Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Soạt soạt soạt...  

             Từng tiếng quét đất dồn dập vang lên từ trong căn tiểu viện lẻ loi, một tiểu cô nương vận y phục bằng vải thô quét lá không ngơi tay, thoạt nhìn khí thế vô cùng ngất trời.  

             Không bao lâu sau khoảng sân đã hoàn toàn sạch sẽ ngăn nắp, không còn một hạt bụi nào.  

             Tiểu cô nương nhìn xung quanh một lượt, thấy tất cả những việc lặt vặt đều đã được hoàn thành, nàng ta bất giác nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó vội chạy ra ngoài.  

             "Chao ôi, mới đó đã dọn xong rồi sao!" Bỗng có tiếng ai đó vang lên, một nữ nhân mặc y phục màu xanh lục không biết đã xuất hiện trong sân từ bao giờ, nàng ta gọi tiểu cô nương kia lại: "Dạo này cũng nhanh nhẹn phết nhỉ? Lại còn vội như thế? Ngươi tính đi đâu?"  

             Tiểu cô nương nọ bèn dừng bước, quay đầu mỉm cười: "Ha ha ha... Khởi bẩm sư tỷ, muội đi tu luyện ạ!"  

             "Tu luyện sao?" Nữ nhân áo xanh khẽ cau mày nhìn tiểu cô nương đang rụt rè e sợ, nàng ta bật ra một câu châm biếm khó nghe: "Ha ha ha... Ngươi mà cũng tu luyện cơ đấy?"  

             Thấy vẻ giễu cợt tùy tiện của nàng ta, tiểu cô nương nọ lập tức tối sầm mặt lại, lửa giận âm thầm cuộn trào trong lòng.  

             Ngay lúc ấy lại xuất hiện thêm một nữ nhân áo tím thong dong tiến vào, thấy cảnh tượng khó mà giải thích ngay trước mắt, nàng ta không khỏi thắc mắc: "Sư muội, muội đang cười cái gì đấy?"  

             "Sư tỷ, nó... Nó nói nó vội quét sân cho mau để còn đi tu luyện, ha ha ha... Tỷ nói xem có đáng cười không cơ chứ?" Nữ nhân áo xanh kia ôm bụng cười ngặt nghẽo.  

             Nữ nhân áo tím nghe xong lại có hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn chằm chằm tiểu cô nương nọ, cuối cùng phụt một tiếng, che miệng nín cười: "Này tiểu nha đầu, đã rơi xuống cảnh làm đệ tử tạp dịch thì còn tu luyện gì nữa hả? Ngươi vẫn nên cố gắng hưởng thụ những tháng ngày tươi đẹp này đi, chớ có bỏ lỡ thanh xuân!"  

             "Đệ tử tạp dịch thì sao chứ? Ta đây cũng đã qua cuộc khảo thí để trở thành tạp dịch ưu tú đó!" Tiểu cô nương hừ nhẹ một tiếng nhất quyết không phục, nàng ta ưỡn tấm ngực không được tính là quá đầy đặn, bực dọc phản bác.  

             Hai người kia không khỏi sững sờ nhìn nàng ta, sau đó cùng nhau bật cười lớn, lắc đầu liên tục.  

             "Tạp dịch chính là tạp dịch, lại còn tạp dịch ưu tú nữa chứ. Tiểu cô nương này náu ở phòng tạp dịch đến đần mất rồi!"  

             "Đúng đó đúng đó, đã làm tạp dịch thì con đường phía trước coi như gãy ngang rồi còn đâu. Nàng ta lại còn muốn tu luyện ở phòng tạp dịch, chẳng lẽ muốn làm phượng hoàng một bước lên mây sao? Hi hi hi..."  

             "Sư muội à, chắc đầu óc của tiểu cô nương này úng nước rồi, đừng quan tâm làm gì cho mất công." Cười giễu tiểu cô nương chán chê, nữ nhân áo tím xua tay giễu cợt mà nói. Sau đó một luồng ánh sáng khẽ lóe lên, nàng ta lấy một thanh bảo kiếm tử ngọc ra, đắc chí khoe mẽ: "Nhìn đi, đây chính là món ma bảo cấp ba mà Hoàng trưởng lão vừa mới đưa cho ta đấy, thấy sao hả?"  

             "Cái gì? Ma bảo cấp ba?" Nữ nhân áo xanh nghe xong không khỏi kinh ngạc, nhìn người kia bằng ánh mắt ngưỡng mộ: "Đệ tử ngoại môn nhiều như vậy, muốn một món ma bảo cấp ba thật sự rất khó. Nói mau, có phải tỷ và Hoàng trưởng lão đã thỏa thuận cái gì đó đúng không?"  

             Gò má nữ nhân áo tím bất giác đỏ ửng, nàng ta trừng mắt lườm sư muội mình, vừa cười vừa mắng: "Có cái khỉ ấy, lão ta xem trọng tư chất của ta nên sau này tiến vào nội môn chắc chắn sẽ nhận ta làm đồ đệ!"  

             "Thật sao?" Nữ nhân áo xanh híp mắt nghi ngờ.  

