Thái tử nhếch miệng cười khẩy, khinh thường nhìn hắn ta: "Tên heo mập chết bầm, vừa rồi không phải ngươi còn nhắc lại lời dạy bảo của phụ hoàng ư, sao bây giờ lại quên rồi? Nếu ta không thể nắm giữ giang sơn này trong tay mình, vậy ta thà hủy hoại nó cũng không để cho người khác đạt được, bao gồm cả huynh đệ của mình, ha ha ha..."
Thái tử điên cuồng cười to, sắc mặt tên mập lại ngày càng nặng nề: "Thế nhưng với tài năng của lão nhị, cho dù hắn ta được thả ra thì có thể gây nổi sóng gió gì cơ chứ?"
"Đúng thế, một mình hắn ta quả thực không đủ đáng sợ. Nhưng ta sẽ cho người tặng hắn ta vài thứ, một trong số đó chính là bức vẽ ta lén lút trộm về từ chỗ phụ hoàng, bức Giang Sơn Xã Tắc!"
Mí mắt tên mập không nhịn được nhảy lên, bật thốt: "Cao thủ đệ nhất Tây Châu, Đan Thanh Sinh?"
"Không sai. Có lời đồn rằng ai có bức Giang Sơn Xã Tắc trong tay, Đan Thanh Sinh sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của hắn ta. Ngươi nói xem, nguyện vọng của lão nhị là gì?" Thái tử cười tà một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng.
Tên mập lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, chỉ thản nhiên nói: "Đan Thanh Sinh ẩn cư đã ngàn năm, người đời không ai có thể biết được hành tung, nói không chừng còn đã qua đời. Hy vọng này quá xa vời rồi!"
"Có xa vời thì cũng là hy vọng, chỉ cần lão nhị còn lưu lạc khắp nơi, Đan Thanh Sinh cũng có thể xuất hiện ở Thiên Vũ bất kỳ lúc nào, đế vị và mạng nhỏ của ngươi cũng sẽ khó mà giữ được. Tên heo mập chết bầm, hãy nếm thử cảm giác ngày ngày sống trong sợ hãi đi, ha ha ha..."
Thái tử điên cuồng cười to, nhưng càng cười, ánh sáng trong hai con ngươi càng tan rã. Khuôn mặt hắn ta tràn đầy vẻ đắc ý, chỉ có máu đen không ngừng chảy ra từ thất khiếu vẫn tí tách nhỏ xuống đất.
Mí mắt tên mập có hơi run lên, nhìn chằm chằm hắn ta rồi tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi thẳng ra ngoài. Nhưng tiếng gầm vội vã kia lại vang vọng đến từng góc hẻo lánh nhất trong địa lao u ám.
"Dốc lực truy nã Nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng, mặc kệ là sống hay chết, chỉ cần bắt được sẽ trọng thưởng!"
"Rõ!"
Lính canh trên các lối đi của địa lao hét lên đầy vang dội…
Đợi sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Trác Uyên ngẩng đầu nhìn thi thể vẫn đang treo nụ cười điên cuồng của Thái tử một lần nữa, bên trong đồng tử bên phải lóe lên vầng sáng vàng, dẫn hai nữ tử rời khỏi chỗ đó trong nháy mắt.
Vù!
Ba người lại xuất hiện ở chỗ cũ. Cuối cùng Trác Uyên cũng buông hai nữ tử ra, nhất là công chúa Vĩnh Ninh.
Công chúa Vĩnh Ninh vừa được thả ra, không kìm được quỳ rạp người xuống đất, khóc nức nở: "Hu hu... Đại ca... Sao tam ca lại đối xử với đại ca như thế!"
"Rất đơn giản, nếu như đại ca ngươi đắc thủ, kết cục của tên mập cũng sẽ giống y như thế!" Lông mày Trác Uyên nhướn lên, đứng ở một bên châm chọc, nhưng trong lòng lại yên tâm hơn không ít.
Lần này nhìn thấy tên mập hạ độc Thái tử cũng khiến hắn hiểu được một chút, tên mập muốn giữ yên hiện trạng.
