Cái gì, Ma Bảo cấp chín?
Lông mày không khỏi nhếch lên, đám người Nhị trưởng lão vội vàng nhìn trộm, trông thấy bên trong ba hộp gỗ kia ánh sáng rực rỡ, chiếu tới khiến cho bọn họ không mở nổi mắt, trong lòng càng kinh ngạc hơn.
Từ lâu đã nghe nói Tinh Anh phòng tạp dịch là nơi quy tụ núi vàng núi bạc, giàu có sung túc. Hôm nay trông thấy quả nhiên danh bất hư truyền, rõ ràng tiểu tử này vừa mới đưa ra ba món Ma Bảo cấp chín, hơn nữa chất lượng...
"Đều là những tác phẩm có giá trị…" Dương Sát và hai người còn lại cũng vuốt ve Ma Bảo trong tay mình từng chút một, hai mắt liếc nhìn nhau, không khỏi lên tiếng ngạc nhiên thán phục.
Hai người Nhị trưởng lão và Thất trưởng lão ở bên cạnh nhìn thấy vậy trong lòng càng thêm hoảng loạn, sau đó hai mắt nóng rực nhìn hai hộp gỗ trên tay Trác Uyên, trong mắt sớm đã tràn đầy khao khát.
Cho dù tiểu tử này không dập đầu nhận sai, chỉ cần có thể có được Ma Bảo cấp chín này, hai chúng ta cũng không hề thua thiệt trong chuyện này!
Thu hết tất cả vào trong mắt, trong lòng Trác Uyên không ngừng cười khẩy, ngón tay tuỳ ý gõ vào hộp gỗ, nhưng không còn nhiệt tình như trước nữa.
Điều này không khỏi khiến cho trong lòng hai lão gia hoả nóng như lửa đốt, giống như bị mèo cào, ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Bọn họ đã không thể chờ thêm được nữa, muốn xem xem rốt cuộc Ma Bảo trong hộp gỗ kia sáng chói đến mức nào.
Tuy nhiên, Trác Uyên cứ kéo dài với bọn họ như vậy, rất lâu sau đó, chờ đến khi bọn họ đã thấp thỏm đứng ngồi không yên mới cười tà một tiếng, thản nhiên nói: "Hai vị trưởng lão, Trác Uyên ta nghiêm túc hỏi các ngươi một câu, có phải chỉ cần ta dập đầu đền tội với các ngươi thì chuyện này sẽ bỏ qua, sau này các ngươi sẽ không tìm chúng ta gây rối nữa đúng không?"
"Đương nhiên, hai chúng ta đều là trưởng lão tông môn, sao có thể nói mà không giữ lời, ngươi còn không mau dâng đại lễ kia lên đây đi!" Vẻ mặt Nhị trưởng lão gấp gáp, đã không còn suy nghĩ quá nhiều, thuận miệng nói.
Hai mắt Thất trưởng lão thì càng nóng rực nhìn chằm chằm hai hộp gỗ, đầu đã cúi xuống từ lâu.
Trác Uyên bất giác mỉm cười, tinh quang trong mắt lóe lên, khẽ gật đầu, vung tay tách biệt hai hộp gỗ rồi giao vào tay hai người: "Ha ha ha… Hai vị trưởng lão, xin vui lòng nhận cho!"
Két két!
Hai tiếng khẽ vang lên, hai người cầm hộp gỗ lên, đã sớm không bận tâm mà đáp lời, vội vàng mở hộp ra. Nhưng mà ngay khi bọn họ nhìn thấy vật ở bên trong, cơ thể không khỏi chấn động, lập tức ngây người.
Mọi người trông thấy vậy cũng bất giác sững sờ, rốt cuộc là bọn họ đã nhìn thấy gì vậy. Trái ngược với vẻ mặt khiêm tốn lúc trước, giờ đây Trác Uyên lộ ra một dáng vẻ hung dữ, nhìn chằm chằm hai người kia, trong mắt toát lên tia sáng độc ác.
