Hắt xì!
“Kẻ nào đang nói xấu sau lưng lão tử đây?”
Trong một cánh rừng nhỏ vắng vẻ, Trác Phàm xoa mũi, hít một hơi thật sâu, tiếp đó hai mắt nhìn chằm chằm về một ngọn núi nhỏ cao 100m ở phía trước.
Đồng tử hắn hơi nheo lại, dưới chân giậm một phát. Ngay lập tức, lôi vân dực sau lưng hắn mở ra, vụt bay qua như một tia chớp.
“Chiêu thứ nhất của Ma Sát Tam Tuyệt, Ma Long trùng thiên!”
Gầm!
Cùng với tiếng Trác Phàm hét lớn, một Long ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện từ quanh người hắn. Xen lẫn với tia chớp, Hắc Long ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, thẳng tắp đụng vào phía trên núi nhỏ.
Bùm!
Trong chốc lát, núi nhỏ sụp đổ rồi vỡ ra, đá bay rơi tán loạn như thiên nữ tán hoa, bóng người Trác Phàm trong nháy mắt hóa thành một tia chớp phóng qua. Nhưng đúng lúc này, thân thể hắn lại là đột nhiên thay đổi, hiện ra bàn tay với móng vuốt màu đen bỗng nhiên vồ xuống những mảnh đá vụn thưa thớt kia.
“Chiêu thứ hai của Ma Sát Tam Tuyệt, Quỷ Long trảo!”
Phốc!
Không có tiếng vang kinh thiên động địa như lúc nãy phát ra, nhưng dưới móng vuốt đó, tảng đá đang rơi thẳng một đường lại biến thành bột mì, trong nháy mắt hóa thành bột phấn, lơ lửng trên không trung.
Chíp chít chít...
Chấn động mạnh mẽ làm cho toàn bộ chim chóc trong cả khu rừng sôi trào, lập tức vẫy cánh bay lên trời xa. Trác Phàm hít thở vài hơi, mồ hôi đã chảy xuống ròng ròng nhưng trong tay hắn vẫn đang kết ấn, mở miệng âm dài đối với bầy chim kia.
“Chiêu thứ ba của Ma Sát Tam Tuyệt, U Long quỷ ngâm!”
Rống!
Như thể ác quỷ kêu gào bò ra từ chín tầng Địa Phủ, sóng âm của Trác Phàm như sóng biển, những gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường trong nháy mắt quét qua toàn bộ bầy chim.
Chỉ một khắc, chim nhỏ đang bay lượn trên bầu trời lập tức bất động, hai mắt trống rỗng, rớt lộp bộp xuống đất, chết hết. Đưa mắt nhìn qua thấy đến mấy ngàn con.
Đánh xong ba chiêu này, Trác Phàm thở hổn hển từng ngụm, ngồi xổm xuống, trong mắt đầy vẻ thất vọng.
Ba chiêu này chính là Ma Sát Quyết phối hợp với võ kỹ Huyền giai hạ cấp, mỗi chiêu đều kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp đảm, là sát chiêu đưa người vào chỗ chết. Mặc dù là Huyền giai hạ cấp, nhưng uy lực tuyệt đối có thể sánh ngang với võ kỹ Huyền giai trung cấp.
Chỉ là ba chiêu này có yêu cầu rất lớn về cường độ thân thể, vì vậy chỉ có người tu luyện Ma Sát Quyết, mới có thể tu luyện được. Mà Trác Phàm trải qua bí thuật luyện thể, cường độ thân thể so với người tu luyện Ma Sát Quyết càng mạnh hơn nhiều.
Theo lý thuyết, ba chiêu này hắn có thể dễ dàng luyện thành.
Tuy nhiên, sau một tháng tu luyện hắn mới phát hiện. Cường độ thân thể của hắn đạt tiêu chuẩn, nhưng đáng tiếc nguyên lực tích lũy còn kém xa lắm. Hiện tại hắn mới chỉ có tu vi Đoán Cốt cảnh nhất trọng, sử dụng võ kỹ Huyền giai chẳng mấy chốc nguyên lực đã bị hao hết.
Đặc biệt là một chiêu cuối cùng, U Long quỷ ngâm, đó là chiêu thức công kích nguyên thần bằng âm thanh cực kỳ hiếm gặp, chỉ khi đạt đến Thần Chiếu cảnh thì mới có thể tu luyện võ kỹ này.
Có điều sau khi hắn luyện thể luyện thần, sức lực nguyên thần của hắn tăng cường rất lớn, lại thêm có Thanh Viêm phụ trợ, nên mới có thể miễn cưỡng đánh ra. Nhưng dù vậy hắn vẫn có cảm giác đầu váng mắt hoa, hiển nhiên là đã mệt lả.
“Vờ lờ, xem ra ba chiêu này trừ phi dùng để bảo mệnh, nếu không một khi đánh ra mà không giết được đối thủ, thì đúng tự đi tìm chết.”
Trác Phàm thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, khôi phục nguyên lực bị hao tổn.
