Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Sau khi giọng nói lanh lảnh kia vang lên, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng chuyển hướng đến vị trí cửa cốc.  

             Tiếp theo, chỉ thấy một bóng dáng gầy gò chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, trên mặt còn mang theo nụ cười áy náy gần như là nhún nhường, dọc đường liên tục gật đầu, cười làm lành với đám người: "Thật xin lỗi, ta tới chậm, tới chậm, ha ha ha..."  

             Trong mắt Nhị trưởng lão và Thất trưởng lão bất giác hiện lên vẻ khinh bỉ. Cả hai liếc nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười coi thường.  

             Đây chính là người cầm quyền chân chính của phòng tạp dịch tinh anh, đệ tử Trác Uyên sao? Hừ hừ, ban đầu có gặp qua hắn trên đài diễn võ nội môn một lần, thực lực không tệ, đáng tiếc quá thiếu quyết đoán, chung quy không phải người làm đại sự. Khó trách chuyện uất ức như vậy cũng làm được, không đủ đáng sợ.  

             Mấy trưởng lão cung phụng nội môn còn lại thấy vậy cũng đồng loạt lộ ra vẻ khinh thường, đến cả những đệ tử nội môn kia cũng liên tục cười nhạo.  

             Chỉ có trưởng lão cung phụng và đệ tử của phòng tạp dịch là cảm thấy như có lửa nóng đốt trên mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Cùng một phe với tiểu tử này thật sự là mất thể diện quá!  

             Chỉ là trong lòng bọn họ vẫn có chút kỳ quái, Trác Uyên này vẫn là Trác quản gia ngày thường hành sự như sấm rền gió cuốn, anh minh quả quyết kia ư, sao bây giờ lại biểu hiện hèn nhát như vậy?  

             Không để ý đến ánh mắt của mọi người chung quanh, trên mặt Trác Uyên vẫn treo nụ cười hèn hạ nhún nhường như cũ, nhanh chóng đi đến bên cạnh cái bàn phía trên cùng, ôm quyền với mọi người tại đây, nhất là hai lão đầu kia rồi cười nói: "Vô cùng xin lỗi các vị, có một số việc làm chậm trễ thời gian, xin chư vị tha lỗi!"  

             "Ha ha ha... Không có gì đáng ngại, mấu chốt là người đã đến đông đủ, không gì quan trọng bằng mọi người tụ họp một phòng, chung tay giảng hòa." Mặc dù trong lòng cũng cực kì không tán thành tác phong làm việc thấp hèn này của Trác Uyên, nhưng Dương Sát vẫn cố giúp hắn dàn xếp, cười to nói: "Về sau phòng tạp dịch tinh anh và nội môn chính là hai trụ cột lớn của Ma Sách Tông chúng ta, phải chân thành hợp tác mới là điều đúng đắn!"  

             Làm sao có khả năng?  

             Trong lòng Nhị trưởng lão bất giác cười khẩy một tiếng, sau đó liếc mắt với Thất trưởng lão ngồi bên cạnh, trong mắt hai người đều lóe lên tia sáng gian xảo như hồ ly.  

             Tiếp theo, Nhị trưởng lão liếc xéo về phía Trác Uyên, bắt đầu trách mắng trước mặt mọi người: "Trác Uyên, bồi tội yến này là ngươi làm, kết quả ngươi lại lững thững tới muộn, để chúng ta khổ sở chờ đợi hồi lâu, căn bản là không hề có thành ý. Hôm nay nếu ngươi không bày tỏ thái độ cho đàng hoàng, hai lão gia hỏa chúng ta tuyệt đối sẽ không để yên!"  

             "Hừ, người cũng đã tới, các ngươi còn muốn gì nữa?"  

             Thích Cung phụng vỗ bàn rầm một tiếng, trợn mắt đứng lên, liên tục nói lớn. Nhị trưởng lão thấy thế thì bất giác cười nhạo một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt.  

             Hà hà... Rốt cuộc cũng ngồi không yên rồi. Chúng ta còn sợ các ngươi không gây chuyện đây!  