"Rốt cuộc đó là bảo vật gì mà lại khiến cho các ngươi kinh hãi đến mức này?" Dương Sát hơi nghi ngờ, ló đầu về phía bọn họ để nhìn bên trong chiếc hộp, nhưng cơ thể cũng không khỏi chấn động mạnh, hai đồng tử lập tức co rụt lại, hoàn toàn sợ hãi.
Lần này, mọi người càng cảm thấy khó hiểu hơn, rốt cuộc bên trong hai cái hộp này là đồ vật kinh động thiên địa như nào mà lại có thể khiến cho một vị cung phụng và hai trưởng lão sợ hãi đến mức này?
Rất lâu sau đó, Dương Sát mới lắp bắp nói: "Cái…đầu… Đó là hai cái đầu của hai người Xích Phong và Ngọc Quyên!"
Cái gì?
Mọi người không khỏi kinh ngạc, lập tức sợ đến ngây người. Đệ tử Tinh Anh Ngọc Quyên và Xích Phong là ai, bọn họ rõ ràng hơn ai hết. Nhưng hiện giờ lại bị người ta giết chết, hơn nữa còn đưa hai cái đầu vào tay gia gia hai người bọn họ.
Người này... Không muốn sống nữa sao?
Đồng tử không kiểm soát được run mạnh, tất cả mọi người đều không thể tin nổi, đầu cứng ngắc quay về phía Trác Uyên, nhưng chỉ thấy khóe miệng hắn ngày càng hiện rõ vẻ dữ tợn hơn.
Không cần phải nói, chuyện này là do tiểu tử ngươi làm… Kẻ điên, quả thực hắn là một kẻ điên, lại dám khiêu khích trước mặt Đại trưởng lão! Lúc trước chúng ta còn tưởng hắn nhát gan, sợ phiền phức, nhưng hiện giờ xem ra tiểu tử này đâu có chỗ nào là nhát gan, quả thực cũng là to gan lớn mật mà!
"Hai vị trưởng lão, thế nào? Phần đại lễ ta đưa, hai vị hài lòng chứ!" Trác Uyên bất giác cười tà một tiếng, trầm tĩnh mở miệng, giống như vừa làm một chuyện hết sức bình thường, căn bản không đáng nhắc đến.
"Trác Uyên!"
Giống như một tiếng gào thét phát ra từ địa phủ Cửu U, đồng tử hai vị trưởng lão đã bắt đầu đỏ ngầu, sau đó oanh một tiếng, bỗng nhiên toàn thân phóng ra khí thế mạnh mẽ, chiếc bàn bày biện đủ loại mỹ vị trước mắt bị đánh cho vỡ vụn trong nháy mắt.
Đám người Quỷ Hổ bất giác kinh hãi, cũng bị đánh bay ra tới tấp, hai người Bạch cung phụng thì vội vàng đến bên cạnh Trác Uyên, thay hắn ngăn cản khí thế mạnh mẽ kia, đều vô cùng ngạc nhiên nhìn ánh mắt hắn.
Rốt cuộc tiểu tử này là người như thế nào, không ra tay thì thôi, mà đã ra tay thì nhất định sẽ chấn động thiên địa. Lúc trước ta còn tưởng rằng hắn yếu thế, yếu đến mức muốn ra tay với hắn.
Nhưng bây giờ, đột nhiên khí thế của hắn lại quá mạnh, giết chết cả hai hòn độc đinh nhà người ta. Loại này chuyện gây thù này, cho dù là cung phụng, trưởng lão tông môn cũng không dám làm, vậy mà hắn lại ra tay không chút do dự.
Rốt cuộc trong đầu tiểu tử này đang suy nghĩ gì, thật sự khiến cho người ta không thể nhìn thấu!
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn ánh mắt của Trác Uyên, đã không còn vẻ xem thường khinh bỉ, mà cảm nhận được một sự uy hiếp vô cùng sâu sắc.
