Trên bầu trời, Trác Phàm với hai cánh Lôi Dực giương ra, đứng sừng sững như Ma thần thượng cổ. Trong tay hắn đang cầm một cái trái tim đẫm máu, bây giờ vẫn còn đập.
Chủ nhân của quả tim này tất nhiên đã biến thành một bộ thi thể lạnh lẽo. Trong thời khắc hấp hối cuối cùng, hai tròng mắt của người nọ lấp kín hoảng sợ.
Mọi người có mặt ở đó đều ngẩng đầu ngước nhìn Trác trên chín tầng mây, toàn bộ đều đã bị kĩnh hãi đến ngây người, cho nên ngay cả thở mạnh cũng không dám. Không khí kinh khủng lan đầy trái tim của mấy tên hộ vệ U Minh Cốc.
Một chiêu... Thật sự chỉ một chiêu, đã giết chết U Quỷ Thất , thất khiếu quỷ linh lung, đệ nhất trí giả của U Minh Cốc mà tất cả các gia tộc khác đều kiêng kị.
Chuyện này... Chuyện này sao có thể?
Tạ Thiên Dương cũng không thể tin được mà nhìn về Trác Phàm, thật lâu sau vẫn chưa tỉnh hồn lại. Ngay cả Kiếm Tùy Phong, thất kiếm lão của Kiếm Hầu Phủ, cũng ngước nhìn thiếu niên trên không trung mà lòng sợ hãi vô cùng.
“Hắn thật sự đáng sợ, đúng là quái vật!” Kiếm Tùy Phong khẽ cắn môi, lẩm bẩm nói.
Trác Phàm không thèm để ý cách nhìn của người khác về mình, hắn nhẹ buông tay, trái tim vẫn còn đang cử động kia chợt từ trên không trung rơi xuống. Bộp một tiếng, rơi trên mặt đất.
Nhưng một cái rơi này lại khiến tim mọi người lần nữa xiết chặt. Nhìn theo quả tim vẫn còn hơi chập trùng kia, tất cả mọi người bất giác nín thở, trong lòng khiếp đảm.
Trác Phàm chầm chậm quét mắt nhìn mọi người ở đó một lần, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua chỗ nào thì những người ở chỗ đó đều tự giác cúi thấp đầu, toàn thân run rẩy. Sợ mình bị quái vật đáng sợ để mắt tới, sau đó kẻ mất mạng tiếp theo sẽ là mình.
Nhưng sau khi Trác Phàm đảo qua một vòng, hắn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười nói: “Tiểu tử đó thật đúng là chuyên gia chạy trốn, lại để hắn ta chạy mất rồi.”
Vừa dứt lời, Trác Phàm đột nhiên lao xuống dưới. Mọi người không khỏi kinh hãi, gào to một tiếng, tất cả đều bỏ chạy tứ tung. Có điều Trác Phàm không thèm đuổi theo bọn họ, mà nháy mắt bay đến bên cạnh Tiết Ngưng Hương, ôm nàng lên.
Tiết Ngưng Hương hơi hoảng hốt, yêu kiều hô khẽ, hắn đã ôm nàng vào trong lồng ngực rồi bay thẳng lên không trung, hóa thành một tia chớp, nháy mắt không thấy tăm hơi.
Một lúc sau, trong một rừng nhỏ bên ngoài Thanh Minh thành, một đạo lôi quang nổ vang, Trác Phàm và Tiết Ngưng Hương từ trên trời hạ xuống. Trác Phàm chầm chậm thả Tiết Ngưng Hương xuống, Tiết Ngưng Hương thì nhìn về phía hắn với ánh mắt có chút khó hiểu.
Trác Phàm mỉm cười, thản nhiên nói: “Lúc trước chúng ta đã đồng ý với nhau, muội dẫn đường cho ta, ta sẽ mang muội ra khỏi thành. Hiện tại, ta đã thực hiện được lời ta đã hứa.”
