Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Chờ một chút!"  

             Trác Uyên lớn tiếng quát, nhìn chằm chằm Vân Sương một hồi, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, thở dài: "Được rồi, ta đưa các ngươi đi, chỉ có điều không ai được phép truyền chuyện này ra ngoài, ta còn muốn bí mật giám thị tên mập kia một thời gian. Động thái gần đây của hắn ta rất quan trọng, liên quan đến mức độ nghe lời sau này của hắn ta!"   

             Lông mày khẽ động, hai nữ tử liếc nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu, nở nụ cười mừng rỡ với Trác Uyên.  

             Không còn cách nào khác, Trác Uyên lắc đầu thở dài, sau đó duỗi tay ra ôm lấy vòng eo hai người, đồng tử bên phải lóe lên tia sáng màu vàng kim, hét lớn một tiếng: "Đi!"  

             A!  

             Một tiếng hét kinh ngạc vang lên, gò má hai nữ tử đồng thời ửng đỏ, sau đó vụt một tiếng biến mất không còn bóng dáng. Đợi đến khi bọn họ xuất hiện lần nữa đã thấy mình đứng giữa một lối đi âm u sâu thẳm trong nhà tù.  

             Chậm rãi buông vòng eo hai nữ tử ra, Trác Uyên nhìn về phía xa, tay trái chỉ vào cửa phòng thứ ba nói: "Nơi đó hẳn là phòng giam giữ Thái tử."  

             Công chúa khẽ gật đầu nhưng vẫn liên tục cúi gằm mặt, vệt đỏ ửng trên má không phai chút nào. Vân Sương cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, ngượng ngùng không hé nửa lời.  

             Hai người các nàng đều là hoàng hoa (1) đại cô nương, dưới tình huống không hề chuẩn bị đã bị Trác Uyên ôm eo, lực mạnh như gấu, nhất thời đều xấu hổ cúi đầu xuống.  

             (1) Hoàng hoa: Thiếu nữ ngày xưa thường sẽ điểm hoa vàng trên trán để làm đẹp. Đến khi xuất giá nữ tử sẽ phải đổi cách trang điểm nên từ “hoàng hoa” được dùng để chỉ những thiếu nữ còn trong trắng, chưa lấy chồng.    

             Chỉ có Trác Uyên vẫn không biết nội tình, vẻ mặt kỳ quái quan sát hai nữ tử, đầu óc mơ hồ.  

             Rốt cuộc hai nha đầu này bị gì thế? Vừa rồi ồn ào làm loạn muốn tới là các nàng, hiện tại đã đến được phòng giam của Thái tử, các nàng lại đứng im bất động, không biết đang giở trò quỷ gì!  

             "Hoàng thượng giá lâm!"  

             Đột nhiên, một âm thanh bén nhọn vang vọng trong phòng giam mờ tối, hai nữ tử bất giác hoảng sợ, vội vã nhìn về phía Trác Uyên. Vĩnh Ninh hạ thấp giọng, khàn khàn nói: "Trác Uyên, chúng ta mau đi thôi, tam ca sắp tới rồi!"  

             Trác Uyên trầm ngâm một chút rồi chậm rãi lắc đầu, trong mắt lóe lên tia sáng không tên, thản nhiên như không nói: "Không, địa lao này rất bí mật, có thể giúp ta nhìn rõ lòng người. Ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc tiếng lòng tên mập bộc lộ ở chỗ này có nhất trí với những gì hắn ta đã nói lúc trước hay không!"  

             "Hai người các ngươi đừng có lên tiếng, cứ lẳng lặng đứng ở chỗ này là được!" Trác Uyên nhìn về phía hai nữ tử một lần nữa, nghiêm túc dặn dò.  

             Tiếp theo, vầng sáng màu vàng kim lấp lóe trong con ngươi bên phải của hắn. Trác Uyên thầm hô trong lòng một tiếng, tầng thứ ba của Không Minh Thần Đồng, Huyễn Không!  

             Vù!  

             Tiếng không gian rung động phát ra, không gian quanh chỗ ba người Trác Uyên đang đứng nhất thời vặn vẹo, sau đó bóng dáng bọn họ chậm rãi biến mất trong không khí.  

             Đó chính là không gian huyễn ảnh mà Trác Uyên chế tạo ra nhằm che dấu thân hình ba người.  

             Đúng lúc này, Hộ Long Thần Vệ Phương Nhất Bái và tên mập bước đến chỗ này.  

