Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Bên trong một sơn cốc nhỏ vốn dĩ yên tĩnh, lúc này lại vô cùng rộn ràng náo nhiệt. Từng người ăn mặc giản dị, bưng khay thức ăn nối đuôi nhau bước vào.  

             Trên khay đều là những món trân tu mỹ vị, tẩu thú gia trân, đều là tuyệt phẩm nhân gian.  

             Tuy đều là tu giả, đã thoát ly thế tục, không sống dựa vào những thứ tầm thường, nhưng tục lễ vẫn phải tuân thủ. Giống như tình thế bây giờ, bắt buộc phải có chuyện vui hoặc chuyện buồn xảy ra, mới mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thuộc.  

             Vui thì càng thêm vui, buồn thì lấy vui bù lại!  

             Nhưng mà, trong đám người lai vãng kia, sắc mặt lại chẳng tỏ rõ buồn vui, ngược lại là phẫn uất, dường như có thể đánh nhau bất cứ lúc nào, nhưng lại cố gắng kìm nén và bất lực!  

             Quỷ Hổ, Khuê Lang, Thiết Ưng và Nguyệt Nhi sắc mặt u ám ngồi vị trí gần đầu, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ, những người bưng khay đó thậm chí không dám đi ngang qua chỗ họ, sợ bị bọn họ làm cho đông cứng tại chỗ, hoặc là bị dọa đến ruột gan đảo lộn, thế thì xui xẻo rồi.  

             Rầm!  

             Một tiếng động lớn vang lên, Khuê Lang hung hăng đập bàn một cái, lớn tiếng quát: "Bà nội nó, Trác quản gia này bị điên cái gì vậy chứ, rõ ràng là đối phương hiếp người quá đáng, còn tổ chức tiệc tạ lỗi, bắt chúng ta tạ lỗi ngay trước mặt, làm gì có cái lý đó!"  

             “Phải đấy, trước đây cho dù lão nương có ép dạ cầu toàn thế nào, cũng không làm mấy chuyện uất ức thế này!” Nguyệt Linh cũng hừ lạnh một tiếng, tức giận quát.  

             Thiết Ưng giương mắt nhìn bọn họ, bất đắc dĩ nói: "Vậy sao các người còn ngồi ở đây, nhấc mông lên đi đi chứ?"  

             "Ngươi cho rằng bọn ta không muốn đi sao, bọn ta là đang giữ thể diện cho Trác quản gia, suy cho cùng hắn cũng có ơn với bọn ta, nếu không lão tử đã sớm lật bàn bỏ đi rồi!"  

             Khuê Lang tức giận hét lên, lớn tiếng chửi bới, sau đó nghi ngờ nhìn bọn họ: "Ta đúng là rất hiếu kỳ, các ngươi ngồi ở đây làm gì? Các ngươi cũng là những kẻ cuồng ngạo của nội môn và ngoại môn, lẽ nào có thể nhẫn nhịn cục tức này thật sao? Cho dù hai tên khốn kiếp đó có trưởng lão chống lưng phía sau, chúng ta cũng chẳng làm gì được bọn họ, nhưng nhận lỗi thì quá mất mặt rồi. Chuyện nhục nhã như thế, các ngươi thật sự có thể làm được sao?”  

             Đôi mắt hắn ta hơi nheo lại, một tia tức giận lóe lên trên khuôn mặt của Thiết Ưng, nhưng vẫn cố gắng nén xuống, thờ ơ nói: "Ta cũng là nể mặt Trác quản gia, vốn dĩ các ngươi cũng biết đó, sau khi bị Xích Phong đả thương, linh căn của ta xém chút bị hắn ta đánh gãy, dường như sắp phế rồi. Là Trác quản gia trở về cứu giúp, còn giúp ta đột phá Thần Chiếu cảnh, cho nên hắn đã lên tiếng, ta không thể không nể mặt được!"  

             "Là linh đan cấp mười, Thông Thiên Đan!"  

             Khuê Lang bất giác hít sâu một hơi, hắn ta khẽ gật đầu, trong lòng biết rõ: "Đan dược này quả nhiên thần kỳ, con trai ta và muội muội của Nguyệt Linh cũng được cứu nhờ nó. Trác quản gia quả đúng là tài giỏi, có năng lực khởi tử hồi sinh, khiến người ta bội phục. Theo ta thấy, cho dù là trưởng lão cung phụng của tông môn cũng không có ai có thể bì được với hắn. Nhưng mà, chuyện hôm nay lại… haizz!"  

