“Cứ như vậy, bốn người chúng ta đã trải qua bao nhiêu đao quang huyết ảnh, bao nhiêu gian nan hiểm trở, trở về từ cõi chết thật không dễ dàng...”
Trên đại điện nội môn, khuôn mặt Dương Sát tràn đầy đau thương phẫn nộ, trong mắt lại là sự lo lắng, nhìn về phía tất cả mọi người ở đâu, liên tục hét to: “Cho nên, để ngăn chặn bi kịch như vậy lại xảy ra một lần nữa, chúng ta lấy thân phận là Trưởng lão cung phụng của Ma Sách Tông, có trách nhiệm, có nghĩa vụ để những người thật sự có trách nhiệm gánh vác môn phái, tránh cho những đệ tử vô tội phải chịu thương vong, để nhân tài không bám vào một khuôn mẫu!”
Lời nói của Dương Sát dõng dạc, khuấy động lòng người, sau khi Tà Vô Nguyệt và m Sát nghe, trong lòng cũng là xúc động, dường như nhớ tới những năm tháng cao chót vót lúc trước.
Tuy nhiên, người khác nghe được cũng buồn ngủ, không nhịn được đã ngủ gật. Không chỉ là những người phe Thạch cung phụng phản đối, cho dù là những người phe Bạch cung phụng, trên mặt bọn họ cũng cứng đơ, mí mắt đánh nhau.
Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách bọn họ, cho dù ngươi nói dễ nghe đi chăng nữa, ngươi cũng không thể một lần nói là nói mấy canh giờ đều không ngừng nghỉ. Tà Vô Nguyệt bọn họ đã tham gia Song Long Hội cùng ngươi, có thể có sự đồng tình, mới có thể kiên trì đến bây giờ.
Nhưng những lão già này đã nhiều năm không gặp ngươi, giờ nghe ngươi thao thao bất tuyệt trong thời gian dài như vậy, đúng là hơi mệt mỏi.
Giương mắt sắc trời ngoài phòng, mọi người không còn gì để nói, con mẹ lão ta, đều đã chập tối, đến cuối cùng tên mập mạp này có thể kéo dài quá lâu, đúng là đầy đủ từ sáng sớm cho tới bây giờ.
Dường như Thạch cung phụng không chịu được, nhìn bên ngoài trời tối mịt, quay đầu nhìn về phía nhị trưởng lão nói: “Ta nhìn thời gian cũng gần đủ rồi, ta rút lui đây!”
“Đúng đúng đúng, nhanh rút lui đi, Thạch cung phụng thật cao minh!” Nhị cung phụng vội vàng gật đầu, vẻ mặt trần đầy khát vọng: “Nghĩ đến hai người bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, lão phu cũng không muốn nghe lão ta nói dông dài nữa!”
Ai có thể nói không!
Thạch cung phụng cũng thở dài trong lòng, vội vàng xua tay, quát to: “Dương Sát cung phụng xin hãy dừng lại, lão phu đã hiểu rõ hoàn toàn. Nhiều ý kiến phản đối như vậy, vầy thì tạm thời gác lại, để sau này bàn bạc kỹ hơn. Lão phu nhìn thấy trời hôm nay đã tối, không bằng mọi người trở về trước đi, hôm khác chúng ta lại thương lượng tiếp!”
“Lời của Thạch cung phụng rất hợp lý, chúng ta cứ tiếp tục tranh cãi, cũng không tranh luận ra nguyên nhân sau này, chi bằng mỗi người chúng ta trở về, suy nghĩ cẩn thận một lần thì tốt hơn!”
Lão ta vừa dứt lời, lập tức có người phụ hoạ theo sau. Mà không chỉ có những người phe Thạch cung phụng mà cả người bên phía Bạch cung phụng, cũng vỗ tay khen ngợi hết sức, cảm thấy đề nghị này là một câu nói duy nhất của con người.
Ừm!
Đột nhiên lão ta hơi chậm lại, trên khuôn mặt béo phì của Dương Sát giật giật, trong nháy mắt sắc mặt trở nên âm trầm, trong nháy mắt thì âm trầm xuống, không vui: “Tại sao lần nào cũng như vậy, ta còn chưa nói được một nửa mà!”
“Ha ha ha... Được rồi, tấm lòng của Dương Sát đã bày tỏ là được rồi, cũng không cần nói ra toàn bộ. Tóm lại, nghe lời nói của Dương Sát, hơn hẳn lão hủ đọc sách mười năm.”
Thạch cung phụng tự nhiên bật cười, lão ta hơi cúi người về phía Tà Vô Nguyệt: “Tông chủ, xem ra hôm nay lão phu đột ngột, nếu là không có chuyện gì nữa thì hội nghị này có thể kết thúc. Chuyện của phòng tạp dịch, ngày khác chúng ta tiếp tục thương lượng cũng không muộn!”