Kẻ điên là loại người nguy hiểm nhất trên đời này, bởi vì bọn họ không sợ…
"Sao vậy, hai vị trưởng lão không hài lòng với phần đại lễ ta đưa cho hai vị sao?" Trác Uyên không khỏi sờ sờ lên cái mũi của mình, không tỏ rõ ý kiến mà chỉ khẽ cười một tiếng: "Hmetruyenhot, ta đã rất cố gắng để chuẩn bị phần lễ vật này, để cho hai vị trưởng lão lại có thể ôm ấp cháu yêu, cũng coi như là một phần tâm ý của đệ tử. Nếu không thì hai cái đầu người chết này, lão tử đã sớm ném mẹ nó cho chó ăn rồi!"
"Ngươi!"
Trong lòng không khỏi tức giận, râu tóc hai vị trưởng lão rối tung lên, nhìn về phía Trác Uyên, lộ ra khuôn mặt như muốn ăn thịt người, sát khí nồng đậm khắp toàn thân đã sớm không thể ngăn được mà phát ra, khiến cho người ta phải ngạt thở.
Nhưng mà ngay lúc bọn họ sắp ra tay, Dương Sát lại vội vàng xua xua tay, ngăn cản bọn họ, khuyên nhủ: "Chờ một lát, để ta hỏi chuyện này cho rõ ràng trước rồi tính tiếp!"
Nói xong, lão ta nhìn về phía Trác Uyên, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Trác Uyên, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, hai người này… thật sự do ngươi giết sao? Nhưng mà…Rõ ràng hôm nay bọn họ vẫn còn ở trong Tinh Anh Môn, chưa hề bước ra ngoài!"
"Đúng vậy, bằng không các ngươi cho rằng yến tiệc đền tội hôm nay là để đền cho tội gì?"
Trác Uyên bất giác mỉm cười, hào phóng thừa nhận: "Sáng sớm hôm nay, ta đã đến Tinh Anh Môn một chuyến, ngắt cái đầu hai người bọn họ xuống, sau đó khiêu chiến ở nơi đó. Cho nên ta mới vội vàng trở về đền tội, một là đền tội với ba vị cung phụng, không có ý tứ, ở địa bàn của các ngươi náo loạn một trận. Tuy nhiên vừa rồi các ngươi cũng tha thứ cho ta rồi, ta đây cũng an tâm. Thứ hai là đền tội với hai vị trưởng lão, không có ý tứ, giết chết cháu trai cháu gái hai người, hi vọng các ngươi có thể tha thứ ta…"
"Cái gì? Ngươi…Ngươi nói đền tội là đền tội này sao?" Nhưng mà, Trác Uyên còn chưa nói dứt lời, Dương Sát đã kinh ngạc kêu lên, không thể tin nổi.
Những người còn lại, vẻ mặt cũng hoảng sợ nhìn Trác Uyên. Cái gì, chẳng lẽ sáng sớm hôm nay đã không trông thấy bóng dáng Trác quản gia đâu, là vì đơn thương độc mã đi khiêu chiến Tinh Anh Môn sao?
Hơn nữa, còn gấp gáp trở về đến tội với những cung phụng trưởng lão này… Ách, không phải, đây đâu phải là đền tội, rõ ràng là đang khiêu khích mà!
Chuyện này cũng quá đáng rồi!
Nhất thời, mọi người đều ngẩn ngơ, không thể tin nổi tất cả những gì xảy ra trước mắt. Chỉ là là một đệ tử tạp dịch hèn mọn mà lại hung hăng càn quấy đến mức này, quả thực là đạo trời khó tha…
Trác Uyên liếc nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Dương Sát, bất giác mỉm cười lên tiếng: "Ha ha ha… Cung phụng Dương Sát quả thực đã biết rõ còn cố tình hỏi, chuyện này không phải đã bày ra rõ ràng rồi sao? Mấy ngày trước hai tên nhãi con này tới quấy rối phòng tạp dịch của ta, vốn dĩ không phải tội của chúng ta, vậy tại sao chúng ta phải đền tội? Yến tiệc đền tội lần này, chủ yếu là Trác Uyên ta đền tội với chư vị. Vừa rồi không phải ta đã nói rất rõ ràng sao, khiến đệ tử của ngươi bị thương, rất không có ý tứ…"
"Nhưng mà ta tưởng rằng, chuyện ngươi nói là Thiết Ưng làm cánh tay của Ngọc Quyên bị thương..." Dương Sát không khỏi sững sờ, ngây người nói.
