Trong đình nghỉ mát tĩnh mịch, một thiếu nữ mang dáng vẻ lười biếng đang ngồi bên trong, chân nhỏ trắng nõn để trần đang lười nhác khua nghịch dòng nước chảy róc rách bên dưới.
Nhìn kỹ lại, đó còn không phải là Bàng Ngọc Quyên, người vừa mới gây náo loạn một trận trong phòng Tạp Dịch sao.
Kể từ sau sự việc đó, đương nhiên sau khi đám người Dương Sát trở về sẽ dạy dỗ một trận, nhưng trước đã có cớ sau lại có các gia gia trưởng lão nội môn ủng hộ, nên bọn họ không có chút sợ hãi chút nào.
Nhiều nhất chỉ là dạy dỗ dăm ba lần, cũng đau không ngứa!
Đám người Dương Sát rất bất đắc dĩ, không muốn làm to việc nên đã cấm túc bọn họ, không cho bọn họ đi ra ngoài gây rối. Trong mấy ngày buồn chán này, Ngọc Quyên chỉ có thể nghịch nước tự chơi một mình.
"Ngọc Quyên sư muội, hôm nay sao lại có nhã hứng nghịch nước như vậy!"
Đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, hai chân đang đung đưa của Ngọc Quyên hơi khựng lại, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, khinh thường nói: "Hừ, không thì thế nào? Hai người chúng ta đều bị cấm túc, không ra khỏi kết giới của Tinh Anh Môn được. Nếu không tìm việc gì làm để giết thời gian thì không phải là sẽ thấy buồn chán muốn chết sao?"
Khoé miệng Xích Phong nhếch lên một độ cong tà dị, khẽ nhấc chân bước đến trước mặt nàng ta, ghé nào tai thì thầm mấy câu. Mắt nàng ta lập tức sáng lên, vui mừng kinh ngạc kêu lên: "Thật sao, ngươi lấy được Phá Thiên Kích của gia gia ngươi rồi?"
"Hì hì...Không phải ta lấy, mà là tự gia gia đưa cho ta. Người sớm đã dự liệu được hôm nay chúng ta nhất định sẽ bị ba lão gia hỏa đó vây khốn, nên đã sớm giao Thất Phẩm Ma Bảo này cho ta. Phải biết, Phá Thiên Kích này là vật chuyên để phá kết giới. Cho dù ba ba lão gia hỏa có kết giới bên ngoài Tinh Anh Môn, chúng ta cũng có thể dễ dàng đi ra ngoài!” Xích Phong nhướng mày tự đắc cười thành tiếng.
Ngọc Quyên nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng nhảy xuống đất bắt lấy tay hắn ta nói: "Vậy còn chần chờ gì nữa, mau ra ngoài thôi, nhân lúc bọn họ chưa về phải đi chơi thật vui vẻ!"
"Này này, Ngọc Quyên sư muội, ta còn chưa nói xong, ngươi gấp gáp cái gì?"
Thế nhưng nha đầu Ngọc Quyên kia đã vui mừng không thôi, nhưng Xích Phong vẫn đứng bất động ở đó như đinh đóng cột, chẳng qua là trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Ngọc Quyên nhìn hắn ta với vẻ mặt khó hiểu, nhưng hắn ta lại cười nói: "Sư muội, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí. Gia gia giao Phá Thiên Kích cho ta, đồng thời cũng đưa cho ta một nhiệm vụ. Nếu không, chỉ là cấm túc, lão nhân gia sẽ không sốt ruột như vậy. Nếu chúng ta muốn đi ra ngoài, thì phải thực hiện lời căn dặn của lão nhân gia!"
“Chuyện gì vậy, ngươi nói đi. Dù sao chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, việc của ngươi cũng là việc của ta!” Ngọc Quyên vỗ vào bộ ngực hơi nhô lên của mình, thản nhiên nói.
Xích Phong hơi gật đầu, không khỏi cười khẽ nói: "Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn cả, người chỉ muốn chúng ta đi càn quấy một trận. Ngươi có biết vì sao hôm nay ba lão gia hỏa kia lại muốn cấm túc chúng ta không? Hơn nữa còn cấm người của Tinh Anh Môn không được ra vào tùy ý!"
“Tại sao?” Ngọc Quyên chớp chớp đôi mắt to ngập nước, hoang mang hỏi.