“Đây là ngoài thành sao?”
Tiết Ngưng Hương nghe hắn nói vậy thì khẽ giật mình, sau đó nhìn khắp bốn phía, hít thở sâu mấy hơi, trên mặt nở nụ cười vui vẻ chưa từng có: “Muội lớn đến bây giờ mới lần đầu tiên được ra bên ngoài đó.”
“Cuối cùng ta cũng ra khỏi thành rồi!”
Tiết Ngưng Hương cười lớn, sau đó nàng nhìn về phía Trác Phàm, gương mặt đỏ bừng, khẽ vuốt cằm nói: “Cám ơn huynh, Trác đại ca!”
“Không có gì, đây vốn dĩ là ước định của chúng ta.” Trác Phàm cười nhàn nhạt, lần nữa nhìn Tiết Ngưng Hương, sâu xa nói: “Ngưng Nhi, có lẽ bây giờ, cũng là lúc chúng ta phải chính thức nói tạm biệt.”
“Huynh phải đi sao?” Tiết Ngưng Hương giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Trác Phàm, trong mắt đầy vẻ không nỡ: “Huynh muốn đi đâu?”
Trác Phàm lắc đầu, thở dài: “Không biết, tóm lại ta còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
Tìm kiếm di tích Thiên đế Lạc Lôi Hiệp, tìm cường giả trợ trận cho Lạc gia, đây đều là việc cấp thiết nhất trong lúc này hắn phải làm. Tuy nhiên hai chuyện này, hắn cũng không biết đi đâu để hoàn thành. Nhưng hắn nhất định phải làm, nhất định phải không ngừng tìm kiếm.
Nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt Trác Phàm, Tiết Ngưng Hương biết chẳng giữ được hắn, vì vậy nàng rụt rè nói: “Trác đại ca, vậy... Huynh có thể mang ta đi cùng không?”
“Không được!” Trác Phàm kiên định lắc đầu, nói: “Với thực lực của muội, theo ta sẽ rất nguy hiểm.”
Tiết Ngưng Hương nghe vậy đành cam chịu cúi thấp đầu, giữ im lặng. Nàng biết thực lực của nàng rất yếu, đi theo Trác Phàm chỉ làm gánh nặng của hắn mà thôi.
Trác Phàm như nhìn ra tâm tư của nàng, cười nhạt một tiếng, vỗ nhè nhẹ lên cái đầu nhỏ của nàng nói: “Huống hồ, muội còn có người nhà cần phải chăm sóc chiếu cố. Hiện tại Tiết gia đã đắc tội với U Minh Cốc, đang cần một chỗ dựa chống lưng cho. Kiếm Hầu Phủ là một lựa chọn rất tốt, tiểu tử Tạ Thiên Dương kia khẩu khí không nhỏ, địa vị của hắn trong Kiếm Hầu Phủ chắc chắn cũng không thấp. Nếu hắn nói chuyện giúp bọn muội, che chở các muội dưới đôi cánh của Kiếm Hầu Phủ, nhất định sẽ không thành vấn đề.”
Tiết Ngưng Hương chợt ngẩng đầu lên, sau khi được Trác Phàm chỉ điểm cho mới sáng tỏ gật đầu.
Hiện tại việc đầu tiên nàng phải làm, là cần phải cân nhắc an nguy của gia tộc. Sao có thể ích kỷ cùng lưu lạc chân trời với Trác đại ca, mà không lo cho tình cảnh của gia tộc được, thực sự quá bất hiếu.
Tiết Ngưng Hương nghĩ tới đây, trên mặt không khỏi lóe qua vẻ xấu hổ, nhưng khi nhìn về phía Trác Phàm vẫn có chút không nỡ.
“Ha ha ha... Ta đi đây, tiểu muội muội!”
