Tên mập quay đầu nhìn về phía Thái tử một lần nữa, không khỏi cười khẽ: "Cho nên trẫm vẫn luôn không dám xung đột với Trác Uyên và Lạc gia, sợ làm trái ý trời. Bây giờ trẫm ngồi lên vị trí này hẳn cũng là do trời cao trao quyền!"
"Trời cao trao quyền cái rắm, cũng chỉ là một tên bù nhìn mà thôi, ngươi đắc ý cái gì?" Thái tử tức giận hừ một tiếng, bĩu môi khinh thường.
Tên mập không khỏi mỉm cười, thản nhiên trả lời: "Bù nhìn thì cũng là hoàng đế. Trước khi lâm chung không phải phụ hoàng đã nói rồi sao, có thể nắm giữ trong tay mình mới là của mình. Chí ít cho đến hiện tại, trẫm đã nắm được danh vị này trong tay, đâu giống như đại ca ngươi, khóc lóc hô hào muốn làm hoàng đế bù nhìn cũng không đến lượt!"
"Ngươi..." Thái tử cắn chặt môi, trên mặt đều là không cam lòng.
Tên mập cười một tiếng đầy nguy hiểm, cũng không tiếp tục nhìn hắn ta nữa mà ngược lại quay đầu vỗ tay, lớn tiếng ra lệnh: "Người đâu, bưng chén thuốc kia lên!"
"Tên heo mập chết bầm, ngươi muốn làm gì?" Thái tử giật mình, hoảng sợ hô to.
Khóe miệng tên mập nhếch lên một độ cong tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn hắn ta, thản nhiên nói: "Không phải ngươi dùng thuốc hạ độc phụ hoàng sao? Đây là bê bối của hoàng thất, trẫm không muốn để lộ ra bên ngoài. Bây giờ trẫm muốn tự tay báo thù cho phụ hoàng, tiễn ngươi lên đường!"
Tên mập vừa dứt lời, đã có hầu cận đi đến trước mặt hắn ta, dâng lên một chén thuốc đen đặc. Mùi vị tanh hôi kia khiến cho người ta chỉ cần ngửi qua đã cảm giác muốn nôn mửa.
Vĩnh Ninh thấy thế, đồng tử chợt co rụt lại, vội vàng muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại bị Trác Uyên vững vàng giữ lấy không thể động đậy, đến cả một âm thanh cũng không phát ra được, chỉ có thể lo lắng suông.
Mắt thấy chén thuốc kia ngày càng tới gần miệng mình, da mặt Thái tử không tự chủ được giật giật, liên tục cười gằn: "Tên heo mập chết bầm, ngươi không cần lấy cái cớ đường hoàng như thế để hại bản điện. Nếu ngày hôm đó bản điện không đắc thủ, không phải ngươi cũng sẽ ra tay sao? Bây giờ ở trước mặt bản điện tên mập dối trá nhà ngươi còn giả vờ trung hiếu lễ nghĩa làm gì?"
"Không sai, hai người chúng ta đều là kẻ lòng lang dạ sói, không phải người tốt lành gì!"
Lông mày tên mập hơi nhướn lên, cũng không thèm che giấu nữa mà nói thẳng: "Bây giờ trẫm tiễn ngươi lên đường báo thù cho phụ hoàng, giúp lòng trẫm thanh thản là một lý do. Mà lý do quan trọng nhất chính là nếu giữ mạng ngươi lại, trẫm quả thực không yên lòng. Hiện tại gia tộc Vũ Văn chúng ta đã đánh mất sự tín nhiệm của Tam Tông, nhân thủ trong tay trẫm lại bị Trác Uyên hạn chế, hoàn toàn không đủ dùng. Nếu lỡ như ngươi bỏ chạy, lấy danh nghĩa Thái tử tiền triều gây cho ta chút rắc rối, Hộ quốc Tam Tông kia còn không phải sẽ xóa sổ Vũ Văn gia chúng ta luôn sao? Cho nên, vì an toàn của cả gia tộc chúng ta, đại ca, ngươi vẫn nên chết sớm siêu sinh sớm đi thôi!"
Nói xong, tên mập bưng chén thuốc kia đến trước mặt Thái tử, chuẩn bị cưỡng chế trút xuống.
Thái tử vùng vẫy một chút nhưng vẫn hoàn toàn không thể cử động. Rơi vào đường cùng, hắn ta bất giác cắn răng, hung tợn nói: "Tên heo mập chết bầm, sau này ngươi đừng có hối hận!"
"Từ trước đến nay trẫm làm việc chưa bao giờ hối hận, nếu không thì hiện tại trẫm cũng không thể ngồi lên vị trí này!" Tên mập nở nụ cười ác độc, hai con ngươi lóe lên vẻ dữ tợn không thèm che dấu. Sau đó không nói hai lời, hắn ta cạy miệng Thái tử ra, đổ toàn bộ chén thuốc kia vào.
Thái tử liều mạng giãy dụa, hai tay gồng lên để lộ mạch máu dữ tợn nhưng vẫn bó tay chịu trói. Tu vi của hắn ta đã bị phong bế, hoàn toàn không có năng lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chén thuốc kịch độc kia rót vung vãi vào miệng mình, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và oán hận.
Trong không gian huyễn ảnh, công chúa Vĩnh Ninh rơi lệ đầy mặt, toàn thân không ngừng run rẩy, nhưng Trác Uyên vẫn mạnh mẽ giữ lấy nàng ta như cũ, khiến nàng ta không phát ra được một tiếng động nào.
Đợi cho đến khi tất cả thuốc đều đã rót vào bụng Thái tử, tên mập mới hất cái chén không lên, nghe răng rắc một tiếng rồi vỡ nát. Hắn ta nở nụ cười hài lòng: "Ha ha ha... Phải như vậy trẫm mới an tâm!"
"Ha ha ha... Tên heo mập chết bầm, ngươi đừng vội mừng. Tên bù nhìn như ngươi chưa chắc đã có thể ngồi vững trên ngai vàng!" Độc dược vào trong bụng, thất khiếu Thái tử lập tức chảy máu, diện mạo dữ tợn, nhưng hắn ta vẫn liên tục cười to, hai con ngươi độc ác nhìn chằm chằm tên mập, lớn tiếng nguyền rủa.
Tên mập cười khẩy, khinh thường bĩu môi: "Trẫm có thể ngồi vững trên vị trí này hay không cũng không đến lượt ngươi nói! Một kẻ hấp hối sắp chết như ngươi thì có thể gây nên sóng gió gì chứ?"