mà."
"Không quan trọng, dù sao tất cả mọi người ở đây đều rõ như ban ngày, Trác Uyên ta làm việc, đã tận tâm tận lực rồi. Còn sau khi mạng ta ném ra ngoài, bọn họ có thể nhận nổi hay không thì phải xem bản lĩnh của bọn họ rồi!"
Đồng tử đột nhiên đông cứng lại, một nụ cười quỷ dị xoẹt qua khoé miệng Trác Uyên: "Đối với những lão già dám tìm ta gây phiền toái kia, ta thích nhất là cho bọn họ hy vọng, sau đó lại tự tay đập nát nó trước mặt bọn họ, ha ha ha..."
Hai người Bạch cung phụng liếc nhìn hắn thật lâu, tuy rằng vẫn không rõ ràng cho lắm, nhưng thấy hắn có tự tin như vậy, những lời thách thức hùng hồn cũng thốt ra hết rồi, đây gọi là bát nước đã hắt đi rồi thì không lấy lại được, cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải lui sang một bên, để cho bọn họ tự giải quyết!
Minh Phủ Tam Sát, mặc dù trong lòng có hơi tức giận, cảm thấy Trác Uyên thật sự không nể mặt bọn họ, Tinh Anh Môn nói khiêu chiến là khiêu chiến, nhưng đối với một người tài như vậy bọn họ vẫn không để bụng, không đành lòng để hắn phải bỏ mạng.
Nhưng mà bọn họ cũng đành chịu, theo quy tắc lấy thấp đánh cao của tông môn, một khi người khiêu chiến và người bị khiêu chiến lập thành lời thề ước chiến, vậy thì là chuyện của hai bên bọn họ rồi, ai cũng không thể nhúng tay vào.
Nhất thời, tinh quang trong mắt mọi người đều sáng chói, nhìn tất cả mọi thứ, trong lòng không hiểu chấn động một hồi!
Một bên là hai vị trưởng lão có ảnh hưởng lớn trong tông môn, một người là Hóa Hư cảnh tầng ba, người kia là Hóa Hư cảnh tầng hai, chỉ cần giơ tay lên là có thể bóp chết kẻ tu luyện Thần Chiếu cảnh. Trận này đối chiến này dường như không có gì phải lo lắng.
Nhưng mà bên kia lại là người hành động khác thường, sáng lập ra Tinh Anh phòng tạp dịch, Trác quản gia Trác Uyên. Điều này không khỏi khiến cho mọi người phải suy đoán xem hắn lại đang giở trò gì rồi.
Từ khi bắt đầu yến tiệc đền tội, cho đến giờ lại ném hai cái đầu cháu trai cháu gái tới trước mặt người ta, không ngừng náo loạn ầm ĩ, một vài cung phụng trưởng lão khôn ngoan đương nhiên phát hiện ra tiểu tử này đang cố ý chọc giận hai người kia.
Nhưng mà chọc giận hai người bọn họ thì có lợi gì thì những người này lại nghĩ không ra. Cho nên mọi người đều rất mong chờ trận chiến này, muốn xem xét cho rõ ràng!
"Hắc hắc hắc... Đối phó với một tiểu tử thối như cọng lông ngươi, không cần hai người phải ra tay cùng lúc, một người là đủ rồi." Nhị trưởng lão cười lạnh, không khỏi tiến lên trước một bước, hung dữ nói: "Thất trưởng lão, lão phu báo thù cho cháu gái ngươi thay ngươi được không? Nếu như ngươi lại ra tay, thì trả lại mặt cho tiểu tử này rồi!"
Suy nghĩ một lát, mặc dù Thất trưởng lão có chút không cam lòng, nhưng nhìn vẻ mặt của Nhị trưởng lão, vẫn điềm tĩnh gật gật đầu, bằng lòng nói: "Được thôi, vậy làm phiền Nhị trưởng lão ra tay giải quyết!"
"Hừ, không thành vấn đề!"
Nhị trưởng bất giác cười lạnh, lại nhìn lướt qua cái đầu của Xích Phong, trong lòng quặn đau một hồi, sau đó ngửa mặt lên trời hét lớn: "Phong Nhi, gia gia báo thù cho ngươi đây!"
Vừa dứt lời, Nhị trưởng lão đột nhiên phất tay một cái, một sức mạnh thần hồn cực kỳ mạnh mẽ hoá thành một cơn gió lạnh thổi về phía Trác Uyên .
