Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù vù vù!  

             Tiếng xé gió vang lên, lại có mấy dải lụa trắng bắn về phía Trác Uyên, sắc mặt của hắn bình tĩnh không dao động. Trác Uyên vẫn xông tới như cũ, không hề liếc mắt nhìn sang bên cạnh mình, mà chỉ vung cây chổi sang bên, quay vài vòng.  

             Bất chợt, một lực hút cực kỳ lớn mạnh đột nhiên sinh ra trên cây chổi đó. Ngay sau đó, những dải lụa trắng này giống như ong mật nhìn thấy mật, nhanh chóng bay về phía đó, lại giống như con thuyền nhỏ bị cuốn vào xoáy nước giữa biển lớn mênh mông, muốn chạy cũng không chạy thoát được.  

             Chỉ trong nháy mắt, những dải lụa trắng đó hoàn toàn quấn lên cây chổi đó.  

             Trác Uyên không hề do dự một chút, vung cây chổi một cách dữ dội, Bạch Luyện ở phía cuối dải lụa đó, lập tức cảm giác được một nguồn lực lớn truyền tới, nàng ta hoàn toàn không có cách nào chống cự, bị hất văng ra ngoài cùng với những dải lụa đó.  

             Bạch Luyện ngã rầm một tiếng trên mặt đất, trong miệng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm, trong nháy mắt đã không còn sức lực.  

             Cổ tay của Trác Uyên run lên, nhẹ nhàng chấn vỡ những dải lụa đó, tiếp theo đó không hề chậm trễ mà tiếp tục xông lên. Từ đầu đến cuối đều không hề liếc mắt nhìn những dải lụa trắng bắn tới đó.  

             Bạch Luyện nhìn tất cả những thứ này, trong lòng lập tức sinh ra một cảm giác vô lực sâu sắc. Trước đây, nàng ta cũng được tính là cường giả được công nhận ở Tinh Anh Môn, nhưng bây giờ nàng ta mới biết cái gì gọi là núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn.  

             Làm thế nào mà người này có thể mạnh đến một mức độ biến thái như vậy, hoàn toàn không phải sự tồn tại cùng một cấp bậc với bọn họ!  

             Lúc này, Lục Hạt cũng đã sớm sợ đến mức trợn tròn mắt, trong lòng như có một trăm nghìn con ngựa chạy qua, sao phòng tạp dịch lại xuất hiện một tên quái vật như vậy?  

             Hai người Xích Phong lại càng kinh hồn bạt vía, cùng lúc không nhịn được mà lùi về sau, còn nhìn về phía Lục Hạt với vẻ mặt cầu cứu, lắp bắp nói: “Lục Hạt sư huynh, làm... làm... làm thế nào đây?”  

             “Đừng... đừng nôn nóng, ta sẽ dùng sương mù độc chặn hắn một lúc, các ngươi mau chạy đi!” Lục Hạt cũng có hơi run như cầy sấy, nhưng vẫn rất tự tin về độc công của mình.  

             Loại đồ vật như độc này, tuy rằng là tà đạo, nhưng đối với người bình thường mà nói, lại khó mà phòng bị được. Cho dù nguyên lực của ngươi có thâm hậu đến đâu, thực lực mạnh cỡ nào, gặp phải độc tố mạnh mẽ, vẫn sẽ chùn bước như cũ!  

             Nghĩ như vậy, đột nhiên Lục Hạt đẩy hai tay về phía trước, lớn tiếng quát: “Độc Long Mạn Thiên!”  

             Vù!  

             Một cơn gió màu xanh hóa thành một con cự long giương nanh múa vuốt, đột nhiên hướng về phía Trác Uyên. Mùi tanh hôi nồng nặc trên người nó, khiến người chỉ vừa ngửi thấy, đã có loại cảm giác muốn ói đến cuộn trào, hoa mắt chóng mặt!  

             Xích Phong thấy thế, bất giác mừng rỡ, nhanh chóng kéo Ngọc Quyên chạy khỏi nơi này. Khóe miệng Lục Hạt hơi run lên, lộ ra vẻ mặt tự tin.  