             Thất trưởng lão thấy thế cũng cười khẩy, thừa cơ nói: "Thích Cung phụng, mặc dù ngươi là tôn sư cung phụng, nhưng các ngươi bày ra bồi tội yến này là vì muốn nhận sai bồi tội với chúng ta, nói cách khác, chính là phòng tạp dịch tinh anh các ngươi dập đầu nhận sai với nội môn chúng ta. Nhưng ngươi lại cứ tỏ thái độ như vậy, đâu có tí thành tâm nhận sai nào trong đó? Nếu ngươi cứ như vậy, chén rượu này chúng ta không uống nổi, hơn nữa phòng tạp dịch kiêu căng khó thuần, biết sai không đổi như vậy, chúng ta cũng phải đến chỗ tông chủ đòi một lời giải thích!"  

             "Ngươi..." Thích Cung phụng cắn chặt môi, đã sớm tức giận đến mức rung râu, khí thế toàn thân mạnh mẽ phóng ra, hiển nhiên là muốn khai chiến.  

             Trác Uyên thấy vậy thì vội vàng xua tay, khuyên can lão ta: "Đừng đừng đừng, Thích Cung phụng bớt giận, việc này vốn là do chúng ta làm sai trước, lời nói vừa rồi của Thất trưởng lão cũng có đạo lý, nhận sai bồi tội là chuyện đúng lẽ thường, chúng ta nên thành tâm hơn mới phải. Ngươi cứ ngồi xuống trước đã!"  

             Thích Cung phụng hung hăng trừng Trác Uyên một cái, có loại xúc động hận không thể lập tức bóp chết tiểu tử này. Ngươi nói chuyện này vốn là do bọn hắn khiêu khích trước, giờ ngươi còn êm đẹp nhận cái sai này làm gì!  

             Hiện tại hai lão gia hỏa kia vô duyên vô cớ kiếm được cái cớ lớn như thế, sẽ càng được một tấc lại muốn tiến một thước. Lão phu đường đường là tôn sư cung phụng, chưa từng bị hai tên trưởng lão làm nhục như vậy!  

             Nhưng lần này... Haiz!  

             Thích Cung phụng lắc đầu thở dài một tiếng, phẫn uất ngồi xuống, lông tóc cũng bay lên vì tức. Mấy người Khuê Lang ngồi cùng bàn thì càng vừa giận vừa trách nhìn Trác Uyên, giận người không tranh, xót người bất hạnh (1).  

             (1) 怒其不争, 哀其不幸: Xuất phát từ tác phẩm Lý thuyết về thơ Moro của Lỗ Tấn, ông cảm thấy buồn cho sự bất hạnh của những người dân dưới đáy xã hội, đồng thời cũng tiếc giận vì sự cam chịu, không dám tranh giành hay chống cự của họ.  

             Sao trước kia chúng ta không nhìn ra, Trác quản gia vừa gặp phải trưởng lão hung hăng một tí thì trở nên nhu nhược hèn nhát như vậy chứ!  

             Trong lúc nhất thời, đám người cũng có phần thất vọng nản lòng với Trác Uyên, còn đệ tử phòng tạp dịch thì càng xấu hổ cúi đầu.  

             Cái này thật đúng là binh mạnh mạnh một người, tướng hèn hèn một đội (2), ha ha ha...  

             (2) 兵熊熊一个, 将怂怂一窝: Ý chỉ trong một đoàn đội, nếu có một thành viên mạnh hay yếu thì cũng là chuyện của riêng người đó, không ảnh hưởng đến đội, nhưng nếu người lãnh đạo yếu kém thì cả đội cũng sẽ yếu kém và ngược lại.   

             Các trưởng lão và đệ tử nội môn cũng liên tục cười to!  

             Nhị trưởng lão quét mắt nhìn vẻ mặt của mọi người, thỏa mãn gật đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cong tà dị. Thế nhưng lão ta cũng không định dừng tay ở đó, ngược lại còn tiếp tục gây khó dễ: "Trác quản gia, xem như chúng ta đã thấy rõ thái độ của ngươi, chỉ có điều... Người gây họa chân chính..."  

             "Yên tâm, bọn họ vốn nên bồi tội với hai vị, nhất định sẽ thành tâm thành ý!" Lão ta còn chưa nói dứt lời, Trác Uyên đã hết sức thức thời hiểu rõ tất cả, vội vàng lên tiếng. Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía bốn người Khuê Lang, trách mắng: "Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau mời rượu bồi tội với hai vị trưởng lão?"  

