Đồng tử ba người còn lại không nhịn được co rụt, thần sắc trên mặt đều là không tưởng tượng nổi.
Cho dù bỏ qua thân phận đệ tử Tinh Anh, hai người Xích Phong và Ngọc Quyên cũng là con cháu của trưởng lão, đến cả tông chủ cũng không dám tuỳ tiện động đến bọn hắn. Nhưng ba người họ tuyệt đối không ngờ rằng trong tông môn lại thật sự có người dám giết bọn hắn không chút do dự.
Chẳng lẽ hắn không sợ hai vị trưởng lão kia điên cuồng đuổi giết sao?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt ba người nhìn về phía Trác Uyên đã tăng thêm một phần sợ hãi. Đây chính là kẻ điên, không sợ trời không sợ đất, không để ý hậu quả!
Hắn đã có thể giết hai người Xích Phong thì tất nhiên cũng có thể dễ dàng xuống tay với những người như bọn họ đây.
Ba người bỗng cảm thấy có hơi bất an lo sợ. Lo sợ sau khi người này làm thịt hai người Xích Phong xong sẽ đến lượt bọn họ. Đối với một người điên mà nói thì có chuyện gì hắn không dám làm chứ.
Thế nhưng Trác Uyên cũng không thèm nhìn bọn họ tí nào, hơi cử động chân đã dễ dàng lấy được thủ cấp của hai người kia như đá bóng, sau đó vung tay lên bỏ vào trong Lôi Linh Giới.
Tiếp theo hắn đạp chân xuống, thong dong tự đắc huýt sáo rồi vụt một cái bay lên không trung, rời khỏi nơi này, biến mất trong nháy mắt. Chỉ là trong tích tắc khi bóng dáng của hắn dần biến mất, một tiếng hừ lạnh đầy khinh miệt đã truyền vào tai ba người ở đây vô cùng rõ ràng.
"Hừ, hóa ra đây chính là Tinh Anh Môn..."
Da mặt ba người không nhịn được co rút, sau khi liếc mắt nhìn nhau đều xấu hổ cúi đầu.
Sỉ nhục, sỉ nhục cực lớn!
Mấy chục cao thủ Tinh Anh Môn bị một người duy nhất hạ gục trong nháy mắt. Cho dù là trong lịch sử mấy ngàn năm nay của Ma Sách Tông, đây cũng là chuyện có một không hai!
Thế nhưng lần này Tinh Anh Môn bọn họ, những người được coi là tôn quý nhất, cao cấp nhất Ma Sách Tông, đã bị vạch một nét bút nhục nhã nhất, bị một tên tạp dịch tiêu diệt hết sạch!
Tinh Anh không tinh anh, thua vào tay tạp dịch. Dù quả thực là tên tạp dịch này vô cùng biến thái, thế nhưng người đời sau sẽ không nghĩ như thế! Bọn họ sẽ chỉ cảm thấy khóa đệ tử Tinh Anh này đúng là yếu không chịu được!
"Hầy, Lục Hạt, ngươi còn muốn tranh không?" Nằm trong một cái hố kích cỡ tương đương một viên thiên thạch rớt xuống, Thích Trường Long không khỏi thở dài một hơi, âm u lên tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ cô đơn.
Mí mắt Lục Hạt hơi run một chút, quay đầu nhìn thoáng qua khung cảnh hỗn độn bốn phía. Thấy hơn mười vị sư đệ còn lại đều đang ngủ mê không tỉnh, hắn ta bất giác cảm thấy phiền muộn, không biết nên làm gì, chỉ có thể giữ im lặng.
Thích Trường Long lại đột nhiên bật cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: "Còn tranh cái gì mà tranh, hiện tại cho dù đạt được danh vị đệ nhất tinh anh thì thế nào? Đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
"Không, ta vẫn còn muốn tranh. Cho dù thực lực không đủ, ta cũng nhất định phải đoạt lấy danh vị này vào tay, dù sao chuyện này cũng liên quan đến truyền thừa vị trí tông chủ!" Đôi mắt Lục Hạt hơi híp lại, đồng tử lóe lên tia sáng kiên định.
Thích Trường Long nhìn thấy vậy không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ, có tiếng mà không có miếng thì tranh làm gì cơ chứ?
Bạch Luyện trầm ngâm một chút, đột nhiên nhìn về phương hướng Trác Uyên biến mất, trong mắt có tia sáng rạng rỡ: "Rốt cuộc người này là ai, thật đúng là người từ phòng tạp dịch ra sao?"
"Ha ha ha... Đừng ngốc vậy chứ. Phòng tạp dịch có thể có một vị Đại Cung phụng đã là liệt tổ liệt tông tông môn phù hộ, sao có thể cho ra một tên quái vật biến thái như thế?"