Xích Phong bất giác cười khẽ: "Nếu ta nói ra, ngươi nhất định sẽ không tin. Sau khi chúng ta đến phòng Tạp Dịch náo loạn một trận, vậy mà phòng Tạp Dịch lại bày tiệc để bồi tội, muốn xin chúng ta thứ lỗi! Gia gia của hai chúng ta cùng với ba lão gia hỏa kia đã đại diện cho chúng ta nhận lời thứ lỗi của họ. Trong trường hợp này, nếu chúng ta lại xuất hiện ở đó nhục nhã bọn họ, bọn họ nhất định sẽ bị ép đến nổi nóng, đám người gia gia cũng sẽ có lý do để hủy phòng Tạp Dịch này đi. Vì vậy, để không làm lớn chuyện hơn, ba lão gia hỏa kia đã giữ chúng ta ở đây!"
"Cái gì, còn có chuyện như vậy?"
Ngọc Quyên đột nhiên sững sờ một hồi, một lúc sau mới phá lên cười, sau đó khinh thường nói: "Phòng Tạp Dịch này đến cùng là do trưởng lão nào cung phụng làm chủ? Cũng quá vô dụng rồi. Má trái đã bị đánh lại còn đưa má phải ra cho người ta tát. Loại hàng này cũng đáng để trưởng lão cung phụng nội môn vắt óc đối phó, thật là kỳ quái, hahaha…”
Xích Phong cũng cười khinh gật đầu, lại tiếp tục tiết lộ thêm: "Nghe nói người chủ trì phòng Tạp Dịch là đệ tử, không phải là cung phụng trưởng lão, bằng không, mấy lão gia hỏa kia làm sao có thể hạ mặt như vậy. Hơn nữa có vẻ hắn là thân tín của tông chủ nên trưởng lão cung phụng mới cho hắn thể diện. Có điều, đóan chừng một khi chuyện này kết thúc, mấy lão gia hỏa sẽ không còn qua lại gì với hắn nữa!"
"Thân tín? Ha ha ha... Tông chủ vẫn luôn đi theo chủ trương tuyển chọn Tinh Anh phải lấy nhân tài làm trọng, kết quả là đến phiên mình, không phải là để người của mình chủ trì đại cục sao? Phái một đệ tử đi đấu với các trưởng lão cung phụng, còn không phải là đi tìm chết sao? Thảo nào bây giờ hắn ta lại co vào như vậy, muốn quỳ xuống dập đầu nhận sai!" Ngọc Quyên không thể nhịn được cười, trong mắt nàng ta lóe lên một tia tinh nghịch. Nàng ta nắm lấy bàn tay Xích Phong, không thể chờ được nữa vội chạy ra ngoài: "Còn ngây ra đây làm gì, chẳng phải chúng ta có nhiệm vụ sao? Ta muốn xem, là đệ tử nào của phòng Tạp Dịch không biết tự lượng sức như vậy. Dám to gan như thế, cuối cùng lại khiến bản thân tối tăm mặt mũi!"
Xích Phong cũng khẽ cười, cùng nàng ta chạy ra bên ngoài kết giới: "Chắc hẳn là một tên ngốc. Ban đầu để lấy lòng Tông chủ mới căng da đầu làm ra nhiều chuyện như vậy. Bây giờ làm mọi chuyện rối tung lên, Tông chủ cũng không thể giúp hắn thu dọn nổi. Hiện giờ hắn chỉ có thể đầu hàng, hahaha..."
Ngọc Quyên nghe vậy, lại nhếch mép khinh thường, gật mạnh đầu, sau đó hai người lao ra bên ngoài kết giới!
Ầm!
Trong không trung vang lên một tiếng nổ, hai người đang lao ra phía ngoài, thì lại có một mảnh lụa trắng đột nhiên bắn về phía bọn họ, trực tiếp chụp lấy đầu bọn họ.
Đồng tử hai người không khỏi co rút lại, trong lòng chấn động, cơ thể hơi ngừng vội vàng ngẩng đầu lên, sau đó tránh thoát.
Phập một tiếng, tấm lụa trắng như một thanh kiếm sắc bén đâm vào vách núi đối diện. Một thiếu nữ mặc đồ trắng từ giữa không trung đáp xuống, dẫm lên tấm lụa trắng kia, mắt sáng răng trắng, nhưng trên mặt lại tràn đầy sát khí lạnh lùng nhìn hai người nói: "Hôm nay Tinh Anh Môn đóng núi, tất cả đệ tử đều không được ra ngoài, nhất là hai người đang mang tội là các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi còn không biết, còn muốn đi đâu?"