             Sắc mặt bốn người Khuê Lang tràn đầy giận dữ, chỉ âm trầm ngồi yên không động đậy.  

             Thấy tình cảnh này, Nhị trưởng lão càng cười nhạo lớn hơn. Thứ lão ta muốn chính là tính khí cứng rắn không chịu khuất phục của đám người này. Thế là lão ta lại càng táo tợn hơn: "Bồi tội lại còn bày ra thái độ, chỉ cần mời rượu là xong việc sao? Hừ hừ hừ... Nếu như không có ba quỳ chín lạy, rạp đầu xuống đất thành tâm bái, chúng ta sẽ không chấp nhận!"  

             Bái cái chân bà nội ngươi, lão tiểu tử, đừng có mà quá đáng!  

             Khuê Lang vỗ bàn một cái, chửi lớn trong lòng, hai mắt trợn lên giận dữ muốn vọt dậy nhưng lại bị Trác Uyên đứng một bên đè chặt.  

             Đôi mắt Trác Uyên khẽ híp lại, không khỏi bật cười một tiếng: "Ừm... Thật ra nhìn chung mà nói, chuyện này cũng không thể chỉ trách bọn họ mà đều là lỗi của ta! Cho dù bồi tội cũng phải là ta đến bồi tội mới phải. Hơn nữa bồi tội yến lần này cũng chủ yếu là tại hạ bồi tội với các vị. Nếu là hai vị muốn ba quỳ chín lạy mới có thể tha thứ, vậy thì để ta làm vậy!"  

             "Trác quản gia!" Khuê Lang giật mình, vội vã kêu lên. Trác Uyên lại chậm rãi vung tay áo, cho hắn ta một ánh mắt trấn an.  

             Đôi mắt Nhị trưởng lão hơi híp lại, suy nghĩ một chút, trên mặt bất giác hiện ra vẻ đắc ý.  

             Dù nói thế nào thì tên Trác Uyên này cũng là người cầm quyền của phòng tạp dịch tinh anh, nếu như có thể khiến hắn mất sạch uy danh thì cái phòng tạp dịch này tất nhiên sẽ tự sụp đổ.  

             Tác dụng của chuyện này càng hiệu quả hơn việc chọc cho bốn người Khuê Lang nổi giận gây sự nhiều.  

             Khà khà khà... Lúc đầu chúng ta còn không biết làm sao để ép tiểu tử này đi vào khuôn khổ, dù sao sự kiện lần này tiểu tử này vốn không có mặt, muốn liên lụy tới hắn một chút cũng không liên lụy nổi.  

             Bây giờ thì tốt rồi, chính hắn tự nhảy vào hố lửa, thật đúng là không tìm đường chết sẽ không chết mà!  

             Liếc nhìn nhau, Nhị trưởng lão và Thất trưởng lão đồng thời cười lớn một tiếng, đều ngầm hiểu mà khẽ gật đầu: "Được, chỉ cần ngươi ba quỳ chín lạy với chúng ta trước mặt mọi người, cúi đầu nhận sai, nói phòng tạp dịch sẽ không dám động đến nội môn và Tinh Anh Môn nữa, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này!"  

             "Được, thoải mái thôi! Nơi này có nhiều trưởng lão cung phụng làm chứng như vậy, các ngươi cũng không được đổi ý đó!" Trác Uyên vỗ tay, hô to một tiếng, xem như đã quyết định xong.   

             Nhị trưởng lão và Thất trưởng lão vuốt ve chòm râu của mình, vẻ mặt vênh váo gật đầu, cùng nói: "Đương nhiên, chúng ta đường đường là trưởng lão, chẳng lẽ còn bắt nạt một tên đệ tử tạp dịch như ngươi sao?"  

             "Đương nhiên sẽ không, ta cũng tin tưởng vào danh dự của hai vị trưởng lão!" Trác Uyên vội vã gật đầu, trịnh trọng nói, nhưng chỉ chốc lát sau trên mặt hắn lại lộ ra vẻ bi tráng, hình như có hơi chần chờ khi phải ba quỳ chín lạy.  