Lục Hạt bất giác mỉm cười, thở dài một hơi, thản nhiên nói: "Bạch Luyện, ngươi không có hứng thú với tranh đấu trong nội môn, chỉ trốn ở trong Tinh Anh Môn tu luyện, không biết chuyện gì cũng là điều hợp tình hợp lý. Tiểu tử này... Có thể coi là ngoại viện tông chủ tìm được từ bên ngoài, một tay thành lập phòng tạp dịch tinh anh, đã sắp đào rỗng góc tường của nội môn. Gia gia hai người các ngươi cũng đã bị hắn đào qua phòng tạp dịch. Hiện tại thế lực hai phe như nước với lửa, đều đang tranh nhau cái danh ngạch tinh anh này."
"Lúc trước bọn Xích Phong đến phòng tạp dịch đại náo một trận cũng là nghe theo mệnh lệnh của Thạch Cung phụng mà làm. Khi đó tiểu tử này không có mặt, tất cả trưởng lão cung phụng lại bị trúng kế điệu hổ ly sơn, hai người kia mới thành công. Ban đầu ta nghe nói hôm nay tiểu tử kia làm bồi tội yến, còn cho là hắn muốn nhận sai, nhưng hiện tại xem ra... Hừ hừ, cái này sao có thể là bồi tội yến, rõ ràng chính là Hồng Môn yến (1) mà. Phòng tạp dịch muốn phản kích rồi!"
(1) 鴻門宴: Là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN, Hạng Vũ tổ chức một bữa tiệc ở Hồng Môn mời Lưu Bang đến tham dự, nhưng thực tế là để ám sát Lưu Bang. Sau này, từ Hồng Môn yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng thực tế lại nguy hiểm.
Lục Hạt hít một hơi thật sâu xong lại không khỏi thở dài, liên tục lắc đầu: "Ài, đáng ra ta phải lập tức báo tin này cho sư phụ, đáng tiếc tiểu tử này ra tay quá nặng, hiện tại ngay cả cử động cũng không được, làm sao ta có thể truyền tình báo đây!"
Mí mắt Bạch Luyện và Thích Trường Long bất giác giật một cái, đều có chút kinh ngạc liếc nhìn nhau. Gia gia hai người họ đã chung một phe với tiểu tử này, vậy mà hắn còn nặng tay với bọn họ như vậy?
Chỉ có điều nếu ngẫm lại cũng đúng. Hắn không biết hai người, không nặng tay giết bọn họ đã là may mắn lắm rồi, còn nghi đông ngờ tây cái gì?
Nghĩ tới đây, không ngờ tâm tình hai người họ lại bình thản hơn rất nhiều. Nhất là Bạch Luyện, sau khi biết tên quái vật này là người một nhà thì không hiểu sao bỗng có một loại cảm giác an toàn!
Nếu như hắn có thể vào Tinh Anh Môn, tham gia Song Long Hội, vậy thì tất nhiên sẽ là một tin cực kỳ tốt với những người sắp cùng vào sinh ra tử như bọn họ.
Lúc đó có thể coi là có đồng đội như thần...
Ở một nơi khác, Trác Uyên đang lên đường tới hội trường bồi tội yến. Nơi đó đã sớm ngồi đầy người, mặc kệ là được mời hay không được mời cũng đều chạy tới góp vui.
Vì cái gì? Tất nhiên chính là vì xem trò hay hôm nay!
Hai người Bạch Cung phụng và Thích Cung phụng mang theo nhóm trưởng lão cung phụng của phòng tạp dịch ngồi trong bữa tiệc, tất cả đều bày ra vẻ mặt âm trầm, cảm thấy buồn bực muốn chết.
Sống hơn nửa đời người, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy mất mặt như vậy!
Nhóm đệ tử phòng tạp dịch đi theo bên cạnh cũng bày ra khuôn mặt lạnh lùng. Có rất nhiều người trong số bọn họ đều là từ nội môn ngoại môn đầu nhập vào, nhưng không ngờ vừa tới nơi này đã gặp phải chuyện vô cùng nhục nhã như vậy, hiện tại trong lòng đều đã hối hận muốn chết.
Ngược lại, những người lựa chọn trạng thái quan sát, không vội vàng nhảy vào hố lửa này, hiện tại lại đều mang bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác, đắc ý nhìn bọn họ.
Ai da, ai bảo lúc trước các ngươi thấy lợi quên mình chạy đến chỗ này, được vài ba món ma bảo thì ngon lắm sao, hiện tại mặt mũi đều mất hết. Hừ, thật sự là đáng đời, ha ha ha!
Về phần nhân vật chính hôm nay, hai người Nhị trưởng lão và Thất trưởng lão, vẫn còn chưa biết tôn tử tôn nữ của mình xảy ra chuyện lớn, vẫn mang vẻ mặt xuân phong đắc ý, ngồi vào vị trí chủ tọa ở hàng đầu tiên.
Ngồi bên cạnh bọn hắn là cung phụng chỉ dẫn đại diện cho Tinh Anh Môn, ba người Minh phủ Tam sát. Mà bên cạnh bọn họ là bốn người Quỷ Hổ, Khuê Lang.