Sau cùng Trác Phàm lại vỗ lên vai Tiết Ngưng Hương, cười khẽ một tiếng, quay người bước đi về phương xa. Tiết Ngưng Hương nhìn theo bóng lưng Trác Phàm càng ngày càng đi xa, nước mắt ngăn không được rơi xuống từng viên, đột nhiên nàng hét lớn: “Trác đại ca, lúc nào chúng ta gặp lại?”
“Khi nhẫn Lôi Linh lấp lánh ánh sáng lần nữa, cũng là lúc chúng ta gặp lại!”
Trác Phàm đưa lưng về phía nàng khoát khoát tay, nhẫn Lôi Linh trên tay hắn và của Tiết Ngưng Hương đồng thời phát ra tia sét sáng chói mắt...
Một bên khác, Kiếm Tùy Phong đứng bên cạnh thi thể U Quỷ Thất, nhìn kẻ thù lớn khiến ông ta gãy mất ba ngón tay, bị chết thê thảm như thế. Trong lòng sau khi vui sướng hả hê thì còn lại thổn thức.
“Ôi, U Quỷ Thất, ngươi cũng xem như một nhân vật có tiếng tăm ở Đế Quốc Thiên Vũ này, nhưng không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy, thật đáng tiếc thật thảm thương!”
Kiếm Tùy Phong lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn khắp bốn phía, những hộ vệ của U Minh Cốc đã sớm bị Trác Phàm dọa chạy tán loạn, cho nên ngay cả thi thể của trưởng lão bọn họ cũng không cần.
Chỉ để lại một bộ thi thể lạnh băng của U Quỷ Thất, cô tịch thê thảm tại nơi hoang vắng lạnh lẽo này. Gió lạnh thổi qua, cuốn bay vài sợi tóc trắng của ông ta. Hai mắt ông ta vẫn mở to, chỉ là bên trong không còn sự thâm thúy trước kia, mà chỉ còn lại một mảnh trống rỗng!
Tạ Thiên Dương vẫn ngẩng đầu, nhìn về hướng mà Trác Phàm biến mất, một lúc lâu sau mới thở dài, có chút ê ẩm mà nói: “Trác Phàm, tên khốn nạn này, giết U Quỷ Thất thì cứ giết, mắc gì phải đem Ngưng Nhi đi theo chứ?”
“Thiên Dương, cứu bọn họ xuống đi, chúng ta phải lập tức đưa bọn họ về Kiếm Hầu Phủ để cứu chữa. Sau này, Tiết gia chính là gia tộc phụ thuộc của Kiếm Hầu Phủ ta.” Đột nhiên, Kiếm Tùy Phong chỉ vào những người Tiết gia bị trói trên cọc gỗ chữ thập, lớn tiếng nói.
Tạ Thiên Dương khẽ giật mình, sau đó trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng: “Cái này đúng ý ta nha, thất trưởng lão, không ngờ ông lại suy nghĩ cho ta vậy luôn đó. Người nhà của Ngưng Nhi, tất nhiên ta phải liều mình đi cứu rồi.”
“Hừ, ai suy nghĩ cho tiểu tử thúi ngươi?”
Kiếm Tùy Phong lạnh hừ một tiếng, trên mặt rất nghiêm túc: “Tiểu quái vật kia thực lực mạnh thế nào, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy. Ai biết ngày sau, hắn sẽ lớn mạnh đến mức nào? Nếu hắn vì cứu những người này mà đến, vậy chúng ta không bằng thuận nước giong thuyền, sau này cũng kết giao tốt một phen. Còn không nếu ngược lại, sau này trở thành kẻ địch, chúng ta cũng có thể bắt bọn họ làm con tin, đối phó tiểu tử đó.”
Tạ Thiên Dương nghe thấy vậy bất đắc dĩ bĩu môi.
Dừng, thì ra cứu Tiết gia không phải vì nể mặt lão tử, mà là vì xem địa vị của tiểu tử thúi Trác Phàm kia nên mới làm ư, rốt cuộc thì ai mới là đệ tử quan trọng của Kiếm Hầu Phủ chứ.