             Cạch!  

             Một tiếng vang nhỏ, cửa lớn nhà tù bị mở ra, tên mập và Phương Nhất Bái chầm chậm đi vào bên trong. Mà trên cọc gỗ hình chữ thập phía đối diện đang cột một thân hình quen thuộc, không ai khác chính là Thái tử.  

             Chỉ có điều giờ này khắc này tu vi của hắn ta đã bị phong bế, toàn thân từ trên xuống dưới đều trầy da tróc thịt, rõ ràng là dấu hiệu bị tra tấn.  

             "Đại..." Vĩnh Ninh kích động, vừa muốn kêu lên đã bị Trác Uyên quyết đoán nhanh tay bịt miệng lại, khiến nàng ta không phát ra nổi một tiếng vang, chỉ có thể hai mắt rưng rưng không nói lên lời.  

             Khóe miệng nhếch lên một độ cong tà ác, tên mập nhàn nhã đi đến trước người Thái tử, giọng nói sâu xa: "Đại ca, gần đây tiểu đệ bận chuyện, liên tục phải lo liệu cho tang lễ của phụ hoàng và đại điển đăng cơ của tiểu đệ nên đã lâu không tới thăm đại ca, huynh sẽ không quở trách tiểu đệ đâu đúng không!"   

             Thái tử chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt, suy yếu quan sát long bào mới tinh, tỏa ánh vàng rực chói mắt trên người tên mập rồi khinh thường cười khẩy thành tiếng: "Hừ, đúng là con heo mập nhà ngươi có mặc long bào lên người cũng không thể ra dáng hoàng đế. Không ngờ tới cuối cùng bản điện lại thua trong tay ngươi, ngươi che giấu đúng là sâu thật!"  

             "Ha ha ha... Không còn cách nào khác, đại trí giả ngu, giấu tài vờ vụng, nếu như tiểu đệ không chịu nổi nhục nhã, không biết lá mặt lá trái, đại ca sẽ dồn hết tâm trí diệt trừ trẫm mất!" Tên mập hơi hất cằm lên, để lộ biểu cảm kiêu ngạo của người thắng cuộc.  

             Thái tử thấy vậy, trong lòng hận đến nghiến răng. Tất cả những thứ này vốn nên thuộc về hắn ta mới đúng!   

             "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau. Trong cuộc tranh đấu hoàng vị này bản điện quả thực đã thua!" Thái tử nhắm chặt mắt lại, vô thức thở dài, nhưng rất nhanh sau đó hắn ta lại lớn tiếng cười nhạo: "Nhưng mà, chim sẻ núp đằng sau lại không biết mình đang bị thợ săn ngắm bắn. Lão tam, hoàng đế như ngươi cũng chỉ là một con rối mà thôi, ngươi có thực sự thoải mái mà ngồi không? Tính ra kẻ thắng cuộc cuối cùng còn không phải là tên Trác Uyên kia sao? Ha ha ha..."     

             Tiếng cười nhạo chói tai vang vọng bên tai tên mập nghe vô cùng chán ghét, nhưng tên mập lại không giận chút nào, chỉ khoan thai lên tiếng: "Không sai, hắn đúng là người thắng cuộc cuối cùng, mà ta đã sớm biết được điều này. Cho nên dù hắn bị phụ hoàng gây khó dễ, bị bốn phía công kích, ta cũng không bỏ đá xuống giếng, đối địch với hắn. Chỉ vì ta đã sớm biết được hắn có khả năng trở mình rất lớn, phụ hoàng chưa chắc có thể thắng!"  

             "Ồ, từ lúc đó ngươi đã xem trọng hắn vậy rồi? Thế nhưng lúc trước hắn gặp phải tình cảnh tứ phương thảo phạt, cho dù là minh hữu như Hoa Vũ Lâu, Tiềm Long Các cũng có chút xa lánh, dù sao khi đó kẻ địch của hắn là phụ hoàng và toàn bộ đế quốc. Về sau nếu không phải những gia tộc này đều bị Đế Vương Môn tiêu diệt, có lẽ bọn họ cũng sẽ không dễ dàng đứng chung một chiến tuyến với Lạc gia, làm sao ngươi có thể chắc chắn hắn sẽ là cười đến cuối cùng?"  

             Lông mày Thái tử bất giác nhướn lên, khuôn mặt hiện vẻ nghi hoặc: "Ngươi sẽ không nói là ngươi biết nhìn xa trông rộng chứ!"  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!