             Khà khà khà... cho dù ngươi có mạnh cỡ nào, chẳng qua cũng chỉ là ứng phó với vật có thực thể, nhưng khí độc này lại là vật hư ảo, không chạm vào được, không đánh nát được, ngươi có thể làm được gì? Hơn nữa, khí độc này của ta, đụng vào thì chết, hứng phải thì thối, hít một chút thì cái mạng nhỏ cũng đi tong.  

             Cho dù ngươi có cách đối phó, nhất định cũng phải tốn rất nhiều thời gian, và không bao giờ còn có thể…  

             Chạm đến!  

             Thế nhưng, suy nghĩ của hắn ta còn chưa kết thúc, đã nghe thấy một tiếng nổ lớn phát ra, Trác Uyên đã vung một chổi, trong nháy mắt đã đánh nát tan con cự long đó.  

             Trong phút chốc, cự long tan rã, sương độc ngập trời, Trác Uyên xông tới nơi này với tốc độ không hề giảm xuống, đồng thời toàn bộ cơ thể dập dờn khí đen, giống như ma thần mặt đen, uy phong lẫm liệt.  

             Những sương mù độc đó lại lần lượt bị khí đen hút đi, chỉ trong chớp mắt, đã mất sạch bách chẳng còn thấy đâu.  

             Mà bóng người của Trác Uyên lại xông về phía bọn họ mà không chịu bất cứ sự ngăn trở nào.  

             Ặc...  

             Lục Hạt bất giác sững sờ, nhìn tất cả chuyện này với vẻ chết lặng, không nhịn được mà da mặt co rút dữ dội.  

             Mẹ nó, tên quái vật này vô địch sao, thực lực mạnh cũng thôi đi, ngay cả độc cũng không sợ?  

             “Cút ngay, chó ngoan không cản đường!” Ngay đúng lúc này, cơ thể của Trác Uyên đã xông qua, trước cả khi Lục Hạt phản ứng lại được, dưới một tiếng vù, đã bị một chổi quật bay đi.  

             Phụt!  

             Lục Hạt cũng phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất, lập tức không còn sức lực nữa. Chỉ có điều, trong đôi con ngươi của hắn ta vẫn tản ra vẻ khó tin, trong miệng lầm bầm: “Sao... sao có thể... sao có thể như vậy...?”  

             Vù vù vù!  

             Áp lực gió lớn mạnh áp sát phía sau, những tiếng nổ vang lên, như thể thổi tới kèn lệnh tử vong. Xích Phong lập tức kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, trông thấy Trác Uyên đã đuổi tới trước mặt bọn họ, khóe miệng còn treo một nụ cười dữ tợn, không khỏi sợ hãi, tim và mật như muốn vỡ ra.  

             Dưới sự vội vã, chỉ có thể cắn răng, chập hai ngón tay vung về sau.  

             Đột nhiên, lại có một biển lửa ngút trời phủ xuống Trác Uyên, Ngọc Quyên thấy thế, lập tức trong tay niệm chú, nhanh chóng tung chưởng, lấy gió trợ thế lửa.  

             Nhưng một chiêu này của bọn họ có tác dụng với người khác, còn đối với Trác Uyên mà nói, đúng là thầy đồng tay mơ gặp phải đại phù thủy.  

             Hắn cười lạnh, bây giờ đối phó với bọn họ hoàn toàn không cần dùng đến bất cứ võ kỹ nào hết, chỉ cần vung chổi một cách đơn giản, vù một tiếng, uy thế mạnh mẽ đó đã lập tức dập tắt ngọn lửa kia.  

             Ngay sau đó, cái chổi quét tới trước mặt hai người, lập tức giống như một ngọn núi nhỏ đè lên ngực bọn họ. Hai người chỉ cảm thấy ngực mình đau đớn, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, giống như con chim gãy cánh bay ngược ra sau.  