Chuyện này nếu để Ngưng Nhi biết được, mặt mũi lão tử biết đặt vào đâu?
Trong lòng Tạ Thiên Dương oán thầm một trận, nhưng vẫn dựa theo lời nói của Kiếm Tùy Phong mà đi làm, dù sao hắn ta thật tình muốn lo lắng giúp Tiết Ngưng Hương.
Thế nhưng, lúc này không ai chú ý tới, ngay trong một góc tối tăm cách thi thể U Quỷ Thất không đến năm trăm thước, toàn thân U Minh run rẩy co ro, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Sự sợ hãi trong lòng của hắn đối với Trác Phàm, chẳng những không giảm bớt, mà ngược lại còn bởi vì lần này nên tăng thêm rất nhiều. Chỉ sợ cả đời này, tâm ma của hắn cũng không có cách naò gỡ bỏ được.
Mụ nội hắn, lần thứ ba. Lão tử cùng ngươi có thù cái gì oán cái gì chớ? Lão tử đi đến chỗ nào, ngươi giết đến chỗ đó! Lần trước thì ngươi giết hai trưởng lão của chúng ta, lần này thì ngay cả sư phụ của lão tử cũng bị ngươi giết.
Tên Quái vật đáng chết!
U Minh cắn răng, trong lòng mắng ác độc. Nhưng chỉ vừa nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng kia của Trác Phàm là hắn lại ngăn không được lạnh run, hắn chôn đầu thật sâu đến trong đũng quần, cơ thể càng không ngừng run rẩy, hiển nhiên bị dọa cho phát khiếp, sắp bị bức điên...
Một tháng sau, trong hậu hoa viên đế đô Hoàng Thành.
Hai lão nhân đang ngồi đánh cờ trong một cái lương đình, trong đó có một người mặc áo mãng bào màu vàng óng, tóc mai điểm bạc, trong đôi mắt già nua thỉnh thoảng hiện lên tinh quang, chính là hoàng đế của Đế Quốc Thiên Vũ.
Một người khác râu dài bay bay, mái tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt hồng hào, khí thế toàn thân ngưng mà không phát, nhìn qua còn tưởng rằng đó là một lão giả bình thường. Có điều ánh mắt tất cả hộ vệ trong cung nhìn về phía ông ấy, lại đầy vẻ kính sợ.
Cạch...
Cùng với âm thanh côn trùng chim muông vang khắp trong hoa viên, âm thanh của từng hạt quân cờ đặt xuống cực kỳ dễ nghe.
Đột nhiên, một tiếng kêu gào gầm rú như lợn bị chọc tiết vang lên khắp hoa viên, lập tức phá tan bầu không tuyệt vời: “Phụ hoàng, không tốt, xảy ra đại sự...”
Một quả cầu thịt nặng hơn hai trăm cân, cố hết sức chạy về hướng hoàng đế. Mỗi một bước chạy của hắn, đều chấn động đến toàn bộ mặt đất, khiến mặt đất không ngừng rung lắc, bàn cờ kia cũng bị nhảy lên nảy xuống, quân cờ trên đó thì càng bị bật lên xáo trọn khỏi vị trí ban đầu.
Hoàng đế bất đắc dĩ xoa cái trán, nhìn qua lão giả đối diện, cười khổ. Mà lão giả kia cũng khẽ vuốt chòm râu, gật đầu cười, không để ý.
“Thông nhi, không phải trẫm đã sớm nói với con, gặp chuyện thì phải bình tĩnh. Hơn nữa, con không thấy trẫm đang đánh cờ cùng Tư Mã tiên sinh sao?”
“Vâng, vâng, hoàng nhi biết sai.” Người tới chính Tam hoàng tử Vũ Văn Thông của Đế Quốc, hắn đi đến trước người hoàng đế, lập tức bái chào hoàng đế và lão nhân, sau đó mới giơ ông tay áo lau mồ hôi trên mặt, rõ ràng vô cùng lo lắng chạy tới đây.