Mọi chuyện đều do bọn họ gây ra, hôm nay bọn họ phải bồi tội nhận sai trước mặt mọi người, cho nên mới đứng gần trưởng lão như vậy. Thế nhưng trên mặt của bọn họ làm gì có chút thái độ nhận sai nào, từng người đều hung thần ác sát, mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng.
Nhị trưởng lão và Thất trưởng lão liếc nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười đắc ý.
Thứ lão ta muốn chính là tính tình động tí là nổ này của bọn họ, nếu không cũng đã chẳng dễ dàng gây sự như vậy!
Còn nhóm trưởng lão cung phụng nội môn kia, nguyên một đám đều cười khẩy quan sát nơi này, chờ đợi tới thời điểm được mở mày mở mặt!
Tất cả mọi thứ đều đã sẵn sàng, tất cả người của nội môn đều đang chờ đến thời khắc bộc phát, thừa cơ nuốt trọn toàn bộ thế lực của phòng tạp dịch.
"Bạch Cung phụng, Thích Cung phụng, canh giờ hiện tại không còn sớm nữa, mọi người cũng chờ chực đã lâu rồi, chúng ta bắt đầu thôi!" Nhị trưởng lão nhìn chung quanh một vòng, thấy người nên tới đều đã tới, không khỏi cười khẽ một tiếng, nói.
Chòm râu của Bạch Cung phụng có hơi rung lên, chậm rãi vung tay áo, thản nhiên lên tiếng: "Trác quản gia còn chưa tới, không thể bắt đầu!"
"Trác quản gia, một tên đệ tử phòng tạp dịch sao?" Thất trưởng lão bất giác cười nhạo một tiếng, khinh miệt nhìn tất cả mọi người ở đây, xem thường lên tiếng: "Thật không ngờ được rằng trưởng lão cung phụng của phòng tạp dịch có thể hèn mọn như thế, lại phải chờ một tên đệ tử tới đây mới có thể làm việc. Khó trách... Sẽ có buổi yến tiệc ngày hôm nay, ha ha ha..."
Thất trưởng lão cất giọng cười to, trưởng lão cung phụng và các đệ tử nội môn xung quanh lão ta cũng liên tục cười như điên, đến cả những trưởng lão cung phụng của phòng tạp dịch cũng có thể thấy rõ ràng dáng vẻ khinh miệt kia.
Điều này không khỏi làm tất cả mọi người tích đầy một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết!
Đây là thế nào, thì ra phòng tạp dịch không có tôn nghiêm như vậy sao, đến cả địa vị trưởng lão cung phụng của bọn họ cũng giảm xuống? Chỉ là mấy tên đệ tử nội môn mà cũng dám dùng loại ánh mắt khinh miệt kia để nhìn bọn họ?
Nếu là trước kia, bọn họ còn không một tay vỗ chết bọn ranh con này. Thế nhưng bây giờ, bọn họ lại chỉ có thể thầm giận trong lòng, không dám phát tác, miễn cho bị đối phương bắt được cái cớ, phá hủy kế hoạch lâu dài của mình.
Không gì hơn được nỗi khuất nhục ngày hôm nay! Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nếm trải qua, trong lòng cũng có chút hối hận vì đã nhảy vào phòng tạp dịch chết tiệt này.
Trác Uyên đáng chết, ngươi vứt hết khí tiết tuổi già của mấy lão gia hỏa chúng ta rồi!
Trong lòng mắng to một trận, tất cả trưởng lão cung phụng của phòng tạp dịch không tự chủ được nguyền rủa Trác Uyên, oán trách hắn làm ra trò mất mặt mất hứng như thế.
Mặc dù trong bụng Thích Cung phụng cũng chất đầy lửa giận, nhưng lão ta vẫn lên tiếng bênh vực như cũ: "Trác quản gia là người thành lập phòng tạp dịch tinh anh, lại nhờ vào công lao này mà được đích thân tông chủ bổ nhiệm chủ quản nơi đây, trưởng lão cung phụng đều phải nghe theo lệnh của hắn. Nếu hắn không đến, yến hội này không thể khai màn!"
"Hừ, nếu muốn xin lỗi, đương nhiên phải dựa theo ý muốn của chúng ta mà làm việc. Hắn chỉ là một tên đệ tử phòng tạp dịch, đã sắp đặt bồi tội yến này lại còn bày ra mặt mũi lớn như thế, rõ ràng là không có thành ý. Chúng ta cũng không phải là trưởng lão cung phụng của phòng tạp dịch, tất nhiên không cần phải tuân thủ quy củ hiếm thấy của nơi này. Nếu những trưởng lão đã lăn lộn quen với mấy tên tạp dịch này như các ngươi muốn chờ, đó là chuyện của các ngươi, còn chúng ta đây là trưởng lão nội môn, khinh thường chờ hắn. Nếu còn không khai tiệc, chúng ta đi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!