             Toàn bộ gân mạch trên người không ngừng đau đớn như thể bị lửa mạnh thiêu đốt, đợi khi rơi xuống mặt đất, bọn họ đã không còn một chút sức lực và nguyên lực nào có thể dùng đến nữa.  

             Bởi vì trong một khắc đó, Trác Uyên đã hoàn toàn đánh vỡ toàn bộ gân mạch của bọn họ!  

             Rầm!  

             Một tiếng vang lớn, cuối cùng cơ thể xông tới trước của Trác Uyên cũng dừng lại, hắn tới trước mặt bọn họ, dưới chân đều là vụn đá lởm chởm. Khóe miệng treo nụ cười kỳ quái, giống như một vị thiên thần, nhìn xuống hai con sâu ở dưới chân còn chẳng bằng con kiến này.  

             Mà hai người nhìn vào ánh mắt của Trác Uyên, lại giống như nhìn thấy ma vương giáng lâm, tràn đầy vẻ khiếp sợ.  

             Chỉ vì cảm giác chấn động trong lòng mà Trác Uyên mang đến cho bọn họ, thực sự quá lớn.  

             Mới vừa rồi thôi, rất nhiều cao thủ tới tấp ra chiêu, ngăn cản bước chân của tên ma vương này, nhìn như lộn xộn, nhưng thực ra là do thời gian qua nhanh, chỉ trong phút chốc mà thôi.  

             Trên cơ bản thì Thích Trường Long, Bạch Luyện, Lục Hạt, Xích Phong và Ngọc Quyên đều đồng thời ra chiêu, chênh lệch ở giữa gần như có thể bỏ qua không tính đến. Nhưng Trác Uyên thực sự quá mạnh, chiêu thức của bọn họ hoàn toàn chỉ như đứa trẻ giở trò lừa bịp ở trước mặt hắn, hoàn toàn không thể ngăn cản được hắn một chút nào.  

             Cứ như vậy, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đệ tử của Tinh Anh Mộn hoàn toàn bị đánh bại trong nháy mắt bởi người nam nhân trước mặt bọn họ này. Sự chênh lệch thực lực giống như trời và đất như vậy, cuối cùng cũng khiến bọn họ cảm giác được nỗi sợ hãi chân chính.  

             Dường như người mà bọn họ đối mặt hoàn toàn không phải đệ tử giống như bọn họ, mà là một vị trưởng lão hoặc cung phục Hóa Hình cảnh.  

             Đúng vậy, tông chủ kêu một mình hắn thành lập phòng tạp dịch ở Tinh Anh Môn, đây vốn chính là quyền hạn của trưởng lão và cung phụng, bằng không làm sao có thể kêu một đệ tử tự mình đảm đương một phía được.  

             Người ta hoàn toàn có thực lực này, mà mình còn đi giành địa bàn một cách tự tìm đường chết, thật đúng là giống như heo vậy!  

             Thực lực của tiểu trưởng lão trẻ tuổi mang thân phận đệ tử này, mới là một ván cờ lớn nhất mà tông chủ bày ra!  

             Trong lòng Xích Phong chua xót, dường như đã hiểu hết tất cả, cũng sắp bật khóc luồn rồi, Ngọc Quyên lại càng sợ đến mức mặt mày biến sắc, nơm nớp lo sợ, không dám lên tiếng.  

             Trác Uyên lặng lẽ nhìn bọn họ, lộ ra nụ cười xấu xa đầy khinh thường, hắn bình tĩnh bảo: “Lần trước các ngươi tới phòng tạp dịch nói gì ấy nhỉ, đệ tử tạp dịch ta nhân cơ hội khiêu chiến các ngươi. Ha ha ha... bây giờ ta tới đây rồi, các ngươi đã hài lòng chưa, vui sướng chưa, biết đủ chưa?”  

             “Đại ca, chúng ta đã sai rồi!”  