             Khuê Lang bất lực lắc đầu, trong mắt hắn ta thoáng qua một tia mất mát, sau đó quay sang Quỷ Hổ nói: "Quỷ Hổ sư huynh, sao ngươi lại ngồi ở đây?"  

             “Trác Uyên bảo ta đi theo bên cạnh hắn, nghe lời hắn là điều kiện cơ bản nhất!” Vẻ mặt Quỷ Hổ lạnh lùng, cất giọng u ám.  

             Mọi người nghe vậy, bất giác mỉm cười.  

             Trải qua bao nhiêu ngày ở chung với nhau, bọn họ cũng trở nên thân thiết hơn, bốn người ở bên cạnh Trác Uyên đều có mục đích riêng. Khuê Lang và Nguyệt Linh là vì trả ơn, ngoài ra cảm thấy đi theo Trác Uyên sẽ có tiền đồ rất tốt. Thiết Ưng là vì trả mối thù oan ức ba năm trước, muốn cùng Trác Uyên làm nên nghiệp lớn, để nội môn tự chuốc phiền phức. Nếu có thể giành được lợi ích từ nội môn, xẻo một miếng thịt từ trên người đám lão già đó, thì hắn ta càng vui sướng hơn.  

             Bây giờ, cũng hiển nhiên như thế, nội môn quả thật bị ép đến nổi giận, ngay cả cháu trai cháu gái của mình cũng chạy ra làm loạn, dùng hết mấy chiêu trò đê tiện, có thể thấy bọn họ đâu chỉ bị cắt một miếng thịt, rõ ràng là chặt đứt một cánh tay mà.  

             Tuy Thiết Ưng nổi nóng chuyện bữa tiệc tạ lỗi lần này, nhưng nhìn chung, hắn ta vẫn rất vui mừng. Ảnh hưởng từ nguồn tài lực khổng lồ của Trác Uyên thật sự đã khiến một thế lực đứng vững hàng nghìn năm trong môn phái như nội môn bắt đầu lung lay sắp đổ.  

             Ngược lại, trong bốn người này, đơn thuần nhất vẫn là Quỷ Hổ, đệ tử của đại trưởng lão của nội môn. Trước tiên hắn ta cũng là người được lợi, nhưng bây giờ lại đi theo Trác Uyên, chỉ vì một mục đích đơn giản, chính là hoàn thiện sức mạnh của bản thân.  

             Bởi vì sư phụ của hắn ta sớm đã cảnh cáo hắn ta, đi theo người có ý chí, mới có thể tu dưỡng tốt. Mà nội môn của môn phái này, lại rất ít người có ý chí…  

             "Cha, lát nữa các người phải nhẫn nhịn đấy, bây giờ những người đó đã lần lượt đến rồi, ngoại trừ những người được mời, một số trưởng lão cung phụng, còn có đệ tử nội môn ngoại môn, cũng đến góp vui, thanh thế này tất nhiên không yếu. Nhận lỗi trước mặt nhiều người như thế, các người phải cố kiên trì mới được, đừng để bị khiêu khích nữa, không thì thật sự phải lo tới tính mạng đó!” Lúc này, Khuê Cương và Nguyệt Nhi đi tới trước mặt bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc cùng lời nhắc nhở đầy lo lắng.  

             Khuê Lang trừng mắt, lập tức đập bàn đứng dậy, quát lớn: "Khốn kiếp, đúng là hiếp người quá đáng, những người này chắc chắn là do hai lão già đó tìm đến, rõ ràng là muốn chúng ta bẽ mặt!"  

             "Bẽ mặt không đáng ngại, chỉ sợ bọn họ có ý đồ xấu xa, lại thốt ra mấy lời sỉ nhục giữa bữa tiệc, ép chúng ta động thủ, ngược lại giúp bọn họ có cái cớ trừ khử chúng ta, giống như hai đứa cháu của bọn họ làm lần trước vậy!" Trong mắt Nguyệt Linh lóe sáng, lại tiếp tục nhắc nhở: "Cho nên lời mà Cương Nhi nói rất có lý, đến lúc đó chúng ta nhất định phải bình tĩnh!"  

             Khuê Lang siết chặt nắm đấm, trầm ngâm một lúc, sau đó lại ngồi xuống, hai người nhìn nhau khẽ gật đầu!  

