Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Trác quản gia, cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi, ha ha ha… chúc mừng chúng mừng, chắc đột phá thuận lợi rồi!” Trác Uyên vừa mới ra khỏi sơn động không bao lâu, Viên lão không biết từ đâu chui ra, mỉm cười nịnh nọt nhìn hắn, chắp tay chúc mừng.  

             Trác Uyên liếc lão ta một cái, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra, khẽ gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, cũng ngờ ngươi đã tìm cho ta một chỗ tốt, giúp ta đột phá thuận lợi, nếu không ta e là sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức!"  

             "Ơ…"  

             Viên lão sững sờ, tỏ ra kỳ lạ nhìn hắn, mỉm cười: "Trác quản gia, lẽ nào ngươi không muốn hỏi thử chuyện đã xảy ra mấy ngày trước sao, chẳng hạn như cái kết giới bảo vệ ngươi. Với con mắt tinh tường của ngươi, chắc chắn có thể nhìn ra đó không phải là trận pháp chứ."  

             "Phải, ta nhận ra, thì sao?"  

             "Thế ngươi không muốn biết nguyên do trong đó à?"  

             “Không muốn, thì sao?” Trác Uyên vẫn thản nhiên đáp.  

             Viên Lão Nhân thấy vậy liền sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khổ: "Ài, lão hủ này còn tưởng việc đầu tiên Trác quản gia xuất quan chính là trói lão hủ này lại ép hỏi đầu đuôi sự việc rồi, lão hủ đã nghĩ xong cái cớ rồi, không ngờ Trác quản gia lại chẳng hề quan tâm, uổng phí bao nhiêu công sức của lão!"  

             "Ha ha ha ... Ta biết ngươi nhất định sẽ tìm cớ, có hỏi cũng không hỏi được, tốt hơn đừng hỏi!"  

             Không nhịn được cười, Trác Uyên hít sâu một hơi rồi khẽ nói: "Viên lão, thật ra, ta nghĩ cái lợi lớn nhất khi đến Ma Sách Tông chính là được làm quen với ngươi. Trong quá trình nói chuyện với ngươi, quả thực đã giác ngộ được nhiều thứ, hơn nữa còn lĩnh ngộ được tứ đại cảnh giới của cuộc sống!"  

             “Ồ, tứ đại nào?” Hai mắt Viên lão sáng lên, đột nhiên có hứng thú.  

             Trác Uyên mỉm cười, trầm ngâm một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Cảnh giới đầu tiên của cuộc đời, không biết chuyện gì, cũng không hiểu tại sao nó lại như vậy, giai đoạn mơ hồ hồ đồ; cảnh giới thứ hai, biết nó là vậy, nhưng không hiểu tại sao nó lại như vậy, tự cho là đúng, cuồng ngạo vô biên; cảnh giới thứ ba, biết là vậy, cũng hiểu tại sao nó lại như vậy, nhìn thấu tất cả, nhưng trong lòng lại đau khổ; cảnh giới thứ tư, không biết về nó, nhưng lại hiểu tại sao lại là nó, chính là tâm sáng mắt sáng, khó mà hồ đồ!"  

             Nghe vậy, Viên lão nghiêm mặt, im lặng không nói, khẽ gật đầu.  

             Trác Uyên nhìn hắn, lại cười: "Viên lão, trước đây ta ở cảnh giới thứ ba, nhìn thấu rất nhiều, mà lòng nặng trĩu, cảm thấy thiên hạ đè nặng trên người, không dám sai một bước, ngược lại ràng buộc quá nhiều, rất dễ sa vào hoang mang. Bây giờ ta có thể coi như đã chạm tới vạch thứ tư rồi, mặc kệ ngươi là ai, thân phận thế nào, có mục đích gì, chỉ cần biết ngươi sẽ không hại ta là đủ. Hơn nữa, ta cũng không muốn biết mấy người bày trận đó, nếu không, lần này bọn họ giúp ta hộ pháp, coi như ta nợ họ một ân tình to bằng trời rồi. Nếu ta không biết thân phận của bọn họ, sau này không cần phải trả, ha ha ha…"  

             "Ha ha ha… ngươi nghĩ hay quá nhỉ!"  

             Viên lão bất giác cười lắc đầu, Viên lão nhìn hắn chăm chú, tán thành nói: "Trác Uyên, quả nhiên ngươi có ngộ tính rất cao, mưu ma chước quỷ, chỉ điểm giang sơn, tuy ngươi giỏi nhưng chẳng qua chỉ là một chút thủ đoạn mưu mô tầm thường mà thôi, cuối cùng thế giới phồn hoa chỉ còn lại một khoảng không. Có thể lĩnh ngộ nhân sinh, bước trên đại đạo, mới là đại trí tuệ. Trác quản gia, cuối cùng ngươi cũng nhập đạo rồi, với tư chất của ngươi, tương lai chắc chắn có thành tựu hơn người."  

