Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Tại sao lại là ngươi, Bàng Ngọc Quyên?"  

             Bỗng nhiên, từ trong đám người vang lên một hét lớn, Thiết Ưng nhìn nữ đệ tử Tinh Anh Môn kia, trong ánh mắt hiện ra thù hận khắc cốt ghi tâm.  

             Ngọc Quyên cũng khẽ liếc nhìn hắn ta, nhẹ liếc mắt nhìn hắn, khinh thường hừ nhẹ: "Hóa ra là Thiết Ưng sư huynh, không ngờ ngươi lại chạy tới phòng tạp dịch phòng, quả thật phù hợp với một kẻ háo sắc như ngươi. Có lẽ trời đất bao la, cũng chỉ có nơi bẩn thỉu như vậy, mới có thể tiếp nhận ngươi."  

             Thiết Ưng nghiến răng nghiến lợi, mỉa mai nói: "Bàng Ngọc Quyên, chuyện năm đó trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi phải hiểu rõ hơn ta chứ. Chẳng qua bây giờ nhìn ngươi chỉ có tu vi Thần Chiếu cảnh tầng bốn, lại có thể đi vào tinh anh, phỏng chừng lại dùng thủ đoạn gì như năm đó!"  

             Ngọc Quyên không thèm để bụng, bĩu môi khinh thường: "Gia gia ta là thất trưởng lão của tông môn, cho dù là thi đấu nội môn, hay là so tài ngoại môn, ai dám động đến ta? Cũng chỉ có tiểu tử không biết thời thế như ngươi, lại thật sự cho rằng mình là cao thủ ngoại môn số một, không nhường chút nào. Bây giờ rơi vào kết quả như vậy, cũng là tự tìm lấy!"  

             "Thì ra là thế, rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận, con điếm..."  

             "Thiết Ưng, hiện tại bọn họ là đệ tử tinh anh, đại diện cho Tinh Anh Môn chọn đệ tử, có lời gì về sau nói tiếp!" Thiết Ưng đang định mắng to, Quỷ Hổ đã quát một tiếng, ngăn cản hắn ta, tiếp theo lại nhìn về phía hai người kia nói: "Xích Phong sư huynh, các ngươi định khảo nghiệm như thế nào, xin hãy dặn dò đi."  

             Hai người liếc nhìn nhau, Xích Phong không khỏi lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Chuyện này rất đơn giản, tất nhiên khảo nghiệm thực lực phải chúng ta tự mình động thủ. Các ngươi ai muốn gia nhập tinh anh, tất nhiên có thể đến đây biểu diễn một lần!"  

             Hắn ta vừa dứt lời, lập tức từ trong đám người có một nam tử cường tráng chủ động chạy ra báo danh, vẻ mặt hưng phấn: "Vậy thì tốt, ta lên trước!"  

             Thế nhưng vừa nhìn tu vi, mọi người không nhịn được mà lắc đầu thở dài.  

             Ôi, một kẻ tu luyện Thiên Huyền cảnh tầng năm như ngươi, ngay cả nội môn đều không vào được, nói gì tới tinh anh, bây giờ chạy đến đây làm gì?  

             Quỷ Hổ bất đắc dĩ lắc đầu, gầm thét: "Mã Tam Pháo, ngươi quấy rối cái gì, ngươi cho rằng ngươi là Trác quản gia..."  

             Bùm!  

             Nhưng mà, Quỷ Hổ còn chưa mắng chửi xong,bên tai tất cả mọi người đã văng lên một tiếng vang rất lớn, sau một khắc chỉ thấy một đường đỏ sẫm tung bay, Mã Tam Pháo vừa mới xông tới, lập tức như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, tới lúc rơi xuống mặt đất, đã hoàn toàn không còn hơi thở, chỉ là trong mắt của hắn ta vẫn lóe lên sự hưng phấn như cũ.  

             Có lẽ ở trước khi hắn ta chết, cũng không có biết được, rốt cuộc hắn ta chết như thế nào.  

             Con ngươi nhịn không được mà co rụt lại, Quỷ Hổ bất giác khẽ di chuyển, xoay đầu cứng ngắc, nhìn về phía nguyên lực vừa đánh vào, chỉ thấy khóe miệng Xích Phong nhếch lên một nụ cười gian, chậm rãi thu bàn tay về.  

             "Ngươi nhìn ta làm gì, trước kia ngươi chưa từng làm sao Quỷ Hổ?" Xích Phong khịt mũi, khiêu khích nhìn hắn ta.  