“Nói đi, chuyện gì?”
Hoàng đế cầm lên một quân cờ, tiếp tục đánh cờ, nhìn cũng không thèm nhìn Vũ Văn Thông một cái.
Vũ Văn Thông hít sâu một hơi, hết sức cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, mới nghiêm túc nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, xảy ra chuyện lớn rồi ạ. Một tháng trước, Thất trưởng lão U Minh Cốc đã bị người ta giết chết!”
Cạch!
Quân cờ trong tay của Hoàng đế không cầm chắc bị rớt xuống bàn cờ, hai tròng mắt không khỏi hung hăng co rút. Mà Tư Mã tiên sinh ở phía đối diện, cũng không nhịn được mí mắt run run, khuôn mặt hiện vẻ rất đỗi kinh ngạc.
“Ai làm?” Hoàng đế chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Vũ Văn Thông, sắc mặt ông dị thường ngưng trọng.
Vũ Văn Thông nhìn hai bên một chút, thấy không có người ngoài, mới cẩn thận từng li từng tí nói: “Chính là tên quản gia của Lạc gia mà con từng đề cập với người, Trác Phàm. Một tháng trước, không biết hắn nổi điên chuyện gì ở Thanh Minh Thành, lại giết chết thất trưởng lão U Minh Cốc ở trước mắt của bao người. Hơn nữa còn có tin đồn khủng khiếp, ngay cả hai vị trưởng lão đã chết ở Phong Lâm Thành của U Minh Cốc, cũng là bị hắn giết chết, Tiềm Long Các vốn dĩ mang tiếng oan thay hắn.”
“Cái gì, một tên tiểu quỷ mà liên tục giết chết tam đại trưởng lão của U Minh Cốc, đã vậy còn có một người trong đó là U Quỷ Thất bảo bối của bọn họ, thật sự có gan đấy!” Tư Mã tiên sinh nghe thấy cũng cả kinh, đảo mắt nhìn về phía hoàng đế: “Bệ hạ, chuyện này nên xử trí thế nào?”
Ánh mắt hoàng đế khẽ híp lại, khóe miệng vạch ra nụ cười như có như không, tiếp tục cầm quân cờ lên, đặt xuống trên bàn cờ: “Nếu là ân oán giữa bảy thế gia, thì trẫm còn thấy đau đầu một chút. Nhưng mà đối với chuyện này thì, U Vạn Sơn cũng không có mặt ở đây để cáo trạng với trẫm. Vậy cứ mặc kệ bọn họ đi, nhưng mà, bên Lạc gia phải sắp xếp cho ổn thỏa, đừng để bọn họ ra tay với Lạc gia. Viên Minh Châu này của Trẫm, phải lộ ánh hào quang ngay rồi, ha ha ha...”
Cạch!
Hoàng đế đặt mạnh một quân cờ xuống bàn cờ, trong mắt trào tinh quang.
Vũ Văn Thông nhìn hoàng đế thật sâu, rồi khom người lĩnh mệnh lui ra.
Phủ thừa tướng ở Đế đô.
Thừa tướng Gia Cát Trường Phong đang nhàn nhã ngồi trên ghế bành, hai con ngươi khép hờ, ghế lúc lắc trước sau. Đột nhiên, một hắc ảnh thoáng hiện ra, đi đến trước mặt ông ta, ghé vào lỗ tai ông ta nói khẽ vài câu.
Gia Cát Trường Phong bỗng nhiên mở choàng hai mắt, trong mắt đầy vẻ chấn động, tiếp đó nhíu mày lại, dường như đang suy tính gì đó, ông ta thở dài nói: “Ôi, xem ra sự cân bằng của thất thế gia sắp bị phá vỡ rồi, lão phu phải nhanh chóng chuẩn bị chuyện đó mới được.”