Đồng tử không khỏi co rụt lại, những người vây quanh cũng bất giác căng thẳng. Đây là Thần Hồn Trùng Kích của cao thủ Hóa Hư, áp lực gió bão bình thường không thể so sánh, thân thể cường tráng đến đâu cũng vô dụng.
Sức mạnh của Trác Uyên, trong lòng đám người Khuê Lang Quỷ Hổ đều biết rõ. Nhưng mà gặp phải Thần hồn Trùng Kích này, có mạnh đến đâu cũng chẳng làm được gì, vì vậy vẻ mặt mọi người đều căng thẳng nhìn về nơi đó.
Nhưng mà đối với điều này Trác Uyên lại chẳng mấy bận tâm, thấy cơn gió kia đánh úp tới, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, bang một tiếng đã đánh nát hoàn toàn. Giống như đang đuổi ruồi, căn bản chẳng có gì lớn cả!
Cơ thể không khỏi chấn động mạnh, Nhị trưởng lão bất giác kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi nói: "Cái này... Làm sao có thể?"
Những người vây quanh đó, đồng tử cũng không khỏi đông cứng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang, đầu tóc rối bời, không thể xoay chuyển được.
Chuyện gì đang xảy ra đây, đường đường là Thần Hồn Trùng Kích của cao thủ Hoá Hư, lại bị một kẻ tu luyện Thần Chiếu, chỉ bằng một chưởng đập nát dễ dàng, đây quả thực là chuyện hoang đường mà!
Trừ khi hắn cũng có thần hồn bảo hộ, nếu không chỉ dựa vào thân thể, căn bản không có khả năng ngăn cản sức mạnh của Thần Hồn Trùng Kích! Nhưng mà chuyện này tuyệt đối không thể.
Hắn, chỉ là một kẻ tu luyện Thần Chiếu tầng một mà thôi!
Bỗng dưng, ánh mắt tất cả mọi người đều mơ hồ nhìn về phía Trác Uyên, vô cùng khó hiểu!
Hai người Nhị trưởng lão cũng đều lộ ra sự mơ hồ, nhìn thấy nụ cười tà dị của Trác Uyên, trong lòng không rõ lý do mà lo sợ khó hiểu, cảm thấy bất an.
"Thất trưởng lão, tiểu tử này thật sự cổ quái, lần này ta tự mình ra tay, ngươi ở một bên lược trận!" Nhị trưởng lão quay đầu liếc nhìn Thất trưởng lão, nhỏ giọng bí mật.
Thất trưởng lão khẽ gật đầu, Nhị trưởng lão liền đạp mạnh dưới chân, lập tức vọt tới chỗ Trác Uyên, uy thế thần hồn mạnh mẽ, nhất thời giống như một ngọn núi lớn, đè mạnh Trác Uyên xuống.
Nếu như là cao thủ Thần Chiếu bình thường, lúc này đã sớm hoa mắt chóng mặt, nguyên thần tán loạn, gần như sắp chết.
Nhưng mà điều khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên là Trác Uyên vẫn giống như một khối đá, lẳng lặng đứng ở nơi đó, yên tĩnh bất động. Giống như uy thế mạnh mẽ của thần hồn Nhị trưởng lão, cũng chỉ là nước chảy gió mát, bình yên lướt qua người hắn, chẳng gây cho hắn bất kỳ tổn thương nào.
Trong lòng càng kinh ngạc vô cùng, Nhị trưởng lão không còn dám xem thường nữa, hai tay mạnh mẽ vung lên, thoáng chốc một biển lửa bùng cháy quanh người Trác Uyên, trong nháy mắt nhấn chìm hắn vào trong.
Phong Hỏa Liệu Nguyên!
Đồng tử không khỏi run lên, Bạch cung phụng kêu lên sợ hãi: "Thần hồn Nhị trưởng lão chính là yếu tố lửa, biển lửa này chính là Thần Hồn Chi Hoả, không bị ảnh hưởng bởi thế giới vật chất, quạt không tắt, trốn không thoát. Nếu như nguyên thần không đủ mạnh, lúc này sẽ bị biển lửa này thiêu diệt hết nguyên thần mà chết, căn bản là đề phòng không nổi!"
"Vậy phải làm sao bây giờ, Trác quản gia chỉ vừa mới đột phá Thần Chiếu cảnh, sao có thể chịu nổi Thần Hồn Chi Hoả này?" Nguyệt Linh không khỏi giật mình, căng thẳng lên tiếng.