             Sắc mặt Quỷ Hổ hơi trầm xuống, hắn ta yên lặng không nói gì, đứng thẳng dậy, không nhìn hắn ta. Chỉ là sâu trong đáy lòng, lại nổi lên một cơn thịnh nộ không rõ lý do, hai quả đấm không nhịn được mạnh mẽ siết chặt lại.  

             Khuê Lang nhìn thấy vậy, ngay lập tức mắng lên: "Xích Phong sư huynh, ngươi quá đáng, không phải đã nói là khảo nghiệm thực lực, tại sao lại  còn hạ độc thủ như vậy?"  

             "Hừm, chỉ là một tên tạp dịch thối mà thôi, còn không biết tự lượng sức mình, có gì ghê gớm đâu." Xích Phong khinh thường bĩu môi, hắn ta quay đầu nhìn về phía những người còn lại ở đây, cười nhạo nói: "Còn có ai, muốn một lần thử thực lực của bản thân không?"  

             Các đệ tử đều cảm thấy run lên, không nhịn được mà lui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn về phía hai người, đều là sự kiêng kị. Hai người kia thật sự đến tuyển chọn đệ tử tinh anh sao?  

             Trong mắt đều là sự khinh bỉ, trên mặt hai người  chỉ có vô số giễu cợt, nhưng vừa nãy giết người trong một chiêu, khiến cho không có ai dám tiến lên phía trước biểu hiện ra.  

             Cho dù là Khuê Lang bọn họ, cũng đã phát hiện ra, hai người này không phải đến để tuyển chọn, rõ ràng là tới gây chuyện, người đến không có ý tốt.  

             Khóe miệng xẹt qua một nụ cười tà ác, đôi mắt quyến rũ của Ngọc Quyên quét về phía khuôn mặt mọi người ở đây, cuối cùng rơi xuống đôi mắt phẫn nộ của Thiết Ưng, cười nhẹ: "Thiết Ưng sư huynh, năm đó ngươi là anh hùng cao minh cỡ nào, được gọi là cao thủ ngoại môn số một, đi vào phòng tạp dịch, đến cả dũng khí ra tay cũng không có hay sao?"  

             "Ngươi nói cái gì?" Đôi mắt trợn ngược, Thiết Ưng hét lớn lên tiếng, nắm chặt hai quả đấm: "Con đàn bà thối, đừng tưởng rằng tiến vào tinh anh thì mạnh hơn người khác. Cho dù lão tử là Thiên Huyền cảnh, cũng dám liều mạng với ngươi..."  

             "Thiết Ưng, nói mê sảng luyên thuyên cái gì đấy, Thiên Huyền cảnh sao có thể liều với Thần Chiếu cảnh? Ngươi cho rằng ngươi là Trác quản gia sao, hừ, không biết tự lượng sức mình!" Thiết Ưng còn chưa nói dứt lời, Quỷ Hổ đã hét lớn tiếng, đánh gãy hắn ta. Khuê Lang không ngừng nháy mắt với hắn ta, nhắc nhở hắn ta không nên trúng kế.  

             Huynh đệ, bọn hắn đang kích ngươi, không được mắc lừa!  

             Mí mắt Thiết Ưng run lên, hắn ta do dự một hồi, lại không lên tiếng. Thế nhưng vào đúng lúc này, tiếng cười nhẹ của Ngọc Quyên lại vang lên một lần nữa, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt: "Ha ha ha... Hóa ra cũng có lúc Thiết Ưng sư huynh sợ Bàng Ngọc Quyên ta, như vậy bản cô nương nhìn ngươi lãng phí thời gian ba năm, không cần lực lượng nguyên thần Thần Chiếu cảnh. Nếu tình huống như vậy mà ngươi còn không dám ra sân, vậy xem như ngươi không có dũng khí!"  

             "Con đàn bà thối, ngươi đừng vội đắc ý. Vứt bỏ sự chênh lệch giữa hai cảnh giới, chỉ khác nhau bốn tầng công lực, lão tử vẫn tiếp được!" Thiết Ưng cắn môi, siết chặt nắm đấm, hét lớn tiếng: "Bàng Ngọc quyên, Thiết Ưng xin ngươi chỉ bảo!"  

             Thấy tình cảnh này, mí mắt đám người Quỷ Hổ run lên, chỉ đành lắc đầu thở dài.  

             Hai người Ngọc Quyên và Xích Phong nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười gian xảo, rốt cuộc tên nam nhân lỗ mãng này cũng mắc câu rồi!  