Tà Vô Nguyệt liếc nhìn lão ta thật lâu, trong lòng nghi ngờ, nhưng lại không đoán được rốt cuộc bên trong là gì, chỉ có thể gật đầu nhẹ, thản nhiên nói: “Nếu Thạch cung phụng đã nói như vậy, thì làm như vậy đi. Chỉ là lần sau, nếu không có chuyện gì lớn thì không được tùy tiện gõ chuông. Dù sao tổ chức hội nghị nội môn cũng là trách nhiệm của tông chủ!”
“Vâng vâng vâng, nhất định lần sau lão phu sẽ ghi nhớ!” Lông mày giật giật, Thạch cung phụng biết đây là Tà Vô Nguyệt nói bóng nói gió để mỉa mai lão ta, trong lòng âm thầm giận dữ, nhưng vẫn gật đầu liên tục, giống như khiêm nhường.
Sau đó, Thạch cung phụng liền mang theo người của lão ta, từ từ rời khỏi nơi này. Chỉ là Tà Vô Nguyệt nhìn bóng lưng rời đi kia, trong lòng vẫn cảm thấy không ổn.
Đến cuối cùng, trong đại điện chỉ còn lại Tà Vô Nguyệt và đám người Bạch cung phụng, Bạch cung phụng mới bấm ngón tay cười khẩy: “Không ngờ tới có lúc Thạch cung phụng cũng phải ăn quả đắng, đúng là hả lòng hả dạ, ha ha ha..."
“Có điều, chuyện này cũng nhờ Dương Sát luôn luôn lầm bà lầm bầm, giày vò lão già này. Nếu không phải vậy, không biết sẽ phải dây dưa với lão ta tới mức nào.” m Sát cười nhẹ, vỗ bả vai Dương Sát.
Da mặt Dương Sát run rẩy giác, vẻ mặt không vui: “Lão tử lầm bà lầm bầm lúc nào, lão tử gọi là ba tấc lưỡi. Rõ ràng là lão ta đuối lý, bị khí thế chính nghĩa của ta trấn áp. Ta còn có rất nhiều lời để giáo huấn lão ta mà chưa nói đây hắn lời nói không nói đây, để ta nói với các ngươi...”
“Thôi thôi thôi... Ngươi cứ giữ lại cho lão già kia nghe đi, hôm nay lỗ tai chúng ta đã chịu tội đủ rồi, không thể chịu nổi những tạp âm ngài thao thao bất tuyệt rót vào tai đâu!”
Nhưng mà không đợi Dương Sát nói tiếp, Quỷ Sát đã vội vàng xua tay, bật cười. Những người còn lại cũng gật đầu vội vàng, sợ trên miệng tên mập này lại buông lời tiếp.
Sắc mặt hơi trầm xuống, trong lòng tên mập này cảm thấy buồn phiền, chả lẽ lão ta hiên ngang lẫm liệt mà không ai có thể cảm nhận được sao?
Chỉ có Tà Vô Nguyệt hơi nhíu mày, nói lẩm bẩm: “Kỳ lạ, hôm nay tại sao Thạch cung phụng lại làm chuyện này, biết rõ là không thể làm nhưng vẫn làm, không giống phong cách đa mưu túc trí của lão ta!”
“Đây có lẽ là lão ta nhảy ra chặn đầu chúng ta thêm một lần, khoe uy phong mà thôi. Ai có thể ngờ, từ lâu hắn đã không còn uy phong như năm đó...” Dương Sát cười mỉa mai.
Mọi người nghe đến đây cũng gật đầu lia lịa, không để trong lòng.
Bạch cung phụng lại nói: “Lão gia hỏa kia vẫn tưởng lão ta còn đứng đầu nội môn như cũ, nhưng lão ta không nghĩ rằng vật đổi sao dời từ lâu rồi, ha ha ha...”
Nhưng vào lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ, giống như những tướng quân thắng trận, khuôn mặt lúc thảo luận hớn hở, thì đột nhiên một bóng người xinh đẹp lại xuất hiện bên ngoài đại điện, chắp tay khom lưng: “Đệ tử Nguyệt Linh của phòng tạp dịch, cầu kiến tông chủ và sư phụ!”
“Ồ, tại sao nha đầu này lại đến đây?” Lông mày giật giật, Bạch cung phụng quay đầu nhìn về phía Tà Vô Nguyệt.
Sự bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt, Tà Vô Nguyệt chặn lại nói: “Vào đi!”
Nghe được lời này, Nguyệt Linh vội vàng đi vào đại điện, nhìn mọi người một chút, chắp tay khom lưng: “Tông chủ, sư phụ, đệ tử Tinh Anh Môn đến phòng tạp dịch quấy rối, còn đánh rất nhiều người trọng thương tới chết, cảnh cáo chúng ta đừng bước vào tinh anh nửa bước, nếu không thì có vào mà không có ra!”
Tất cả mọi người nhìn nhau giật mình, đều khó có thể tin được.
Tinh Anh Môn và phòng tạp dịch không có giao nhau, tại sao đệ tử ở đó lại chạy tới bắt lỗi?
Dương Sát càng sửng sốt hơn, tức hổn hển giậm chân nói: “Là ai, thằng nhãi nào lại to gan như vậy, dám tùy tiện tới phòng tạp dịch giết người, còn có quy tắc hay không?”