             "Cảm ơn ngươi đã quá khen, vậy sau này ngươi vẫn ngươi vẫn tiếp tục giúp ta chứ!"  

             “Điều đó dĩ nhiên, ngươi là hi vọng của Ma Sách Tông bọn ta, bất luận thế nào, lão phu cũng sẽ cố gắng giúp ngươi tới cùng!” Trong mắt lóe lên một tia sáng, Viên lão dõng dạc nói.  

             Thế là một già một trẻ hai người, hiếm khi mở rộng lòng mình, tuy đôi bên vẫn còn giấu diếm rất nhiều mưu tính của mình, nhưng cũng có thể coi như là chân thành đối đãi với nhau rồi!  

             Nửa giờ sau, hai người cùng nhau đến nơi quan trọng nhất của phòng tạp dịch tinh anh, lăng viên phía sau núi chỉ là một nơi vắng vẻ như lại khiến Trác Uyên không khỏi sững sờ.  

             Cái này bị sao thế, sao lại có nhiều người thử nghiệm trước bốn trận môn này như thế, nhưng mà qua mấy ngày, sự nhiệt tình của đám tiểu tử đó cũng biến đâu mất hết rồi?  

             Chểnh mảng như vậy, là sao có thể đặt chân vào lật đổ nhân sinh?  

             Trác Uyên có chút nghi hoặc nhìn Viên lão, Viên lão cũng làm bộ mặt khó hiểu, lông mày cau chặt, vuốt râu suy nghĩ.  

             Mấy ngày Trác Uyên bế quan, lão ta cũng bế quan theo, chăm sóc canh giữ hắn giống như cháu ruột, ở Tinh Anh Môn và phòng tạp dịch xảy ra chuyện gì, đương nhiên lão ta cũng không biết.  

             Đúng lúc này, Khuê Cương và Nguyệt Nhi nhìn thấy Trác Uyên xuất hiện thì lập tức vui mừng, vội vàng chạy tới: "Sư phụ, cuối cùng người cũng về rồi!"  

             “Rốt cuộc là thế nào, ta mới rời đi mấy ngày, sao ở đây lại vắng vẻ thế này?” Trác Uyên cau mày nhìn hai người hỏi.  

             Nhìn nhau, hai người bất lực thở dài, sau đó kể lại chuyện hai đệ tử Tinh Anh Môn đến đây xoi mói.  

             Cuối cùng, Khuê Cương tức giận đến mức nắm chặt tay, nghiến răng nói: "Lúc đó Ta và Nguyệt Nhi không có ở đây, nếu không, hắn ta dám làm cha ta bị thương, ta nhất định..."  

             "Nhất định cái gì, cùng lắm làm mất cái mạng nhỏ mà thôi. Đừng tưởng là ma bảo cửu phẩm thì có thể đối kháng với Thần Chiếu bát trọng, thực lực mạnh hay yếu cuối cùng vẫn tùy thuộc vào bản thân mỗi người!"  

             Trác Uyên khẽ hừ một tiếng, giáo huấn các đệ tử không biết tự lượng sức mình, nhưng trong mắt cũng lóe lên một tia sát ý rõ rệt.  

             Nguyệt Nhi thấy vậy thở dài nói: "Sư phụ, gần đây lòng tự trọng của đệ tử phòng tạp dịch bị đả kích rất nặng, có một số là đệ tử ngoại môn nội môn, còn có một số kẻ hối hận đã đến chỗ chúng ta!"  

             "Chuyện này rất bình thường, bị người ta vả vào mặt, không lấy lại thể diện thì còn mặt mũi gặp ai chứ, hừ!" Trác Uyên hừ lạnh một tiếng, nheo mắt suy tư một chút rồi điềm nhiên nói: “Hai ngươi nghe kỹ cho ta đây, trịnh trọng phát thiệp đi mời ba vị cung phụng của Tinh Anh Môn đến đây, ta phải mở tiệc đãi khách đền tội!”  

             Lông mày Nguyệt Nhi bất giác run lên, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Mở tiệc đãi khách đền tội, đền tội gì?"  

             "Bọn họ không phải đệ tử của chúng ta, ra tay thách thức bọn họ trước, đương nhiên là chúng ta phải đi tạ tội rồi. Hơn nữa, để tỏ thành ý, những ma bảo lúc đầu đã đồng ý với bọn họ, ta sẽ giao ra trước mặt mọi người trong bữa tiệc, đổi lại hai bên vui vẻ. Còn nữa, trưởng lão cung phụng của phòng tạp dịch đều phải đi cùng. Nếu không, danh sách số người phòng tạp dịch bước vào tinh anh sẽ thiếu bớt đấy!"   