Vừa mới nói xong, Gia Cát Trường Phong lần nữa khép hờ hai mắt, nằm trên ghế lắc lư.
Phủ tế tự Đế đô.
Một lão giả tóc trắng tung bay nhận một tờ giấy nhỏ từ trong tay một người áo đen, mở giấy ra đọc, mí mắt bất giác run rẩy. Tiếp đó ông ta phất tay, để người áo đen kia lui ra.
Lão nhân chậm rãi cất bước, nện bước với tốc độ già nua đi vào Quan Tinh Đài, quan sát tinh không vô hạn, trong mắt hiện lên vẻ thương cảm: “Huỳnh cảm thủ tâm, thiên hạ đại loạn. Tinh tinh chi hỏa, khả dĩ liêu nguyên!( sao hỏa sáng lên- (đại diện cho chiến tranh và cái chết), thiên hạ đại loạn,một nguyên nhân không đáng kể có thể có gây ra ảnh hưởng lớn) Haii, xem ra thiên hạ này sắp đổi chủ, hi vọng không cần phải sinh linh đồ thán.”
Cùng lúc đó, trong tổng bộ của Tiềm Long Các.
Các chủ Long Dật Phi đang cùng mấy trưởng lão mở cuộc họp, trong đó còn có hai người trẻ tuổi, chính là Long Quỳ và Long Kiệt. Vào bảy ngày trước, bởi vì bọn hắn biểu hiện xuất sắc, Long Dật Phi chính thức tuyên bố bọn họ có thể dự thính hội nghị trưởng lão, điều này làm hai người tiểu bối bọn họ vô cùng mừng rỡ.
“Gần đây, biểu hiện của hai người Tiểu Kiệt và Tiểu Quỳ rất tốt. Ta nghĩ chắc có thể cho bọn họ đến chỗ đại trưởng lão để tăng cường tu vi, sau đó tu luyện võ kỹ gia truyền Huyền giai của chúng ta.”
Hội nghị kết thúc, Long Dật Phi nhìn hai cái tiểu gia hỏa một lúc, cười nói. Hai người kia nghe xong, không khỏi thấy rất vui mừng.
Nhưng tam trưởng lại nghiêm túc nói: “Hai đứa trẻ này quả thật tiến bộ không nhỏ, nhưng so với những đệ tử thiên tài của lục gia còn lại mà nói, chỉ có thể coi là trên trung bình thôi.”
“Nào có? Tam trưởng lão chớ quá coi thường chúng ta, chúng ta cũng sắp đột phá đoán cốt cảnh.” Long Quỳ không phục ngẩng đầu nói, Long Kiệt thì nhếch miệng, thừa nhận: “Tam trưởng lão nói đúng, nghe nói Tạ Thiên Dương của Kiếm Hầu Phủ vào ba năm trước đã là cao thủ đoán cốt cảnh, chúng ta thực sự kém bọn hắn quá xa.”
“Ừm, Tiểu Kiệt ngược lại khiêm tốn không kiêu ngạo, ngày sau tất có thành tựu!”
Thần Nhãn Long Cửu hài lòng gật đầu, trên bả vai ông ta có một quạ đen đứng đó, chính là Thôn Phệ Quỷ Nha Trác Phàm đưa cho ông. Vừa nhìn thấy nó, trong mắt Long Cửu liền ôn hòa lại.
“Nếu như hai tiểu quỷ các ngươi, có nửa tài năng của huynh đệ Trác phàm ta, thì hiện tại đã có thể tu luyện Huyền giai võ kỹ gia truyền của Tiềm Long Các chúng ta rồi.”
“Hừ, cửu thúc, sao người cứ nhắc đến hắn thế?” Long Quỳ bĩu môi bất mãn, không tình nguyện nghe đến tên của Trác Phàm: “Tiểu tử đó cuồng vọng tự đại, còn không chịu gia nhập vào Tiềm Long Các chúng ta. Cho dù có chút tài năng, nhưng sau này tất nhiên không có thành tựu gì, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ vượt qua hắn.”