             Kết quả là dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, khí thế toàn thân Thiết Ưng phóng ra, đột nhiên lao về phía Ngọc Quyên, vừa móc móng vuốt ra, trực tiếp hướng về cổ họng nàng ta.  

             Ngọc Quyên không thèm để ý, cười nhẹ một tiếng, vừa ra ngọc chưởng, khí thế mạnh mẽ của cao thủ Thần Chiếu cảnh tầng bốn đè ép hắn ta.  

             Tuy là giọng điệu ban đầu của Thiết Ưng rất cứng rắn, nhưng trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ, khoảng cách năm tầng công lực, nếu mà liều lĩnh va chạm nguyên lực, thì hắn ta không thể đối kháng được.  

             Cho nên, vào lúc bàn tay hai người va chạm, cổ tay hắn ta run rẩy di chuyển, trong nháy mắt đã rời khỏi va chạm mãnh liệt, ngược lại ở bên cạnh bắt lấy cổ tay ngọc ngà của nàng ta, bóp thật mạnh.  

             Răng rắc!  

             Có thể nghe rõ tiếng gãy xương giòn và nhẹ, Ngọc Quyên nhịn gào lên, sắc mặt nhăn nhó.  

             Bọn người Quỷ Hổ thấy vậy, rối rít gật đầu khen ngợi, lúc trước hắn ta xứng đáng là cao thủ ngoại môn số một, tất nhiên kinh nghiệm chiến đấu không cần chỉ bảo.  

             Trên thực tế, sự chênh lệch của Thiên Huyền và Thần Chiếu, chủ yếu chính là sự chênh lệch nguyên lực và nguyên thần. Chỉ cần đối phương không dùng lực lượng nguyên thần, Thiết Ưng lại tránh đi va chạm trực tiếp với đối phương, vẫn có phần thắng nhất định.  

             Giống như bây giờ, lập tức sẽ chiếm ưu thế!  

             Thế nhưng mọi người còn chưa đợi được Thiết Ưng đánh bại kẻ địch để giành chiến thắng như thế nào, thì đã thấy Ngọc Quyên trừng mắt, trong đôi mắt hiện lên sát khí nồng nặc.  

             Vù!  

             Một gợn sóng rõ ràng lan ra, ngay lập tức Thiết Ưng bị đánh bay ra ngoài, cả đầu nổ đùng đùng, máu đỏ thẫm đổ ra từ bảy lỗ.  

             "Là va chạm nguyên thần, nàng ta giở trò lừa bịp!" Con ngươi Khuê Lang co rụt lại, giơ chân bay người lên trước định cứu giúp.  

             Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên một bóng người lại ngăn cản trước mặt hắn ta, một tay mạnh mẽ đâm vào lồng ngực hắn ta.  

             Phụt!  

             Khuê Lang không nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu tươi, hắn ta bay ra ngoài, cho tới khi rơi  xuống mặt đất, nhìn về phía trước chỉ thấy Xích Phong cười  gian mà nhìn, châm chọc: "Cao thủ Thần Chiếu sao lại không cần nguyên thần, thế mà các ngươi lại tin tưởng như vậy, đúng là ngu như lợn, sao có tư cách gia nhập tinh anh?"  

             "Ngươi..." Khóe miệng Khuê Lang hộc máu ào ào, căm hận nhìn hắn ta: "Các ngươi đến tuyển chọn đệ tử phải không, sao lại có chuyện ra tay nặng như vậy?"  

             "Hừm... Tuyển chọn đệ tử? Một lũ tạp dịch mà mơ ước vẩn vơ vấy bẩn tinh anh, chẳng qua chúng ta tới để cảnh cáo các ngươi một lần, đừng mơ mộng hão huyền, các ngươi còn không xứng!" Xích Phong mỉa mai, khóe miệng hiện lên nụ cười độc ác.  

             Cùng lúc đó, Ngọc Quyên bước lên hai bước, lập tức đi tới bên cạnh Thiết Ưng, nhìn xem bộ dạng của kẻ bị nguyên thần đánh trọng thương, bỗng dưng trong mắt lóe lên sự khát máu, một chưởng đánh về phía tim hắn ta.  

             Uy áp mạnh mẽ đánh vào cơ thể, hắn ta không thể nhịn nổi mà phun máu ào ào, tuy nhiên chưởng này không có uy lực như lúc trước, nếu như một chưởng này thật sự đánh trúng, nhất định hắn ta sẽ mất mạng trong nháy mắt.  

             Thế nhưng ngay ở nguy hiểm trước mắt, Nguyệt Linh đã kịp thời đuổi tới, một chưởng va chạm với một chưởng của Ngọc Quyên, hai người đều lui về phía sau, Nguyệt Linh nhân cơ hội mang theo cơ thể trọng thương của Thiết Ưng rời khỏi nơi đó.  

