“Nhưng cho dù đáng xem thì chúng ta có đi không? Hình như thời gian quay về tông môn của chúng ta không còn nhiều lắm!” Quỷ Keo Kiệt liếc ba người kia, trong lòng tính toán được mất.
Quỷ Lanh Lợi đảo mắt, hỏi vấn đề cuối cùng: “Vậy rốt cuộc... Chúng ta có đi xem không?”
Im lặng, cực kỳ im lặng, bốn tên quỷ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm lẫn nhau, không một ai nói chuyện. Một lúc lâu sau, ánh mắt bốn người chắc chắn, dường như đã hạ quyết tâm, không hẹn cùng nhau kêu lên: “Xem!”
Vừa dứt lời, tứ quỷ trực tiếp vung tay, ném Trác Uyên ra ngoài, đột nhiên biến thành bốn luồng khói đen bay về phía phát ra âm thanh.
Trác Uyên đang chờ bốn người kia bay về phía trời xanh, đắm chìm trong ánh mặt trời hiếm thấy thì chỉ một cái lắc mình, hắn đã bị tứ quỷ hung hăng ném xuống đất, cả người đầy bụi đất, vô cùng nhếch nhác!
Đợi hắn đứng dậy, hung dữ tìm kiếm bóng dáng của tứ quỷ thì làm gì còn thấy bóng dáng bốn tiên súc sinh kia đâu.
“Mụ nội nó chứ, hiện tại lão tử biết rõ tại sao Tà Vô Nguyệt lại nhốt các ngươi xuống lôi ngục hơn một trăm năm rồi. Nếu là lão tử, phải nhốt các ngươi một ngàn năm, không, một vạn năm mới được!”
Trác Uyên hung hăng cắn răng, vỗ bụi đất trên người, tức giận đỏ bừng khuôn mặt. Sau đó hắn cũng tìm nơi truyền đến âm thanh dữ dội kia, đạp mạnh chân bay đi, trong lòng bị suy nghĩ hung ác chiếm lấy.
Một khắc sau, Trác Uyên bay một đường, cuối cùng cũng phát hiện bóng dáng của tứ quỷ ở một cửa vào sơn cốc. Giờ khắc này, bọn họ đang chổng mông, vùi đầu vào bụi cỏ cao ngất phía trước, không biết đang nhìn cái gì.
Trác Uyên cười khẩy, không suy nghĩ nhiều, lập tức lao xuống, nắm chặt tứ quỷ, không ngừng cười gằn: “Bốn vật nhỏ các ngươi, cuối cùng cũng bắt được rồi, xem các ngươi trốn đi đâu?”
Xuỵt!
Nhưng mà tứ quỷ lại không hề hoảng hốt khi nhìn thấy Trác Uyên xuất hiện, ngược lại còn vội vàng lấy tay ra hiệu cho hắn, rồi sau đó mạnh mẽ chỉ về phía trước bụi cỏ.
Trác Uyên sửng sốt, nhìn dáng vẻ vội vàng của tứ quỷ, vô cùng hiếm thấy, biết rõ chắc chắn bọn họ đã phát hiện ra cái gì, cũng không để tâm đến chuyện truy cứu nữa. Ngược lại hắn còn chậm rãi để bọn họ xuống, cũng chui vào bụi cỏ với bọn họ, nhìn về phía trước.
Lúc này, hắn mới phát hiện, sơn cốc này là một khe núi lõm xuống, bọn họ thò đầu ra bụi cỏ, ánh mắt nhìn xuống từ trên cao. Ngay dưới chỗ sâu nơi đáy cốc, có hai phe đội ngũ đang đứng tách ra.
Một phe mặc trang phục màu đen, phía trên thêu một chữ ‘Hồn’, sát khí cả người rất nặng, lộ ra vẻ âm u lạnh lẽo, rõ ràng là người ma đạo. Còn bên kia thì mặc áo trắng, đầu vai thêu một chữ ‘Huyền’ bằng kim tuyến, rất lóe mắt!
Đội ngũ hai phe nhìn nhau, không ai nhường ai, mà vị trí trung tâm giữa bọn họ là một cái cây chỉ lớn bằng bàn tay có ba màu sắc đỏ vàng xanh kỳ lạ, trên thân chỉ có ba lá!
Một mùi hương thơm ngát bay ra, mặc dù bọn họ núp ở trên miệng cốc ở phía xa xa vẫn ngửi thấy được, thấm vào ruột gan!
“Linh dược cấp chín, Tam Nhan Định Hồn Thảo?” Trác Uyên theo bản năng nhướng mày, lẩm bẩm.
Quỷ Hung Ác nhìn hắn, bình tĩnh gật đầu, nịnh nọt nói: “Kiến thức của Trác quản gia thật uyên bác, đây chính là linh dược cấp chính quý báu, Tam Nhan Định Hồn Thảo. Nghe nói đan dược luyện chế từ nó có thể giúp thần hồn ổn định không tan biến. Mặc dù rời khỏi thân thể mấy tháng, năng lượng cũng sẽ không tán loạn như trước, đúng là kỳ dược giúp cao thủ Hóa Hư Cảnh bảo vệ tính mạng trên đường chạy trốn!”
Trác Uyên khẽ gật đầu, trong lòng rõ ràng, loại linh dược này có thể giúp nguyên thân của các tu giả từ Hóa Hư Cảnh trở xuống không bị tan biến, ngưng tụ thành hồn, có công cứu mạng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!