             Thấy thế, gò má nữ nhân áo tím càng đỏ thêm, ngay sau đó vẫn ưỡn ngực cài chày cãi cối: "Chứ sao? Chứ không muội cho là thế nào?"  

             "Hừ, đồ đê tiện!"  

             Tiếng hừ nhẹ bất ngờ vang lên gián đoạn cuộc nói chuyện. Hai người đồng loạt quay đầu nhìn sang lại thấy tiểu cô nương nọ đang nhếch mép khinh thường, một người tức giận quát lớn: "Này tiểu nha đầu, ngươi mới nói cái gì đấy?"  

             "Thứ đê tiện, vì một món ma bảo cấp ba mà tự bán mình, đúng là ti tiện không ai bằng!" Từ ánh mắt đến vẻ mặt của tiểu cô nương đều toát ra sự khinh miệt.  

             Hai người kia nghe vậy thì giận không sao kìm được, nhất là nữ nhân áo tím kia, nàng ta cười lạnh: "Đúng là tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày, kẻ như ngươi có khi còn chưa từng nhìn thấy ma bảo cấp ba, lại còn..."  

             Soạt!  

             Chưa nói dứt câu, một luồng ánh sáng lóe lên, một thanh trường đao uy thế bức người xuất hiện ngay trong tay tiểu cô nương.  

             Khí thế lạnh lẽo của thanh đao nhất thời áp chế đi linh khí của thanh bảo kiếm tử ngọc.  

             "Đây... Đây là... Ma bảo cấp bốn?" Con ngươi của nữ nhân áo tím co chặt lại, đầu lưỡi như bị thắt nút, dường như nàng ta không thể tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt.  

             Nữ nhân áo xanh bị choáng đến mức đứng đơ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.  

             Tiểu cô nương khẽ phất ống tay áo cuốn theo đao phong lạnh băng, thái độ ngạo nghễ.  

             Mất một lúc lâu sau hai nữ đệ tử ngoại môn mới kịp phản ứng, nữ nhân áo xanh chỉ thẳng vào tiểu cô nương hét lớn: "Ngươi... Ngươi có được ma bảo cấp bốn từ đâu thế? Ăn trộm đúng không?"  

             "Đần vừa thôi, nếu ma phẩm cấp bốn dễ lấy như vậy thì sư tỷ ngươi cần gì phải bán mình, đã vậy chỉ đổi được đồ cấp ba? Hừ!"  

             Tiểu cô nương bĩu môi khinh thường, tự đắc mà huơ huơ cây trường đao cho hai người kia trông mòn con mắt, rồi thâm sâu nói: "Mấy món ma bảo như thế này, phòng tạp dịch ưu tú bọn ta ai cũng có một cái. Cái của ta tính ra còn là cấp thấp đấy. Mấy sư huynh đều có đồ cấp năm, cấp sáu, thậm chí là cấp bảy. Thế nên ta mới phải cố gắng tu luyện để được Trác quản gia thưởng thêm. Bổn cô nương không phí thời gian với các ngươi nữa, hừ!"  

             Tiểu cô nương hừ một tiếng, vác trường đao nghênh ngang rời đi, để lại hai con người với hai đôi mắt hoang mang mà nhìn theo bóng người đang khuất dần, sốc đến không kịp phản ứng.  

             Mất một lúc sau hai người mới kịp hoàn hồn trở lại, bốn mắt sững sờ nhìn nhau.  

             "Phòng tạp dịch ưu tú chỗ nào vậy? Chốn tu luyện của đệ tử ưu tú sao?" Nữ nhân áo xanh hoang mang hỏi nữ nhân áo tím.  

             Đầu óc nữ nhân áo tím như muốn đặc quánh lại, nàng ta mù mờ lắc đầu: "Ta chưa từng nghe bao giờ, chắc không phải đâu, nếu không thì thêm ba chữ phòng tạp dịch vào để làm gì chứ?"  

             "Nhưng nếu không phải nơi tu luyện của đệ tử ưu tú, sao chúng lại có đãi ngộ tốt như thế chứ? Dù là nội môn cũng không có khả năng. Sao lại có thể đưa một món ma bảo cấp bốn cho một đệ tử tạp dịch vậy?"  

             "Đúng vậy, rốt cuộc là ở đâu?" Mày khẽ nhíu chặt, nữ nhân áo tím cố nhớ lại một lượt. Đột nhiên nàng ta nghĩ ra được gì đó, vội nói: "Đúng rồi sư muội, hình như vài ngày trước mọi người có đồn rằng trong phòng tạp dịch có một vị cao nhân, hai tên đồ đệ do hắn chỉ giáo đều có thể đánh bại đệ tử nội môn chuẩn bị vào hàng Tinh Anh, sau đó hai tên kia vẫn quay về tạp dịch phòng. Lẽ nào... Phòng tạp dịch ưu tú là nơi cao nhân đó cư trú sao?"  

             Nữ nhân áo xanh nghe vậy lập tức trợn mắt, vội gật đầu: "Biết đâu đấy, dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải đi xem xét một chuyến rồi hẵng nói sau. Nếu tỷ được vị cao nhân kia thích, vậy chẳng phải chúng ta giàu sụ rồi sao? Tiểu nha đầu kia cũng đã nói rồi, ở đó vẫn còn ma bảo cấp sáu, cấp bảy đang chờ chúng ta cầm lên đấy!"  