             “Cái gì, rõ ràng bọn họ bới móc trước, tại sao chúng ta phải mở tiệc xin lỗi?” Khuê Cương lập tức nổi giận: “Tuy bọn ta là người của phòng tạp dịch, nhưng cũng không phải là phòng tạp dịch như lúc đầu nữa, bây giờ đệ tử nội môn nhìn thấy bọn ta cũng phải ngước mắt nhìn, dựa vào đâu mà phải nhận lỗi chứ!"  

             Trác Uyên bất giác phụt cười một tiếng, bất lực chỉ vào tiểu tử ngốc đó, rồi nhìn sang Viên lão nói: "Nhìn thấy rồi chứ, cảnh giới thứ hai của nhân sinh, biết là vậy, nhưng lại không hiểu tại sao lại như vậy, tự cho là đúng, cuồng ngạo vô biên!"  

             Khẽ gật đầu cười, trong mắt Viên lão lóe lên tia sáng sâu thẳm.  

             Khuê Cương nhìn thấy, những vẫn cảm thấy kỳ lạ, không biết hai người này đang chơi trò bí hiểm gì?  

             "Còn đứng ở đó làm gì, không mau đi đi? Rốt cuộc ở đây do ngươi làm chủ, hay là ta làm chủ?" Trác Uyên lạnh lùng liếc hắn ta một cái, rồi cất giọng điệu thờ ơ.  

             Dù trong lòng không hề muốn, nhưng suy cho cùng vẫn là sư phụ căn dặn, Khuê Cương ôm quyền, tức giận hừ một tiếng, đưa Nguyệt Nhi cũng không cam tâm giống hắn ta rời đi.   

             Nhìn bóng lưng hai người dần xa, Viên lão không khỏi mỉm cười, nhìn Trác Uyên nói: "Trác quản gia, vừa rồi lão phu còn nói ngươi đã bước vào đại đạo, khai mở đại trí tuệ, nhưng bây giờ ngươi lại bắt đầu giở thủ đoạn rồi. Bữa tiệc này, chắc là sẽ ngập mùi máu tanh đây."  

             "Hừ, đại trí tuệ là dùng để tự đi con đường của ta, còn thủ đoạn là dùng để đánh đuổi mấy tên yêu ma quỷ quái. Lúc đầu ta hành sự khiêm tốn, chẳng là là sợ cao thủ Hóa Hư ở đây thôi. Còn bây giờ… hừ hừ, ta sợ cái đầu hắn ấy, dám động đến người của ta, chán sống!"  

             Trong mắt hắn lóe lên một tia hung ác, sát khí trên người cuồn cuộn như sóng biển, lập tức lan tràn ra xung quanh. Mấy đệ tử chuẩn bị tiến vào trận môn thử nghiệm vừa nhấc chân một cái, chưa kịp bước vào thì toàn thân đã run lên cầm cập, lập tức ngất đi trong luồng sát khí cuồng bạo.  

             Viên lão thấy vậy gật đầu.  

             Đây là sự khác biệt thực sự giữa Trác Uyên và Quỷ Hổ, sức mạnh của Quỷ Hổ phân tán, sát khí tuy nặng nhưng vẫn không ngưng kết được. Trong con mắt cao thủ thực sự, đâu đâu cũng thấy sơ hở.  

             Nhưng Trác Uyên thì khác, ngày thường trông có vẻ kìm hãm sát khí, không để thoát ra dù chỉ một chút, giống như một người bình thường dễ bị bắt nạt. Nhưng một khi hắn ra tay thì sát khí đó lại rắn chắc như thật, giống như nước sông cuồn cuộn, thoáng chốc nhấn chìm mọi người vào đó.  

             Người tầm thường và cao thủ, chỉ nhìn khí tức là đã có thể đoán ra được.  

             Cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của ngươi rồi, điều này cũng chứng tỏ nơi này rất quan trọng với ngươi. Ha ha ha… không tệ, cứ đại náo một trận đi, lão phu nhất định ủng hộ ngươi!  

             Viên lão khẽ vuốt râu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ...  

             Minh phủ tam sát đang ở trong đại điện tông chủ, đang thảo luận với Tà Vô Nguyệt làm sao để xử lý hai tên đệ tử này. Bởi vì sau lưng bọn họ có nhị trưởng lão và thất trưởng lão chống lưng, còn có Thạch cung phụng nữa, không có lý do chính đáng thì không thể làm gì được bọn họ.   

             Nhưng không xử lý hai tên đầu xỏ này, thì làm sao có thể chấn khởi tông quy, lấy lại lòng tin của đệ tử phòng tạp dịch, tiến hành tuyển chọn tinh anh một cách thuận lợi?   

             Thế nhưng, bốn người đang không biết làm sao thì Khuê Cương đã bất thình lình xuất hiện phía ngoài điện, kèm theo lời mời đến bữa tiệc tạ lỗi của Trác Uyên.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!