             Ngọc Quyên không cam tâm, còn muốn đi đuổi theo, nhưng một bóng người lại vượt lên đuổi theo trước nàng ta: "Đưa cho ta!"  

             Xích Phong lắc người một cái đã đi tới trước mặt Nguyệt Linh và Thiết Ưng, khuôn mặt dữ tợn nhếch môi, hiện ra một ngọn lửa cháy mạnh hướng về phía hai người: "Các ngươi đi chết đi, Võ Kỹ Huyền Giai, Đoạn Viêm Chỉ!"  

             Con ngươi Nguyệt Linh co rụt lại, nàng ta cảm thấy hoảng hốt, đối phương cao thủ Thần Chiếu cảnh tầng tám, lại xuất ra Huyền Giai Võ Kỹ, cho dù nàng ta cũng không thể nào ngăn cản.  

             "Võ Kỹ Huyền Giai, Minh Sát Quyết!"  

             Nhưng mà vào đúng lúc này, đột nhiên bóng người của Quỷ Hổ lại xuất hiện, mạnh mẽ va vào Xích Phong.  

             Sau một tiếng vang lớn, Quỷ Hổ lại lùi về sau mười bước, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, Xích Phong vẫn vững vàng đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích tí nào, nhìn về phía Quỷ Hổ, lắc đầu cười nhạo: "Quỷ Hổ, trước kia ta không phải đối thủ của ngươi, đáng tiếc là ta gia nhập tinh anh sớm hơn ngươi, đối với việc khống chế lực lượng đã ở trên ngươi. Lực lượng của ngươi quá phân tán, lại không phải đối thủ của ta, ha ha ha..."  

             Phanh!  

             Nguyệt Linh và Thiết Ưng bị khí thế mạnh mẽ khi hai người kia va chạm vào nhau đánh bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, lại cùng nhau phun ra một ngụm máu tươi lần nữa.  

             Ánh mắt Quỷ Hổ u ám nhìn chằm chằm bóng dáng người kia, cắn răng nói: "Ý của ngươi là gì, lực lượng phân tán là cái gì?"  

             "Ha ha ha... Tâm cảnh của ngươi chưa tới, tất nhiên sẽ không hiểu!" Xích Phong khinh thường nhếch mép, từ chối cho ý kiến: "Trước kia cả người ngươi đều là sát khí, luôn luôn làm ta cảm thấy kiêng dè. Nhưng mãi tới khi tiến vào tinh anh, ta mới biết được, đó là kết quả của việc ngươi không hiểu cách vận dụng lực lượng, là biểu hiện của kẻ yếu. Bây giờ quan sát, quả nhiên là vậy, chứ ngươi cho rằng chỉ chênh lệch một tầng, tại sao ngươi lại thua khó coi như vậy?"  

             Con ngươi Quỷ Hổ run rẩy kịch liệt, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm nguyền rủa, hóa ra bắt nguồn từ tâm cảnh!  

             "Được rồi, coi như nể mặt trưởng lão, ta không so đo tính toán với ngươi, nhưng chuyện ngày hôm nay, các ngươi phải nhớ rõ ràng cho ta. Là chúng ta tới khảo nghiệm thực lực của các ngươi, vậy mà các ngươi lại thừa cơ khiêu chiến chúng ta, cho nên chúng ta mới không nương tay. Tất cả việc này đều không liên quan tới chúng ta, nếu có người dám nói hươu nói vượn, vậy thì..."  

             Xích Phong lạnh lùng nhìn mọi người, trong mắt đều là sát khí, tất cả các đệ tử đều rụt rè sợ hãi, không dám đáp lời.  

             Xích Phong vung tay lên, lại thêm mấy đầu người rơi xuống đất trong nháy mắt, mọi người giật mình, vội vàng gật đầu nhẹ.  

             Thấy tình cảnh này, hai người Xích Phong và Ngọc Quyên mới nhìn nhau thỏa mãn, liên tục cười nhạo. Bọn người Quỷ Hổ cũng hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì.  

             "Còn có chuyện thứ hai, tạp dịch chính là loại người đê tiện nhất, tuyệt đối đừng nghĩ vấy bẩn Tinh Anh Môn chúng ta. Nếu không, chỉ cần có con rệp nào chạy vào mà bị giẫm chết, cũng đừng than trời trách đất!" Tiếp theo Xích Phong lại đưa ra lời cảnh cáo.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!