“Hóa Vũ Độc Công, Lục Hạt!” Con ngươi của Bạch Luyện hơi co rút, không khỏi kêu to thành tiếng.
Nghe được lời này, một tiếng cười to lập tức vang lên: “Ha ha ha… Bạch Luyện sư muội, làm người đừng quá tàn nhẫn, phải chừa lại cho mình một đường lui. Nếu các sư muội và sư đệ đã muốn ra ngoài hít thở không khí, ngươi cần gì cứ nhất định phải làm một ác nhân như vậy chứ?”
Soạt!
Hắn ta lắc mình một cái đã lướt tới, trước mặt mọi người bất chợt xuất hiện một bóng người thanh niên mặc trang phục màu xanh, khóe miệng còn treo một nụ cười tà ác, luồng khí thế không thể địch nổi đó nhất thời khiến cho Bạch Luyện không nhịn được mà vội vàng lùi về sau năm bước, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Mạnh thật, công lực của người này lại sâu hơn rất nhiều rồi!
Đôi mắt của Bạch Luyện hơi híp lại, trong lòng bất chợt rùng mình.
Xích Phong nhìn thấy người này lại mừng rỡ, kinh ngạc kêu thành tiếng: “Lục Hạt sư huynh, cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi, hơn nữa còn xuất hiện đúng thời điểm nữa!”
“Ha ha ha… không phải ta xuất quan kịp lúc, mà thực ra ta đã sớm xuất quan rồi, lần này là tới giúp các ngươi mà thôi.” Lục Hạt bất giác khẽ cười một tiếng, khóe miệng của hắn ta kéo ra một độ cung thần bí: “Các ngươi có nhiệm vụ của mình, mà ta cũng có nhiệm vụ của ta. Nhiệm vụ của ta chính là đưa các ngươi ra ngoài an toàn.”
Đôi mày của Xích Phong bất chợt run lên, hắn ta gật đầu hiểu ra, trong lòng bất giác mừng rỡ, cười bảo: “Ha ha ha… đúng vậy, Lục Hạt sự huynh chính là đồ đệ mà Thạch cung phụng tự hào, chúng ta chính là người một nhà mà!”
Lục Hạt khẽ cười và gật đầu, không nhìn hắn ta nữa, mà quay đầu nhìn về phía Bạch Luyện đang mang vẻ mặt có hơi lạnh lùng ở nơi đó, rồi nói với vẻ ngạo nghễ: “Bạch Luyện sư muội, chắc hẳn ngươi cũng biết, ta chính là tu giả Thần Chiếu cảnh tầng chín, ngươi chỉ là Thần Chiếu cảnh tầng tám, ta mạnh hơn ngươi nhiều. Hơn nữa, con người ta ra tay không có chừng mực, rất dễ dàng gây ra án mạng. Nể mặt Bạch cung phụng, ta không muốn ra tay với ngươi, nên mong ngươi hãy nhường con đường này đi!”
Tuy rằng sau lưng bọn họ đều có cấp cao chống lưng, nhưng giữa đôi bên lại không dám làm ra chuyện quá phận. Dù sao bọn họ cũng đều là đệ tử, nếu khiến cho một vị trưởng lão cung phụng điên cuồng báo thù, vậy cho dù sau lưng bọn họ có là tông chủ, cũng không chịu đựng nổi.
Có thể tưởng tượng ra được, cho dù bọn họ dám tàn sát điên cuồng với các đệ tử khác, nhưng có tông quy che chở thì cũng thành vấn đề.
Nhưng nếu như bọn họ giết một cháu trai hay cháu gái ruột của một vị trưởng lão, vậy đó là cơn giận ngút trời, nhất định sẽ khiến trưởng lão đó bất chấp tất cả giết để hắn, đến khi đó ngay cả tông quy cũng không thể bảo vệ được hắn ta.
Đối với một tên điên đã trở nên không còn để tâm đến tính mạng của mình nữa, muốn kéo nhau cùng chết mà nói, nếu ngươi không đánh lại được hắn ta, vậy cũng chỉ có thể có một con đường chết.
Cho nên, tuy rằng những đệ tử này có thể tiến vào Tinh Anh Môn đều mang lòng dạ độc ác, nhưng cũng phải có chừng mực.
Giống như hiện tại, Lục Hạt có được chỗ dựa vững chắc như Thạch cung phụng, nhưng cũng không dám ra tay mạnh với Bạch Luyện, cháu gái ruột của Bạch cung phụng, bằng không, cấp cao nổi giận rồi, Thạch cung phụng cũng không thể bảo vệ được hắn ta!
Mí mắt của Bạch Luyện hơi run lên, vô thức hít thở sâu, ỷ vào hắn ta không dám đối xử quá cứng rắn với mình, mà lớn tiếng hô: “Lục Hạt, ba vị cung phụng hướng dẫn kêu ta trông chừng kết giới này, không cho bất cứ người nào ra vào. Ngươi cũng biết tính cách của ta, ta dễ dàng bị vài ba câu của ngươi thuyết phục như vậy hay sao?”