“Ôi, ta còn tưởng là ai không có việc gì làm dám ngăn cản hai chúng ta. Hóa ra là Bạch Luyện sư tỷ!” Ngọc Quyên ngước mắt nhìn nữ tử đó, phì cười nói: “Bạch Luyện sư tỷ, tuy rằng Bạch cung phụng đối phó với gia gia của hai chúng ta, nhưng ngươi không cần phải cứ nhắm vào chúng ta khắp nơi như vậy đâu."
Bạch Luyện lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, không cho là như thế nói: "Tuy rằng gia gia là cung phụng trong môn, không hòa thuận với một số người, nhưng không liên quan gì đến ta cả, ta cũng sẽ không mang theo thù hận đến đây. Ta chỉ đang bảo vệ quy tắc của tông môn mà thôi."
"Lạnh lùng!"
Xích Phong không khỏi giơ ngón tay cái lên, cười nói: "Cách làm người của Bạch Luyện sư tỷ, sư đệ ta vô cùng bội phục. Đây cũng là lý do mà ta luôn ngưỡng mộ ngươi. Có điều...chuyện ngày hôm nay, tốt nhất là sư tỷ đừng xía vào. Ngươi và ta giống nhau, đều cao thủ Thần Chiếu Bát Trọng, còn Ngọc Quyên sư muội là cao thủ Thần Chiếu Tứ Trọng. Hai đánh một, e là sư tỷ không phải là đối thủ của chúng ta."
"Ồ, khẩu khí thật là lớn!"
Lông mày như lá liễu của Bạch Luyện hơi nhướng lên, nàng ta khẽ cười: "Xích Phong, mỗi lần thi đấu ngươi hình như chưa từng đánh bại ta. Ngươi trở nên kiêu ngạo như vậy từ khi nào thế?"
"Hahaha…"
Xích Phong bật cười, nụ cười quái dị chợt hiện lên trên khuôn mặt hắn ta: "Sư tỷ, mỗi lần ta đều bại dưới tay người là do sư đệ ta có lòng ngưỡng mộ với sư tỷ, giống như nước chảy trên sông mãi không vơi cạn. Nhưng lần này thì khác. Ta có nhiệm vụ, sợ là không thể nương tay được nữa!"
"Ồ, ý của ngươi là ngươi bình thường luôn nhường ta?"
“Đương nhiên rồi, nếu không là một nữ lưu, sao có thể là đối thủ của Xích Phong?” Khóe miệng Xích Phong hiện lên vẻ bướng bỉnh, ăn miếng trả miếng nói.
Đồng tử Bạch Luyện ngưng lại, khẽ gật đầu cười nói: "Tốt lắm, vậy nhân cơ hội này để sư tỷ ta lĩnh giáo công phu của ngươi!"
Vừa dứt lời, Bạch Luyện nhún chân lao tới, lụa trắng trong tay đồng thời bay ra, giống như thiên nữ rải hoa, phi thẳng xuống phía hai người bọn họ.
Nguyên Lực mạnh mẽ lưu động trên đó lập tức khiến cho mắt hai người Xích Phong co lại, đồng thời bay ra tránh né.
Bùm bùm bùm!
Trong nhất thời, giống như một trận mưa sao băng, nơi mà bọn họ đứng lúc trước lập tức biến thành một đống đổ nát, xuất hiện hàng nghìn cái hố sâu cả chục mét.
Vẻ mặt Xích Phong trở nên ngưng trọng, hắn ta không dám lơ là, Ngọc Quyên thì bị dọa cho sắc mặt trở nên trắng bệch. Tuy rằng vừa rồi hắn ta ba hoa, nhưng trong lòng hắn ta biết rõ thực lực của Bạch Luyện không hề thua kém hắn ta chút nào, thậm chí còn hơn.
Mỗi lần đấu với Bạch Luyện, hắn đều không dốc toàn lực, nhưng trong lòng hắn ta biết cho dù có cố hết sức cũng không phải là đối thủ của nữ nhân này, cho nên hắn ta đơn giản chỉ tiết kiệm sức lực.
Chờ cho đến thời điểm quan trọng, sẽ đánh cho nàng ta không kịp phản ứng lại.
Nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ đến thời khắc này lại đến sớm như vậy!
"Đoạn Viêm Phong Bạo!"
Nhìn thấy hàng trăm tấm lụa trắng của đối phương lại bay về phía hai người họ, Xích Phong ép hai ngón tay vào nhau quét mạnh về phía trước, trong phút chốc, hắn ta đã quét ra một mảng biển lửa, rồi lao về phía trước, như thể muốn đối phương hoàn toàn chìm trong biển lửa này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!