Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hai người một già một trẻ cùng với những tia nắng ban mai xuyên qua ghế ở Đình Đài và từng khoảng trời, cuối cùng đi tới một đại điện nguy nga.  

             Viên Lão giơ tay chỉ vào đình viện lầu các lộng lẫy, dặn dò cẩn thận: “Trác Uyên, đây chính là nơi nghỉ ngơi hằng ngày của tông chủ, tất cả có hai trăm bảy mươi ba căn phòng, ngươi phải cẩn thận quét sạch, không được lười biếng đâu đấy!"  

             "Con bà nó, hơn hai trăm căn, ta có ở cả đời cũng chẳng hết!" Trác Uyên khinh bỉ mắng mỏ, oán giận nói.  

             Viên Lão nghe vậy, vội vàng xua tay, ra hiệu im lặng, thầm lau mồ hôi lạnh trên đầu, lão ta vội vàng nói: “Đây là sự kính trọng đối với tông chủ, đương nhiên những người tạp dịch như chúng ta không thể nói năng xằng bậy rồi, nếu không...”  

             Nói đến đây, Viên Lão lão làm ra động tác cắt cổ, cả mặt lập tức đờ ra.  

             Trác Uyên biết tông chủ Ma Sách Tông, chắc chắn không phải kiểu người dễ dàng nhân từ nương tay, người nói chuyện thị phi sau lưng lão ta, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Nhưng hắn không sợ, bởi vì Tà Vô Nguyệt tìm tới hắn, chắc chắn sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà ra tay với hắn.  

             Nếu không, một tông chủ như lão ta sẽ không làm được chuyện gì lớn với cái tính hẹp hòi đó đâu!  

             Trong lòng Trác Uyên hiểu rõ, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, đều nên suy nghĩ thỏa đáng trước...  

             “Được, ta đi vào dọn dẹp đây!” Khiêng cây chổi trên vai, Trác Uyên tùy tiện đi vào trong điện.  

             Viên Lão thấy vậy, lập tức vô cùng lo lắng, lão ta sống chết mà giữ chặt lấy tay áo hắn, khuôn mặt nghiêm túc dặn dò: “Trác Uyên, bây giờ lão phu muốn khuyên ngươi một câu để tỉnh ngộ, tính cách của tông chủ rất quái đản, còn có bệnh sạch sẽ nữa. Lúc quét dọn, ngươi phải thông minh một chút, phải làm việc cho cẩn thận vào. Nếu làm cho tông chủ nổi giận, thì sẽ ngay lập tức rơi đầu.”  

             “Ngươi biết tại sao những người được phân vào phòng của các trưởng lão khác đều mừng rỡ không? Chính là vì có thể tránh thoát khỏi tông chủ. Nguyệt Linh phân công ngươi tới quét dọn phòng ngủ của tông chủ, rõ ràng là cố ý lấy việc công để trả thù cho việc tư, mượn tay tông chủ diệt trừ ngươi, ngươi phải làm việc cho cẩn thận, không được nôn nóng, tránh hại mạng sống của ngươi!”  

             “Thì ra là vậy, cảm ơn Viên Lão nhắc nhở, ta đi đây!” Trác Uyên gật đầu, sau đó chắp tay nói cảm ơn Viên Lão, nhưng tác phong vẫn không thay đổi như cũ, vẫn khiêng cây chổi trên vai, tùy tiện mà đi vào đại điện, dường như hoàn toàn không bề để lọt tai lời của lão ta.  

             Giống như hắn tới đây không phải để quét dọn, mà chính là đi ăn cướp.  

             Viên Lão thấy vậy, không còn gì để nói nữa, tròng mắt khẽ co rụt lại, lão ta chỉ đành bất lực lắc đầu.  

             Ôi, tiểu tử này điên thật rồi, không sợ sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc sao...  

             Tiến vào bên trong đại điện, Trác Uyên ngó nghiêng nhìn xung quanh, toàn bộ đại điện vô cùng nguy nga tráng lệ, đầu tiên, ở giữa là một băng ghế dựa được làm bằng ngọc trong suốt, sáng lấp lánh, thoạt nhìn vô cùng quý giá.  

             Hai bên trái phải, một hàng nến được xếp ngay ngắn thành hàng, điêu khắc tỉ mỉ tinh xảo, rồng bay phượng múa, sinh động như thật. Bên khác còn có một số đồ vật được chạm khắc bằng ngọc, sắp xếp xen kẽ vào nhau, trông vô cùng trang nhã.  

             Nhìn qua tổng thể, rất khiến cho người ta có cảm giác cổ kính.  

             Khí phách mà không ngỗ ngược, giàu sang nhưng không lộ liễu!  

             Trong lòng Trác Uyên âm thầm gật đầu, chỉ nhìn cách bố trí đại điện thôi, hắn đã có thể đoán được, Tà Vô Nguyệt này tuyệt đối là một kẻ thâm tàng bất lộ. Vui mừng hay phẫn nộ đều để trong lòng, mặt không đổi sắc, là một cao thủ tu luyện tâm cảnh đạt đến mức thượng thừa!  

             Khụ khụ khụ...  

             Đột nhiên, sau lưng vang lên một tiếng ho nhẹ, Trác Uyên khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, chợt thấy một người khoác áo Lăng La, vẻ mặt gian xảo, quái dị, đang bình tĩnh đứng ngay trước cửa, lạnh lùng mà nhìn hắn.  

             Tuy nhiên ngay khi Trác Uyên quay lại, trong mắt người nọ lập tức hiện rõ sự kinh ngạc, sau đó lẩm bẩm: “Trác Uyên?”  

             “Tà Vô Nguyệt?”  

             Mí mắt Trác Uyên hơi run rẩy, hắn khẽ kêu lên.  

             Mỉm cười gật đầu, khóe môi Tà Vô Nguyệt vẽ nên một đường vòng cung hoàn mĩ, lão ta nhẹ bước tới, lướt qua vai hắn rồi đi về phía ghế ngọc, vừa đi, vừa trêu chọc: “Ha ha ha... Vẫn không có quy củ như xưa! Nhưng Trác Uyên à, ngươi đã gia nhập Ma Sách Tông rồi thì cũng nên gọi ta một tiếng tông chủ đi chứ!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!