“Ha ha ha, đương nhiên không phải rồi!”
Lục Hạt mỉm cười và lắc đầu, bất giác khẽ thở dài một tiếng: “Ôi, nếu như là bình thường, vi huynh nhất định sẽ cho Bạch Luyện sư muội thể diện, nhưng bây giờ thì sao, hừ hừ, xin lỗi nhé!”
Đôi mắt của Lục Hạt đột nhiên híp lại, hắn ta lập tức giơ tay lên, ầm một tiếng đẩy bàn tay về phía trước, một cơn gió mạnh màu lục với khí thế mãnh liệt, trút về phía Bạch Luyện như dời non lấp bể.
Trước không nói đến khí thế kinh người này đã khiến hơi thở của cô nương kiên định này ngưng trệ, mà chỉ riêng cơn gió độc làm tan chảy tất cả đó, càng khiến người khác cảm thấy kinh hãi hơn.
Nó đi qua nơi nào, toàn bộ sự vật ở nơi đó đều hóa thành vũng nước mủ hôi thối, tản ra những luồng khí tanh tưởi!
Trong lòng Bạch Luyện không khỏi cả kinh, hơi lùi về sau ba bước, đôi mày đã nhăn lại thành một nhúm, không biết nên ứng phó thế nào mới ổn.
Trong lòng nàng ta vô cùng hiểu rõ, Lục Hạt này đã là ra tay nương tình với mình rồi, bằng không tốc độ của một chưởng này chắc chắn có thể tới nơi trong nháy mắt, khiến nàng ta bất ngờ không kịp đề phòng, chứ không phải là thong thả tiến tới giống như hiện tại.
Ý của Lục Hạt, chính là kêu nàng ta biết khó mà lui, nếu như không thể phá được một chiêu này, thì con mẹ nó đừng có chặn đường nữa.
Trong lòng Bạch Luyện biết nhưng lại không biết làm thế nào, nàng ta không khỏi cảm thấy càng tức giận hơn. Tuy rằng hai người chỉ chênh có một tầng tu vi, nhưng thực lực lại chênh lệch quá lớn.
Lục Hạt chú ý đến tất cả những điểm này, không khỏi phát ra những tiếng cười lạnh, vẻ khinh thường đó khiến trong lòng Bạch Luyện lại càng vô cùng tức giận.
“Lục Hạt, đường này không thông, cho dù ngươi tới cũng thế cả thôi!”
Thế nhưng, ngay đúng lúc này, một tiếng quát lớn lại đột nhiên vang lên, ngay sau đó, một tia sáng màu vàng đất bất chợt bốc lên từ trên mặt đất, sau đó đột nhiên đâm vào cơn gió mạnh màu lục kia, lập tức đánh tan cơn gió độc đó.
Địa Mang Chướng Thiên!
Rầm!
Một tiếng rung mạnh khiến cả người Lục Hạt không khỏi run lên, lùi về sau hai bước, nhìn về phía trước với vẻ mặt u ám.
Soạt!
Một bóng người màu xám vụt tới, lộ ra gương mặt của một thanh niên với dáng người cường tráng, mắt như thanh long, mũi như đỉnh núi, miệng rộng như biển, tai như hai đỉnh núi, đứng bên cạnh Bạch Luyện với vẻ bình tĩnh.
Ba người đối diện trông thấy hắn ta tới đây, đồng thời không nhịn được mà sắc mặt nặng nề.
Đôi mắt của Lục Hạt hơi híp lại, không khỏi cắn răng, bảo: “Thích Trường Long, ngươi cũng xuất quan rồi sao?”
“Không sai, may mà tối qua ta xuất quan, bằng không ai có thể ngăn được Lục Hạt chỉ sợ thiên hạ không loạn nhà ngươi?”
Thích Trường Long bất giác cười lạnh một tiếng, lại nhìn về phía hai người Xích Phong, lớn tiếng quát: “Chuyện tốt mà các ngươi làm ở bên ngoài, đừng cho rằng ta không biết. Tối qua m Sát cung phụng đã nhắc nhở ta, hôm nay cho dù thế nào cũng phải trông chừng các ngươi, muốn nhân cơ hội này diệt trừ phòng tạp dịch sao, không có cửa đâu!”
“Hừ, khẩu khí thật lớn, ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi, có thể ngăn được chúng ta sao?”
Lục Hạt vô thức cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào bọn họ, rồi nói với giọng dữ tợn: “Thích Trường Long, ngươi cảm thấy ngươi có thể là đệ nhất nhân ở Tinh Anh Môn này mãi mãi được sao, hôm nay cũng nên đổi chỗ rồi!”
Thích Trường Long bĩu môi khinh thường, từ chối cho ý kiến: “Lục Hạt, ngươi nhìn chằm chằm vào danh vị này suốt một thời gian rất dài rồi, nhưng tiếc ghê, cuối cùng nó vẫn không phải của ngươi.”