             "Đúng vậy, chúng ta mau đi thôi!" Hai mắt nữ nhân áo tím bừng sáng, vội gật đầu đồng ý.  

             Hai người lập tức phóng về phía phòng tạp dịch.  

             Cùng lúc ấy, những ngõ ngách còn lại cũng liên tục xảy ra những chuyện không thể tưởng tượng được. Đệ tử phòng tạp dịch bị cả tông môn khinh miệt năm nào giờ đã trở mình, kiêu ngạo có thừa, hung hăng càn quấy, chẳng khác gì cường hào xuống núi.  

             Khoe của vốn chẳng cần nhiều kỹ năng nhưng lại rất hiệu quả, có thể khiến đệ tử nội môn ngoại môn đều trông đến đỏ con mắt. Bọn họ ra tay cũng rất nhất quán, bọn ta đến từ phòng tạp dịch, bọn ta rất giàu, bọn ta hoàn toàn có quyền lên tiếng...  

             Chỉ cần như thế, cả đám đệ tử tông môn đỏ mắt sẽ kéo nhau lao đến phòng tạp dịch để được tận mắt diện kiến vị cao nhân này. Sẵn tiện nịnh bợ hòng lấy điểm cũng được.  

             Hắn thưởng cho đám tạp dịch thối kia bao nhiêu thứ như thế, có vẻ là một người rất phóng khoáng.  

             Nhưng khi đến nơi, cả đám đều bị chặn hết ngoài cửa.  

             Trước gian nhà rách nát của phòng tạp dịch đặt một khối đá được khắc lên năm chữ phòng tạp dịch ưu tú. Đứng bên cạnh khối đá chính là Nguyệt Nhi và Khuê Cương.  

             Hai người đều mang theo trên mình khí thế không thể chối cãi của một cường giả Thần Chiếu, quan trọng là ánh sáng chói lòa từ mớ ma bảo đắt tiền khiến cho đám đệ tử tông môn đến thăm dò không khỏi lóa mắt.  

             Họ thay nhau dụi mắt, cao nhân ấy đang ở bên trong, hai đại đệ tử cũng đứng canh ngay tại đây, không lẫn vào đâu được!  

             Bọn họ chen lấn đòi gặp Trác Uyên, thế nhưng tất cả đều bị khí thế vô song của Khuê Cương và Nguyệt Nhi bức cho lui về.  

             Khuê Cương lạnh lùng nhìn đám người, thét lớn: "Đứng lại! Nơi này là trọng địa của phòng tạp dịch ưu tú, sư phụ đang tịnh dưỡng bên trong, kẻ nào dám xông vào làm loạn hả?"  

             Soạt!  

             Tiếng thét của Khuê Cương khiến tai bọn họ gặp chấn động mạnh đến mức ù tai. Luồng khí thế ngút trời ép bọn họ thở chậm lại, vội lui ra phía sau, không để một ai tiến lên nửa bước.  

             Thấy thế, lòng họ không khỏi rét run lên từng cơn.  

             Quả là núi không cần cao, tiên ở ắt nên danh. Phòng tạp dịch có vị cao nhân này đến mà đã thành trọng địa, trước kia chẳng phải là thích đạp cửa thì cứ đạp sao?  

             Giờ thì không được rồi, có hai cao thủ Thần Chiếu Cảnh đứng đó, ai dám xông vào chứ?  

             "Ơ... Sư huynh sư tỷ, châm chước chút đi mà, bọn ta muốn diện kiến cao nhân lắm!" Có một tên bước ra khéo léo làm thân, hai tay cứ chà xát không ngừng.  

             Nguyệt Nhi và Khuê Cương cùng nhìn nhau cười khẩy, Khuê Cương nói: "Muốn diện kiến sao? Được thôi, nhưng sư phụ ta chính là đại quản gia của phòng tạp dịch, y chỉ gặp tạp dịch thôi. Đợi bao giờ ngươi thành tạp dịch đi rồi hãy đến."  

             Cái gì?  

             Tất cả đều trợn tròn mắt sững sờ.  

             Trở thành tạp dịch? Vậy chẳng phải tự đày mình đến phòng tạp dịch mới được nhìn thấy vị cao nhân này sao? Điều này... Cái giá này không phải quá đắt rồi sao?  

             Bọn họ đều cau mày đắn đo mất một lúc, không biết nên quyết định thế nào cho đúng.  

             Ngay lúc ấy, Thiết Ưng và Quỷ Hổ mỗi người dẫn theo một đệ tử tạp dịch thương tích đầy mình đến trước mặt hai người giữ cửa, chỉ vào người bị thương nói: "Một người vừa qua cửa Huyền, người kia vừa qua cửa Địa."  

             "Ồ, không ngờ ngoài Thiết Ưng sư huynh còn có người qua được cửa Địa, có khi nào gian lận không nhỉ?" Khuê Cương không khỏi ngạc nhiên, cau mày hỏi lại.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!