Trong lòng hắn biết rõ ràng, sau khi giết chết U Quỷ Thất nhất định sẽ bị U Minh Cốc truy sát. Sau này gặp phải địch nhân lợi hại hơn U Quỷ Thất nhiều, vì vậy hắn nhất định phải tu luyện mấy môn võ kỹ để bảo vệ tính mạng.
Trong hơn một tháng này, hắn vẫn luôn ẩn cư trong núi sâu tu luyện, không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra..
Khoảng nửa ngày sau, Trác Phàm mới thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy, sắc mặt cũng khôi phục vẻ hồng hào phơn phớt như trước.
Trong tay lóe lên ánh sáng, một quả trứng chim khổng lồ liền xuất hiện. Nhìn quả trứng chim có chút cháy đen, trong mắt Trác Phàm không khỏi hiện ra vẻ lo lắng.
Trứng chim này ở trong nhẫn Lôi Linh dựa vào Linh khí của Lôi Vân Tước lúc còn sống, nên tạm thời duy trì được sự sống. Nhưng cũng chỉ là duy trì mà thôi, muốn thành công ấp trứng thì sinh mệnh lực của nó nhất định phải được khôi phục hoàn toàn.
Chỉ là trời đất rộng lớn, phải đi đâu để tìm kiếm loại linh dược này đây?
Quả trứng chim này tương đương với một sinh mệnh còn chưa trưởng thành, loại dược vật tầm thường căn bản không có tác dụng đối với nó. Chỉ có những thiên tài địa bảo mới có khả năng giúp nó khởi tử hồi sinh, lần nữa cho nó có khả năng ấp trứng.
Nghĩ đến điều này, lông mày Trác Phàm nhăn lại thật sâu.
“Tống Ngọc, thức thời thì giao đan luyện thể ra đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.”
Đột nhiên, một tiếng quát lớn truyền vào tai Trác Phàm. Đầu lông mày hơi nhướng lên, sắc mặt Trác Phàm lập tức tối sầm lại, đi tới hướng phát ra âm thanh.
Mụ nội nó, thằng nhãi con nào không muốn sống, dám quấy rầy sự yên tĩnh của lão tử?
Đi ngang qua một bụi cỏ rậm, Trác Phàm nhẹ nhàng gạt một đám lá cây ra nhìn ra phía ngoài, nhưng thấy một nam một nữ điều khiển một chiếc xe ngựa bị chặn lại trên đường núi. Nam nhân kia hơn hai mươi tuổi, tướng mạo khôi ngô, tu vi Đoán Cốt nhất trọng. Nữ nhân cũng tầm trên dưới hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, tu vi Đoán Cốt nhị trọng.
Mà đối diện bọn họ có sáu người, trong đó năm người là cao thủ Tụ Khí cảnh bát cửu trọng, lão đầu còn lại là một cao thủ Đoán Cốt lục trọng.
Lúc này, một nam một nữ kia đang nhìn chằm chằm vào lão đầu, nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ, đan Luyện Thể là bí chế bất truyền của Tống gia ta, chúng ta còn phải đem nó đến tham gia bách đan hội, sao có thể giao cho ngươi được?” Nam nhân kia kiềm chế được giận giữ, trong tay đã cầm một binh khí nhất phẩm.
Nghe được lời này, Trác Phàm bĩu môi khinh thường.
Đan luyện thể chỉ là đan dược tứ phẩm, có công hiệu rèn thân luyện cốt, cũng có thể khiến cao thủ tụ khí cửu trọng trong nháy mắt tăng lên tới Đoán Cốt cảnh, nhưng cả đời chỉ có thể dùng một lần.
Đối với Trác Phàm, kẻ thiên tài tu luyện căn bản không cần lo lắng đến việc không thể đột phá Đoán Cốt cảnh, thì đây chính là cái phế đan. Đem loại đồ này làm bí truyền của gia tộc, thật con mẹ hắn không có tiền đồ.
Mà Trác Phàm hiển nhiên là kẻ no không người đang chết đói, đan dược này hắn xem như chiếc giày bị vứt đi, nhưng mà lão đầu đối diện kia thì hai mắt đỏ bừng, toát ra dục vọng trần trụi.
“Ha ha ha... Tống Ngọc, Tống Thiến, tỷ đệ các ngươi mới tuổi này đã tiến vào Đoán Cốt cảnh, không phải là nhờ có công hiệu của đan dược này sao? Có điều, một tam lưu gia tộc như các ngươi ma đòi bá chiếm bí phương đan dược tứ phẩm, đúng là phung phí của trời, vẫn nên ngoan ngoãn giao ra đây đi.”
“Hừ, chúng ta có chết cũng không giao!”
Tống Thiến nhíu mi phượng liếc mắt nhìn qua Tống Ngọc, hai người đồng thời phóng về phía lão đầu kia. Lão đầu kia cười lớn, vọt lên.
Rầm!
Chỉ một chưởng, hai người đều bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng chảy ra vệt máu đỏ tươi. Mặc dù đều là Đoán Cốt cảnh, nhưng khoảng cách chênh lệch ngũ lục trọng, đủ khiến bọn họ căn bản không phải đối thủ của lão đầu kia.