Nguyệt Linh vội vàng cáo trạng: “Khởi bẩm cung phụng đại nhân, là hai người Xích Phong và Ngọc Quyên!”
Mí mắt giật giật, mọi người nhìn nhau, cũng đoán được đầu đuôi sự việc. Ngọc Quyên là cháu gái thất trưởng lão, Xích Phong lại là cháu trai nhị trưởng lão.
Hai người này đều là người của Thạch cung phụng, cháu trai cháu gái của bọn họ ra tay, tự nhiên là nhận được sai khiến của bọn họ.
Tà Vô Nguyệt hơi híp mắt, phun ra một ngụm trọc khí, trong lòng hiểu rõ, thở dài: “Một chiêu giương đông kích tây này rất tốt, nhân cơ hội đại cung phụng bế quan, trong hội nghị nội môn dây dưa tất cả cao tầng tới lúc này, lại để cho hai tiểu bối ra tay, kết thù oán cho Tinh Anh Môn và phòng tạp dịch. Cứ như vậy, tuyển tinh anh từ phòng tạp dịch rất khó để tiến hành, nội môn vẫn ở địa vị có lợi như cũ!”
“Hừm, bọn họ không cho tuyển thì không tuyển sao, ba người chúng ta mới là người quản lý Tinh Anh Môn!” Dương Sát nhịn không nổi mà ưỡn ngực, quát thét.
Nhưng lão ta vừa nói xong, Quỷ Sát lại lắc đầu nhẹ, nhíu mày: “Cái này không có quan hệ với quyết định của cao tầng chúng ta, mà vấn đề chính là cách đệ tử phòng tạp dịch có đồng ý tiến vào tinh anh nữa hay không. Ngươi thử nghĩ mà xem, đã là cao thủ, ai lại không có chút kiêu ngạo, nhưng bị người ta làm nhục đến cửa, ai lại mặt dày tiến vào tinh anh? Mà những kẻ hạ thấp tư thế xuống, phần lớn là hạng người gió chiều nào theo chiều đấy, vốn không có tư cách gia nhập tinh anh. Cứ như vậy, có khả năng ở phòng tạp dịch, một người chúng ta cũng không chọn được. Đây chính là kế rút củi dưới đáy nồi!”
“Con bà nó chứ, hai tên tiểu quỷ này cũng dám tính kế lão tử, lão tử không thể không đi giáo huấn bọn họ một trận!” Dương Sát nghe xong thở phì phò, trong nhất thời hai con ngươi trợn ngược, muốn chạy đi tìm bọn họ để tính sổ.
Thế nhưng lão ta còn chưa đi được mấy bước, Tà Vô Nguyệt đã gọi lão ta quay lại: “Vô dụng thôi, bọn họ đã dám tùy tiện làm bậy như vậy, chắc chắn đã tìm được cớ rồi. Đúng rồi, bọn họ lấy cớ gì để tới phòng tạp dịch quấy rối?”
Nguyệt Linh vội vàng bẩm báo nhanh chóng: “Khởi bẩm tông chủ, bọn họ đại diện cho Tinh Anh Môn đến kiểm tra thực lực của đệ tử, sau đó thì lấy lý do đệ tử nhân cơ hội khiêu chiến nên bọn họ ra tay đánh rất nhiều người trọng thương đến chết!”
Tà Vô Nguyệt gật đầu nhẹ, thản nhiên nói: “Lúc đó ở đấy chỉ có hai ngươi bọn họ và phòng tạp dịch phòng, không có phe thứ ba, chính là ông nói ông có lý bà nói bà có lý, cộng thêm chỗ dựa là Thạch cung phụng, cho dù truy cứu cũng không nói rõ được, chúng ta không thể làm gì bọn họ. Chỉ có một sơ hở duy nhất, cái cớ mà bọn họ đi phòng tạp dịch là thay mặt Tinh Anh Môn khảo nghiệm đệ tử phòng tạp dịch. Đúng rồi, ba người các ngươi có nói với bọn họ lời này hay không?”
Ánh mắt Tà Vô Nguyệt nhìn về phía bọn người Dương Sát, m Sát và Quỷ Sát đều lắc đầu nhẹ, chỉ có tên mập mạp kia nheo mắt, hơi chột dạ quay đầu, không dám nhìn mọi người.
“Hừm, thật sự kỳ lạ, xem ra lý do này đã giúp bọn họ ngồi yên ổn rồi!” Tà Vô Nguyệt chỉ có thể thở dài lắc đầu.
m Sát và Quỷ Sát thấy vậy, lại là nhướn mày, nhìn Dương Sát mà chất vấn: “Đến cuối cùng ngươi đã nói gì với tiểu quỷ kia?”
“Cũng không có gì, chỉ là Ngọc Quyên nũng nịu với ta, nói là muốn thay chúng ta đi đầu khảo sát thực lực đệ tử gia nhập tinh anh, thực hiện một chút nghĩa vụ của sư tỷ. Lúc đó ta chỉ cho rằng nói đùa, nên đã hùa theo đồng ý, ai ngờ trong này có mánh khóe...”
Ngu đần!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!