“Hừ hừ hừ… có phải của ta hay không, so ra mới biết được, lần này ta bế quan cũng lĩnh ngộ được rất nhiều thứ, ngươi không còn là đối thủ của ta nữa đâu. Chỉ cần ta ngồi lên ngai vàng đệ nhất nhân của Tinh Anh Môn này, sau Song Long Hội, ta chính là người thừa kế chức tông chủ đời tiếp theo!”
“Hừ, ngươi cũng xứng!” Thích Trường Long híp mắt, cười lạnh thành tiếng.
Hai người giương cung bạt kiếm, đôi bên nhìn nhau một cách lạnh lùng, rất có xu hướng gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Hai người Xích Phong và Ngọc Quyên nhìn thấy thế cũng vô cùng khẩn trương, trong lòng kích động. Đây chính là một trận chiến quyết định tông chủ đời tiếp theo. Tuy rằng trước đây hai người đã từng đánh nhau, Lục Hạt sư huynh cũng bại bởi một chiêu nửa thức tầm thường của Thích Trường Long. Nhưng tốt xấu gì cũng có cơ hội trở mình, không phải chỉ là một, hai chiêu thôi sao, vượt qua rất dễ dàng.
Kết quả là, trong lòng hai người đều không nhịn được mà kêu gào, Lục Hạt sư huynh, cố lên!
Nhưng rất nhanh, hai người đã phản ứng lại được.
Chậc, không đúng, chúng ta phải ra ngoài sỉ nhục cái đám tạp dịch thối tha đó, sao lại ở nơi này xem hai đại cao thủ quyết đấu thế này?
“Ừm, Lục Hạt sư huynh, có phải ngươi nên cân nhắc đến chuyện đưa chúng ta ra ngoài làm việc trước hay không…” Xích Phong có hơi lúng túng, mở miệng nhắc nhở.
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì một tiếng ầm nổ ra, bầu trời trên đầu hắn ta rung chuyển dữ dội, tiếp theo đó chỉ nhìn thấy một cơn sóng dao động kỳ lạ trên bầu trời đó, giống như một tấm màng vô hình tan biến đi, ánh mặt trời chói chang chiếu lên người bọn họ mà không hề bị cản trở, khiến bọn họ cảm giác được sức nóng hiếm có trong kết giới này.
Đôi mắt của bọn họ không khỏi co rút dữ dội, bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa năm người cũng lập tức biến mất, đôi bên liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt kêu lên với vẻ khó tin: “Kết giới của Tinh Anh Môn bị người phá rồi!”
Vù!
Thế nhưng, ngay đúng lúc này, lại một tiếng xé gió nữa vang lên, một bóng người gầy yếu, bất chợt đáp xuống trước mặt bọn họ trước ngay cả khi bọn họ phản ứng lại được, hắn thản nhiên nói: “Ồ, quấy rầy một chút nhé, xin hỏi hai đứa nhãi con Xích Phong và Ngọc Quyên đang ở nơi nào?”
Mí mắt của đám người không nhịn được mà run lên, mọi người đồng loạt nhìn về phía giọng nói truyền tới, lại chỉ thấy một người thanh niên thoạt nhìn cà lơ phất phơ, mặc áo bằng vải thô, trong tay vác một cái chổi, nhìn về phía bọn họ với vẻ mặt thản nhiên, lộ ra nụ cười ôn hòa.
“Ngươi… ngươi là ai?” Bạch Luyện quan sát hắn cẩn thật một lúc, thấy tu vi của hắn chỉ là Thần Chiếu cảnh tầng một, tâm trạng khẩn trương khi thấy hắn xuất hiện lúc đầu, bất giác đã thả lỏng hơn, mở miệng hỏi.
Người đó không khỏi thản nhiên sờ mũi, cười nhạt thành tiếng: “Ha ha ha… vẫn chưa giới thiệu nhỉ, ta là lão đại của phòng tạp dịch, Trác Uyên, mọi người đều gọi ta là tạp dịch đẹp trai nhất từ trước đến nay trong Ma Sách tông, Trác quản gia. Lần này không phải phía bên chúng ta có một buổi tiệc nhận rỗi hay sao, nhị trưởng lão, thất trưởng lão đều sẽ tham gia, cho nên làm sao có thể thiếu mất nhân vật chính thực sự của buổi tiệc được chứ, hai người Xích Phong và Ngọc Quyên đâu? Ha ha ha… dù sao không có bọn họ, cũng sẽ không có buổi tiệc này!”
“Ồ… Hóa ra ngươi chính là tên Trác Uyên hèn nhát nhận thua à, đúng thật là bị đánh mặt trái, còn giơ mặt phải ra cho bọn ta đánh tiếp.”
Ngọc Quyên liếc mắt nhìn hắn một cái thật kỹ, không khỏi cười nhạo thành tiếng: “Ba vị cung phụng hướng dẫn sợ chúng ta làm loạn phòng tạp dịch, nên mới cố tình nhốt chúng ta ở nơi này. Vừa vặn tiểu tử ngươi lại tự mình tới đây mời. Ha ha ha… Thế gian này, thật sự có người hèn hạ đến vậy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!