Có lẽ bởi vì lời bình kia của Vân Huyền Cơ khiến hắn ta cảm thấy không thể làm trái thiên mệnh; hoặc có lẽ cảm thấy có Tam Tông nhìn chằm chằm phía sau, nếu hắn ta làm một vài động tác giống như phụ hoàng hắn ta thì chẳng khác gì tìm chết.
Cho nên hắn ta mới muốn nhanh chóng giải quyết hai hoàng tử, tránh cho bọn họ làm ra chuyện gì thất thường, gây phiền toái cho mình.
Nếu như vậy, có lẽ tên mập sẽ ổn định trong một khoảng thời gian ngắn, không làm ra chuyện thiêu thân gì. Cho dù có cũng là chuyện sau này.
Nhưng mà đến lúc đó, có lẽ Lạc gia đã trở thành một con quái vật khổng lồ đến cả Tam Tông cũng khó mà rung chuyển, không còn phải sợ âm mưu quỷ kế của tên mập nữa.
Dù sao, hiện tại người cầm lái Lạc gia là tam đại trí giả Gia Cát Ngọc Long và Lãnh Vô Thường!
Như thế, hắn cũng có thể yên tâm rời đi.
Trác Uyên thở ra một hơi thật dài. Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng trong lòng hắn cũng an ổn...
"Ma quỷ, tất cả bọn họ đều là ma quỷ!" Công chúa Vĩnh Ninh quỳ trên mặt đất, liên tục vừa khóc vừa mắng.
Sao nàng ta có thể ngờ được thù hận giữa ba vị huynh trưởng của mình lại sâu như thế, nhất định phải đánh nhau đến tình cảnh ngươi chết ta sống! Chẳng lẽ chỉ vì một cái hoàng vị thôi sao?
Các ngươi đều là thân huynh đệ cơ mà, vì sao không thể tha cho đối phương một con đường sống?
Trác Uyên nhìn Vĩnh Ninh khóc rống, bất đắc dĩ sờ mũi, buồn bã nói: "Hầy, nói thật ta mới là tu giả ma đạo, ta mới là ma!"
"Trác quản gia, thật ra ngươi tốt hơn bọn họ rất nhiều!" Lúc này, Vân Sương đứng một bên đột nhiên nhìn sâu vào mắt Trác Uyên, gương mặt có hơi ửng đỏ: "Chí ít ngươi đều đối đãi thật tâm thật ý với Lạc gia và bọn Lệ lão. Nếu ngươi cũng là ma thì người trong thiên hạ này có mấy ai không phải ma nữa đâu?"
Thân thể không rõ lý do gì mà run lên, trong lòng Trác Uyên vô cùng bất ngờ, lông mày nhíu chặt lại.
So với những người kia, mình đường đường là Ma Hoàng, là cao thủ tu luyện ma đạo, sao lại có thể không giống ma?
Như vậy... Rốt cuộc là do mọi người đều là ma, hay là hắn đang ngày càng cách xa ma đạo?
Trong mắt Trác Uyên hiện lên chút bối rối, bỗng dưng cảm thấy tâm cảnh của mình đang tăng lên, nhưng nghi hoặc trong đầu cũng ngày càng lớn. Rốt cuộc con đường ma đạo của hắn là con đường như thế nào?
Trước kia trong đầu hắn con đường đó khá rõ ràng, nhưng bây giờ lại càng ngày càng mơ hồ.
Nếu vậy thì rốt cuộc là hắn đang tiến lên trước một bước, hay là đang lùi về sau mấy bước đây?
Nghĩ lại lời Vân Huyền Cơ nói với mình lúc trước, lần trùng sinh này của hắn có lẽ là một loại tu luyện khác, tâm Trác Uyên lại thản nhiên trở lại.
Bất kể ra sao đi nữa, con đường ma đạo này vẫn là vô định, hắn cứ tùy tâm mà hành động thôi!
"Sương Nhi, ngày mai chúng ta sẽ về thành Phong Lâm. Hành động vừa rồi của tên mập đã làm cho ta yên tâm triệt để rồi!" Trác Uyên thở ra một ngụm khí thật dài, ung dung lên tiếng.
Vân Sương nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!