Vẻ mặt mấy người Khuê Lang cũng vô cùng nôn nóng, nhưng lại chẳng thể giúp được gì.
Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói nhởn nhơ, nhưng lại run rẩy vang lên từ trong biển lửa: "Không Minh Thần Đồng tầng thứ tư, không chấn, vùng tuyệt đối!"
Ong!
Một hồi không gian chấn động đột nhiên vang lên, tản ra xung quanh. Ngay sau đó, lại nghe đùng một tiếng thật lớn vang lên, trong biển lửa liền đột nhiên xuất hiện một vùng chân không, trong vòng trăm mét, tất cả mọi vật đều bị chấn động thành từng mảnh vụn.
Cho dù là Thần Hồn Chi Hoả kia cũng không ngoại lệ, một khi tiến vào bên trong vùng không gian chấn động này sẽ lập tức bị chấn động thành hư vô, tiêu tán không còn dấu tích...
Cơ thể bất giác chấn động mạnh, Nhị trưởng lão không khỏi vội vàng lui hai bước, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi, khóe miệng đã không tự chủ được mà chảy xuống một đường đỏ thẫm.
Ngay khi vùng không chấn này vừa mới xuất hiện, ngọn lửa thần hồn này của lão ta lập tức bị tiêu diệt một lượng lớn, do đó thần hồn của lão ta cũng bị thương nặng. Hiện giờ, đương nhiên bản thân cũng bị trọng thương.
Nhưng lão ta vẫn khó mà tin được, rốt cuộc tiểu tử này dùng thủ đoạn gì mà có thể đả thương một cao thủ Hóa Hư như lão ta.
Chuyện này, làm sao có thể?
Những người khác thấy vậy cũng ngây người, một cao thủ Hóa Hư mà lại bị một cao thủ Thần Chiếu, chỉ trong vòng một chiêu đã khiến cho bị thương, chuyện này cũng khó có thể tưởng tượng quá rồi.
Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Trác Uyên đang thản nhiên tự đắc trong biển lửa, nuốt nước bọt ừng ực, trong lòng sợ hãi không thôi.
Người này quả nhiên là một con quái vật, khó trách lại dám khiêu chiến hai vị trưởng lão, quả thực đã có chuẩn bị trước!
Bởi vậy mới nói lấy thấp đánh cao, không bàn sống chết, hai vị trưởng lão lại dễ dàng đồng ý lời khiêu chiến của hắn. Vậy mục đích thực sự của hắn chẳng phải là…
Nghĩ tới đây, cơ thể tất cả mọi người đều không khỏi run lên, trên mặt hiện lên sự sợ hãi. Hoá ra vị Đại quản gia phòng tạp dịch này, từ khi vừa mới bắt đầu đã nhìn chằm chằm, không phải là hai tên đệ tử hèn mọn kia, mà chính là đầu của hai vị trưởng lão!
Hí!
Nghĩ tới đây, mọi người bất giác hít một luồng khí lạnh, trong lòng sợ hãi không thôi. Tâm kế người này cũng thâm sâu quá rồi, bày ra một ván cờ lớn như vậy, tất cả mọi thứ đều là mồi nhử, kể cả yến tiệc đền tội và cái chết của hai người này, chỉ vì muốn hai vị trưởng lão này khai đao, quang minh chính đại giết chết bọn họ.
Nghĩ tới đây, mọi người nhìn vào bốn vòng sáng màu vàng lấp lánh trong đồng tử bên phải của Trác Uyên, đã không chỉ còn là sợ hãi nữa mà trong lòng cũng cảm thấy ớn lạnh.
Dù sao, nếu như trực tiếp khiêu chiến trưởng lão, bọn họ sẽ bận tâm tới thân phận của chính mình, nhất định không tiếp nhận. Nhưng nếu ép bức hai vị trưởng lão này, còn tìm nhiều người chứng kiến như vậy, thì có thể quang minh chính đại diệt trừ bọn họ, dương danh lập vạn (*), quả thực là tâm cơ khó lường!
Dương danh lập vạn (*): trở nên nổi danh hơn vạn người.
Bỗng nhiên, mọi người đều nhìn ánh mắt Trác Uyên, ngoại trừ sự sợ hãi, còn thêm vạn phần kính nể. Không chỉ những đệ tử kia, mà ngay cả những cung phụng trưởng lão cũng như vậy!
Quả thật lòng dạ tiểu tử này còn sâu xa hơn những lão gia hoả bọn họ nhiều...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!