Khi nàng ta vừa nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, một tên áo đen xuất hiện chạy đến quỳ ở trước mặt mọi người, trình lên một phong thư tín: “Khởi bẩm cốc chủ, cấp báo từ tuyền tuyến truyền đến ạ.”
Tam trưởng lão cầm lấy thư tín, phất tay, người kia liền lui ra. Tiếp đó tam trưởng lão mở thư nhìn một chút, đột nhiên tròng mắt đông lại, bức thư nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
“Sao thế, Tam ca, xảy ra chuyện gì?”
Long Cửu giật mình, vội vàng nhặt thư lên, ông chưa từng thấy tam trưởng lão thất thố như vậy. Nhưng sau khi ông ấy đọc xong nội dung thư, tròng mắt cũng ngăn không được co rụt lại, ông ấy chỉ có một con mắt nhưng rất nhanh đã chan chứa nước mắt.
“Hảo huynh đệ, cửu ca lại thiếu ngươi một phần nhân tình.”
“Đây là sao vậy?” Long Dật Phi nhướng mày, cũng giống như người khác, vẻ mờ mịt đầy mặt. Sau đó lập tức túm thư tín qua, đọc kỹ một lần.
Tiếp đó, hắn cũng nhịn không được mí mắt run run, không tự chủ được kêu lên sợ hãi: “U Quỷ Thất U của Minh Cốc, đã bị Trác Phàm giết chết ở Thanh Minh Thành?”
Mọi người đồng loạt giật mình, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi.
Đại danh của U Quỷ Thất, bọn họ ai mà chưa từng nghe qua? Có thể nói là nhân vật khiến các đại thế gia đau đầu nhất, đặc biệt Long Cửu, Tử Lôi Kim Nhãn của ông ấy bị đoạt mất cũng là do một tay U Quỷ Thất bày kế.
Nhưng nhân vật đáng sợ như thế, cũng bị Trác Phàm giết, điều này không khỏi làm tất cả mọi người cực kỳ kinh ngạc. Nhất là Long Quỳ và Long Kiệt tất nhiên đã nghe qua đại danh U Quỷ Thất, đó là nhân vật khiến trưởng lão Tiềm Long Các kiêng kị đấy.
Nhưng ngay cả nhân vật như vậy, vẫn bị chết dưới tay Trác Phàm.
Chỉ nháy mắt, hai người đã cảm nhận được khoảng cách chênh lệch với Trác Phàm, cách biệt lớn hơn cả rãnh trời.
“Ha ha ha... Làm tốt lắm!” Long Dật Phi cười to, nhìn tất cả trưởng lão nói: “Xem ra sự lựa chọn lúc đầu của bản các chủ là đúng, tiểu tử này quả nhiên chính là nhân trung long phượng mà. Như vậy, chúng ta nên tăng viện trợ cho Lạc gia, đồng thời phái người bảo hộ an nguy của Lạc gia, mọi người không còn ai phản đối chứ.”
Tất cả trưởng lão nghe vậy đồng loạt gật đầu. Cho dù lúc trước phản đối Long Dật Phi và Trác Phàm kết minh, cảm thấy chuyện này làm mất tôn nghiêm của người trong bảy thế gia, nhưng hiện tại không còn ai có nửa câu oán giận.
Ai bảo Trác Phàm lấy được đầu của U Quỷ Thất chớ, đây chính là chuyện mà tất cả mọi người có măt ở đây không ai làm được.
Cũng vào lúc này, các gia tộc trong đại lục đều nhận được tin này. Trừ sau khi chấn kinh, chính là vui mừng hớn hở, đồng thời, tên của Trác Phàm cũng bị cao tầng của tất cả gia tộc nhớ kỹ.
Qua chiến dịch này, Trác Phàm danh chấn thiên hạ...