             Xích Phong bất giác nhìn về phía Trác Uyên với vẻ mặt khóc lóc thảm thiết, khóe miệng không khỏi co quắp, rên rỉ thành tiếng: “Nhưng đại ca, với thực lực này như ngươi còn làm một đệ tử tạp dịch ở tầng thấp nhất, cũng quá xấu xa rồi. Tông môn có quy tắc cấp dưới khiêu chiến cấp trên, ngươi muốn ai chết thì đi khiêu chiến người đó, người ta còn không chết sao, rõ ràng ngươi đang lừa dối!”  

             Những người khác nghe thấy, đều liếc mắt nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, cũng đều gật đầu với vẻ mặt kiêng dè.  

             Thực lực như vậy còn chạy đến phòng tạp dịch giả heo ăn thịt hổ, thế này phải hại chết bao nhiêu người rồi!  

             Trác Uyên mỉm cười và lắc đầu, nói với vẻ từ chối cho ý kiến: “Ha ha ha... lời này sai rồi, sau lưng các ngươi đều là chỗ dựa lớn như núi vàng núi bạc, có các trưởng lão cung phụng che chở. Ta không có việc gì, đi hại các ngươi làm gì? Ta nhàn rỗi nhàm chán, tạo ra nhiều kẻ địch như vậy sao?”  

             “Đúng vậy đúng vậy, Trác quản gia nói đúng, ngài vừa mới đến, ở tông môn sức mạnh nhỏ yếu, hà tất phải tạo ra nhiều kẻ địch mạnh như vậy? Nếu như ngài chịu thả ta, gia gia ta, nhị trưởng lão chắc chắn sẽ đội ơn ngài!” Dường như Xích Phong đã nghe ra được manh mối trong lời nói của hắn, không khỏi vội vàng mang bối cảnh trong nhà ra cầu xin sự tha thứ.  

             Ngọc Quyên nghe vậy, cũng vội vàng gật đầu: “Gia gia ta, Thất trưởng lão cũng sẽ như vậy, sau này nhất định sẽ qua lại thật tốt với Trác đại ca, sẽ không tìm ngươi gây sự nữa đâu. Chúng ta cũng là nghe lệnh làm việc, ngươi thả chúng ta đi mà!”  

             Hai người liên tục kêu thảm thiết, Trác Uyên lặng lẽ nhìn bọn họ, lại cười xấu xa.  

             “Chà, nếu như các ngươi ý thức được điểm này sớm hơn thì tốt biết bao, đáng tiếc bây giờ đã gây ra lỗi lớn rồi, ta muốn tha, cũng không tha được!”  

             “Tại sao?” Hai người sững sờ, đồng loạt hỏi.  

             Trác Uyên bất giác bật cười một tiếng, thản nhiên đáp: “Cái gọi là giết người đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, ngươi đến phòng tạp dịch của ta đại náo một phen, giết người của ta, đả thương người của ta, nếu ta không mang đầu các ngươi về, cái bản mặt dày này của ta còn biết để ở đâu?”  

             “Cái gì, ngươi vì những tên tạp dịch thối tha đó, thà rằng đắc tội với gia gia của hai chúng ta, hai vị trưởng lão sao?” Xích Phong kinh ngạc, không khỏi lớn tiếng kêu lên, bắt đầu uy hiếp: “Trác Uyên, ngươi phải nghĩ cho rõ, vì mấy cái mạng hèn hạ nho nhỏ mà chọc giận toàn bộ trưởng lão trong tông đuổi giết, có đáng không?”  

             Đôi mày của Trác Uyên không khỏi nhướn lên, cười nhạo một tiếng: “Ái chà, uy hiếp ta sao? Ha ha ha... không sai, vì mấy cái mạng hèn hạ này, quả thực không đáng giá, nhưng nếu như vì mặt mũi của lão tử, thì lại quá đáng giá. Huống chi, các ngươi trộm đồ ở chỗ ta đi, cũng nên trả lại rồi.”  

             “Đồ... đồ gì cơ?” Ngọc Quyên kinh ngạc, hỏi với vẻ nghi ngờ.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!