             Bọn người Khuê Lang thấy vậy, hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảnh xấu hổ tiến thối lưỡng nan của hắn hiện tại. Mặc dù trong lòng bọn họ có chút bất mãn, nhưng vẫn tranh nhau nói.  

             "Trác quản gia, để ta làm chuyện này thay ngài. Nói thế nào ngài cũng là người đứng đầu phòng tạp dịch, không thể làm chuyện thấp kém như vậy được. Nếu không sau này phòng tạp dịch chúng ta làm sao có chỗ đứng nữa?"  

             "Không, để ta làm cho, dù sao cái mạng này của ta cũng do Trác quản gia cứu, cho dù bị mất mặt ta cũng phải thay Trác quản gia chống đỡ!"  

             "Không, để ta, đoạn thời gian này Nguyệt Nhi nhờ có ngài chiếu cố..."  

             "Nguyệt Linh, ngươi là một nữ nhân sao lại tranh với ta làm gì, để ta làm!"  

             ...  

             Trong lúc nhất thời, đám người tranh nhau muốn thay Trác Uyên làm đại lễ bồi tội ba quỳ chín lạy. Bọn người Nhị trưởng lão thấy thế, sắc mặt lại càng âm trầm hơn. Bọn hắn không ngờ tới, Trác Uyên vừa lập phòng tạp dịch tinh anh này chưa được bao lâu lại có thể lung lạc lòng người như vậy, khiến mấy đệ tử thiên tài ngông nghênh trời sinh này tranh nhau nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vứt bỏ tôn nghiêm vì hắn!  

             Lực liên kết mạnh như thế, nội môn có thúc ngựa cũng không đuổi kịp!  

             Quả nhiên không thể giữ lại nơi này, nhất định phải trừ bỏ càng sớm càng tốt.  

             Đôi mắt Nhị trưởng lão khẽ híp lại, không khỏi hét lớn một tiếng: "Các ngươi ồn ào đủ chưa? Nơi này Trác Uyên là chủ sự, xảy ra chuyện tất nhiên phải để hắn ra mặt, không thể đổ trách nhiệm cho người khác được. Hôm nay nếu hắn không làm đại lễ ba quỳ chín lạy, lão phu sẽ không bỏ qua chuyện này, ai đến thay cũng không được!"  

             Thân thể mọi người bất giác bị kìm hãm, đám người đang tranh đoạt cũng nhất thời ngừng tay, trong lòng trầm xuống.  

             Bọn họ phát hiện, hai lão gia hỏa này đã hoàn toàn chuyển mũi dùi từ trên người bọn họ sang Trác Uyên, bất kể bọn họ làm gì cũng không thể ngăn được nữa.  

             Trác Uyên thấy thế cũng bất đắc dĩ nhún vai, cười khẽ một tiếng: "Thấy chưa, hai vị trưởng lão thiên vị ta như thế, các ngươi muốn tranh cũng vô dụng thôi. Chỉ có điều cũng đúng, lúc đầu chuyện này cũng không liên quan nhiều tới các ngươi."  

             Khóe miệng Trác Uyên nở một nụ cười tà dị, quay đầu nhìn về phía đám người ở bàn đầu tiên, cuối cùng dừng mắt trên người hai vị trưởng lão, áy náy cười nói: "Hai vị trưởng lão, ta cảm thấy có lỗi sâu sắc với những chuyện mình đã làm, các ngươi có thể tha thứ cho ta thật đúng là quá tốt. Vì biểu đạt lòng áy náy, ta đã chuẩn bị cho chư vị một món quà lớn, tặng xong sẽ ngay lập tức ba quỳ chín lạy chuộc tội với hai vị!"  

             Ồ, trên đời này lại có người thích chụp nồi lên người mình như vậy ư? Không phải chỉ là hai tiểu gia hỏa kia khiêu khích phòng tạp dịch một trận thôi sao, sao tiểu tử này càng nói càng nặng vậy?  

             Nhưng mà hắn muốn đưa đại lễ nhận tội, ta còn có thể cự tuyệt sao, không cần thì phí!  

             Hai vị trưởng lão liếc nhìn nhau, đều nở nụ cười tà.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!