             Ở phía xa, Bạch cung phụng nhìn động tĩnh của bốn người, bất lực thở dài, rồi nhìn sang Thích cung phụng bên cạnh nói: "Đây rốt cuộc là chuyện gì? Vốn dĩ, thủ đoạn của Trác Uyên lúc đầu khá thông minh, một chiêu rút củi dưới đáy nồi, dùng lượng lớn tài nguyên tu luyện để thu hút chúng đệ tử qua đây, tuy nhiên sau đó, đối phương cũng dùng cách gậy ông đập lưng ông, dùng kế rút củi dưới đáy nồi, thế nhưng thứ rút đi không phải đệ tử, mà là lòng của đệ tử. Sau trận náo loạn lần trước, tôn nghiêm của đệ tử phòng tạp dịch đã mất rồi, lòng người tiêu tan, nay lại đến bữa tiệc tạ lỗi, thì lòng người đệ tử này cũng không thể lấy lại được nữa. Tông chủ nói Trác Uyên thông minh, sai bọn ta đánh đâu thì bọn ta đánh đó, nào ngờ lại chơi chiêu như thế?"  

             “Phải đấy, nếu không phải tông chủ có lệnh trước, mọi chuyện đều hành sự theo hắn thì lão phu đã sớm mặc kệ hắn rồi, hừ!” Thích cung phụng không nhịn được hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía các trưởng lão cung phụng đang lần lượt đi vào kia, chỉ thấy sắc mặt của mấy trưởng lão cung phụng của nội môn đều rất thoải mái, trông như sắp được xem vở kịch hay, còn mấy trưởng lão cung phụng đến nhờ vả phòng tạp dịch thì sắc mặt u ám, buồn bực khó tả, thậm chí còn có chút nghi ngờ quyết định lúc đầu là đúng hay là sai.  

             Cái này gọi là binh yếu thì cá nhân người đó yếu, tướng yếu thì cả đoàn binh đều yếu!  

             Tiểu tử này không dám chọc giận nội môn nữa, muốn bắt tay làm hòa với người ta, nhưng lại bảo chúng ta đi theo cho mất mặt, là ý gì chứ?  

             Nhất thời trong lòng mọi người đều tràn ngập lửa giận, nhưng không biết làm cách nào để trút ra ngoài.  

             Thích cung phụng thấy vậy thì bất lực lắc đầu, thở dài nói: "Xem ra là bị ép tới đây, không có mệnh lệnh của tông chủ, ai mà đi cùng tên tiểu tử đó đến đây cho mất mặt?"  

             Bạch cung phụng nghe vậy, cũng không ngừng lắc đầu than thở…  

             Mặt khác, trong tiểu viện vắng vẻ của Thạch cung phụng, nhị trưởng lão và thất trưởng lão đều mặc một thân cẩm y ngọc phục mới toanh đến đây, vẻ mặt tươi rói đắc ý.  

             “Thạch cung phụng, muốn đi dự tiệc cùng chứ?” Nhị trưởng lão mỉm cười mời gọi.  

             Thạch cung phụng chậm rãi xua tay, khẽ mỉm cười nói: "Hôm nay là sân khấu chính của hai người, lão phu không đi giành với các người đâu!"  

             "Ài, Thạch cung phụng khách khí rồi, ngươi là người đứng đầu nội môn bọn ta, bữa tiệc lớn như thế, sao có thể không có ngươi đến tham dự chứ?"  

             "Ha ha ha... Thôi đi, bữa tiệc lần này tông chủ không đi, sao ta lại mặt dày đi chứ? Lẽ nào không sợ bị gán cái danh ỷ thế hiếp người sao?" Trong mắt Thạch cung phụng lóe sáng, lão ta nhếch lên nụ cười xảo trá.  

             Nghe vậy, Thất trưởng lão suy nghĩ cẩn thận cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của lão ta, không khỏi bật cười: "Ha ha ha ... lão hủ hiểu rõ, bữa tiệc nhỏ như thế còn phải phiền Thạch cung phụng đích thân tới quản lý, đúng là nể mặt bọn họ quá rồi. Hai người chúng ta đi là đủ rồi!"  

             Thạch cung phụng khẽ gật đầu, liếc nhìn lão ta tỏ ý tán thành, thất trưởng lão này đúng là hiểu ý, quả thật lão ta là có ý này.  

             Lão phu đi là quá nể mặt bọn họ!  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!