Trác Uyên không khỏi khẩy cười một tiếng, từ chối cho ý kiến: "Vậy coi như là lão tử làm cho bị thương đi, ta xin nhận lỗi về mình. Cũng may vừa rồi các ngươi mới nói ta không cần xin lỗi, ta xem như các ngươi tha thứ cho ta rồi, chuyện Tinh Anh Môn cũng như vậy mà cho qua. Nơi này còn có nhiều trưởng lão, cung phụng chứng kiến như vậy, các ngươi đừng có giở trò!"
Hai má không khỏi giật giật, sắc mặt ba người Dương Sát bất giác có chút nặng nề, chợt cảm thấy đám người mình giống như bị ngốc, bị người ta nhét vào ống tay áo.
Tinh Anh Môn bọn họ, vừa mới bị Trác Uyên khiêu chiến như vậy, hiện giờ còn không biết thương thế các đệ tử ra sao. Nhưng bọn họ đã lợi dụng người ta, còn hứa hẹn sẽ không truy cứu nữa, cho nên đến lúc trở về không biết phải giải thích với những đệ tử kia như thế nào, hoàn toàn mất hết thể diện.
"Vậy những người kia đâu, chuyện đâu chỉ do một mình ngươi gây ra, hãy để bốn người bọn họ ở đây đền tội?" Dương Sát bất giác kêu lên, chỉ tay về phía bốn người Khuê Lang hỏi.
Trác Uyên bất giác khẽ cười một tiếng, sớm đã có lý do: "Bốn người bọn họ có lỗi, cũng là do thực lực quá yếu. Nếu như lúc trước bọn họ có thể ngăn cản hai tên nhãi ranh kia tới quấy rối, ta có thể trong cơn tức giận, hành sự lỗ mãng, đi khiêu chiến Tinh Anh Môn, rồi đến đền tội với các ngươi sao? Tuy nhiên trước đó ta cũng đã nói rồi, sai lầm của bọn họ không lớn, chủ yếu là tại ta, chẳng lẽ các ngươi đều không thấy?"
"Cái rắm!"
Nhưng mà Trác Uyên vừa dứt lời, Nhị trưởng lão đã giận dữ đến mức không kiềm chế nổi mà hét to lên: "Rõ ràng ngươi đã sớm có mưu tính, trộn lẫn hai chuyện này vào làm một, nghe nhìn lẫn lộn. Ngươi tưởng rằng bày ra một ván cờ như vậy, rồi tìm một cái cớ gượng ép là có thể lừa gạt cho qua sao, lão phu tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!"
"Ách, vậy lúc trước các ngươi đã hứa ta dập đầu mấy cái, thì sẽ bỏ qua chuyện này…”
"Không có cửa đâu, lão phu phải băm thây ngươi thành vạn mảnh, báo thù rửa hận cho Phong Nhi!" Nhị trưởng lão khẽ cắn chặt môi, gào thét lên tiếng. Trong mắt Thất trưởng lão cũng đã đầy rẫy những tơ máu, thở hổn hển, đột nhiên toàn thân toả ra sát ý.
Trông thấy cảnh tượng này, vẻ mặt tất cả Bạch cung phụng bọn họ đều cẩn thận đề phòng hai người họ, nhưng dường như Trác Uyên lại giống như người ngoài cuộc, chẳng chút bận tâm mà chỉ nhún vai, lẩm bẩm ra tiếng: "Vậy thì quá tốt rồi, lão tử còn không ngại quỳ đâu!"
"Tiểu tử xảo quyệt, nộp mạng đi!"
Một tiếng gầm vang lên, vèo một tiếng, Nhị trưởng lão bay về phía Trác Uyên, Thất trưởng lão cũng theo sát phía sau. Sát khí ngập trời đó, giống như cơn sóng lớn mãnh liệt xô vào bờ cát.
Hai mắt hơi nheo lại, Trác Uyên không tỏ rõ ý kiến, nhưng trên khoé miệng lại mang theo một nụ cười tự tin đầy mưu kế.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!