“Hắc hắc hắc... Tống Thiến tiểu thư, ngươi hà tất phải như vậy, ngoan ngoãn giao đan dược và bí phương ra là tốt rồi, chẳng lẽ muốn lão phu lớn tuổi vậy rồi còn phải lục soát trên người các ngươi sao?”
Lão đầu kia nhìn Tống Thiến thân thể lả lướt mềm mại, không khỏi phát ra một tiếng cười dâm tà.
Tống Thiến hai má đỏ bừng, không khỏi hung tợn trừng mắt nhìn người đó, nhưng chỉ một lát sau nàng vừa bất đắc dĩ thở dài, vừa nhìn Tống Ngọc bên cạnh hỏi: “Đệ đệ, đệ có sợ không?”
“Tỷ, ta không sợ!” Tống Ngọc lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên cường.
“Tốt, vậy chúng ta cùng chết. Cho dù có chết, cũng tuyệt đối không để bí phương của gia tộc rơi vào trong tay lão gia hỏa này.” Tống Thiến cười khổ, vươn tay cầm lấy Linh binh nhất phẩm của Tống Ngọc, đặt trước cổ hai người.
Chỉ cần một cử động nhỏ, hai người liền cùng chết dưới lưỡi binh khí sắc bén.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trác Phàm không khỏi nghĩ đến hai tỷ đệ Lạc Vân Thường đang ở Phong Lâm Thành xa xôi. Lúc trước nếu không phải bản thân hắn bức bách tâm ma xuất hiện kịp thời, đoán chừng số phận của bọn họ cũng sẽ giống như hôm nay.
Không nhịn được thở dài, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, ngắt xuống một cái lá cây nhẹ nhàng búng về phía hai người kia.
Vụt!
Tiếng xé gió vang lên, hai người vừa định tự sát, nhưng binh khí bất chợt bị đánh rơi.
“Ai?”
Không khỏi giật mình, tỷ đệ Tống gia và lão đầu kia đồng thời kêu lên sợ hãi.
“Chỉ một đan dược tứ phẩm thôi, hà tất phải đến nỗi đòi mạng như thế?” Trác Phàm chậm rãi đi ra khỏi lùm cây. Lão đầu kia nhìn thấy, không khỏi cười to lên: “Ha ha ha... Ta tưởng là ai mà có gan vậy, thì ra cũng chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch tu vi Đoán Cốt cảnh.”
Lão đầu kia bĩu môi khinh thường, châm chọc nói: “Tiểu tử, ngươi là ma đạo tu giả đúng không. Ai mà không biết luận ngoan độc, thì ma đạo tu giả các ngươi tàn nhẫn nhất, ngươi lại còn có mặt mũi chạy ra nói chuyện nhân từ với lão tử?”
“Ta không nói chuyện nhân từ, chỉ nói về thực lực.”
Trác Phàm cười lạnh, thản nhiên nói: “Hôm nay đã để ta gặp phải chuyện này, thì ngươi không thể nào giết chết bọn họ.”
“Hừ, chỉ bằng ngươi?”
Lão đầu kia cười lạnh một tiếng, trong mắt nổi lên sát ý. Tống Thiến thấy vậy lo lắng nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi chạy mau đi, ngươi không phải là đối thủ của ông ta, tuyệt đối đừng vì hai tỷ đệ chúng ta mà tìm chết vô ích.”
“Chạy? Chạy không thoát nữa rồi.”
Tống Thiến vừa nói xong, lão đầu kia cười gian lao thẳng đến Trác Phàm: “Hắc hắc hắc... Tiểu tử, ngươi muốn trách thì trách bản thân không nên xen vào việc của người khác đi.”
Thấy cảnh này, Tống Thiến cùng Tống Ngọc cũng không có cách nào, không đành lòng nhắm mắt lại.
Thế mà, bùm một tiếng vang lên giòn tan, Trác Phàm vẫn đứng nguyên ở đó mặt không thay đổi, nhưng lão đầu kia đã ngã xuống vũng máu, phần đầu của ông ta không thấy đâu.
Sốc nặng!
Mấy lão đầu thủ hạ lúc nãy còn đang cười cợt nháy mắt ngơ ngẩn bất động. Bọn họ trên mặt còn mang nụ cười, nhưng trong mắt thì đã phủ đầy vẻ hoảng sợ.
Vừa rồi bọn họ thấy rất rõ ràng, Trác Phàm chỉ nhẹ nhàng vung tay lên mà đã đập nát đầu của lão đầu kia như đập vỡ một đồ chơi làm bằng đường vậy. Đây là cao thủ Đoán Cốt lục trọng a, vậy mà bị giết dễ dàng như thế!
“Quái vật!”
Không biết là ai, run rẩy kêu thành tiếng, người khác nghe được cũng đều hoảng sợ xoay người bỏ chạy, nháy mắt không còn lại cái bóng. Trác Phàm không đuổi theo, quay người định rời khỏi.
“Chờ đã!”
Đột nhiên, Tống Thiến vội vàng hét lên, lúc này trong mắt nàng vẫn khó có thể tin được. Trác Phàm tuy cùng một tu vi với bọn họ, nhưng thực lực chênh lệch quá lớn.
Tưởng như một trời, một đất...