Chết rồi?
Trác Uyên vô thức nhíu mày, kỳ lạ nhìn U Minh, hỏi: “U Minh, Gia Cát thừa tướng nói lão ta đã chết, xảy ra chuyện gì thế?”
U Minh cười khẽ một tiếng, giải thích kỹ càng: “Khởi bẩm Trác quản gia, chuyện là thế này. Hoàng đế cảm giác được nạn lớn của mình đến gần, sợ Gia Cát thừa tướng còn ở thế gian sẽ xảy ra sai sót nên ra lệnh cho ta nghĩ cách giết chết thừa tướng đại nhân. Nhưng tại hạ đã hứa với Trác quản gia sẽ bảo vệ thừa tướng an toàn, vì vậy ngay sau đó đã cho thừa tướng ăn một viên đan dược giả chết, lừa gạt qua cửa, hiện tại thừa tướng ăn thuốc giải nên mới tỉnh lại!”
Trác Uyên gật đầu, Gia Cát Ngọc Long cũng hiểu rõ.
Lão ta nhìn hai người đầy mơ hồ, không khỏi bật cười: “Xem ra U Minh tiên sinh là người của Trác quản gia, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế? Nếu như gần tới, với sự không khéo của bệ hạ, không có khả năng để U Minh ở bên người được.”
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều cười lớn.
“Trên thực tế, trước buổi tối ngày hôm nay, hắn ta vẫn chưa phải là người của ta, tất nhiên bệ hạ cũng không thể tra được hắn ta có quan hệ gì với ta. Chẳng qua, giữa hai người chúng ta có một giao dịch mà thôi!” Khóe miệng Trác Uyên hơi cong lên, thản nhiên nói.
U Minh cũng mỉm cười gật đầu, nói ra mọi chuyện: “Ở tiệc đại thọ của bệ hạ lúc trước, ta đã gặp Trác quản gia một lần, lấy được rất nhiều lợi ích. Lúc ấy kết cục là loạn thế, ai có thể xưng vương vẫn chưa xác định, nhưng Trác quản gia đã hứa hẹn với ta. Chỉ cần ta làm cho hắn hai chuyện thì ta chính là người của hắn, về sau cho dù làm chuyện gì xâm phạm đến lợi ích của Lạc gia, sau khi nắm được thiên hạ sẽ xóa bỏ tất cả, ta có thể dùng thân phận người Lạc gia, trở thành người thắng trong trận chiến nhiều gia tộc này!”
Ánh mắt Gia Cát Ngọc Long không khỏi sáng ngời, nhìn Trác Uyên chăm chú, dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi: “Trác quản gia, tại sao trước đây lão phu lại không nghĩ tới chiêu này? Không trói buộc đối phương bằng gông xiềng, còn đưa ra chỗ tốt, như vậy rất dễ lôi kéo người khác. Không phải ngươi chỉ dùng thủ đoạn như vậy với một mình hắn ta thôi chứ?”
“Đâu có, hai người!”
Trác Uyên chậm rãi phất tay áo, cười khẽ: “Người được ta hứa hẹn đều có tiềm lực, một người là U Minh, người kia là Lãnh Vô Thường!”
“Vậy tại sao không có lão phu, lão phu không có tiềm lực à?” Lông mày Gia Cát Ngọc Long không khỏi run lên, cười thành tiếng.
Trác Uyên cũng cười lớn, xua tay nói: “Sao thừa tướng đại nhân lại không có tiềm lực, chẳng qua lúc đó đại nhân cũng là một trong những thành viên tranh bá thiên hạ thôi. Lẽ nào ta có thể đi mượn sức thủ lĩnh của đối thủ cạnh trạnh sao? Đây không phải là muốn ăn đòn à?”
“Ha ha ha... Nói cũng đúng!” Gia Cát thừa tướng hiểu rõ gật đầu, cười ngây ngô.
Lúc này, U Minh nói tiếp: “Lúc ấy Trác quản gia kêu ta làm hai chuyện, thứ nhất là khuyến khích Nhị hoàng tử chủ động bới móc trên thọ yến của Hoàng để, để hắn ta có lý do rời khỏi Đế Đô, trở về sắp xếp mọi thứ, thuận tiện khơi mào đại chiến của các thế lực. Một chuyện khác chính là khuyến khích Nhị hoàng tử làm phản lúc hắn ta giao chiến với Đế Vương Môn, ngược lại có rất nhiều người tìm ta làm nhiệm vụ này. Đế Vương Môn và Trác quản gia đều hy vọng mượn chuyện này khiến cho triều chính nội loạn, kéo dài thời gian hành quân của Độc Cô Quân. Hoàng đế lại muốn mượn việc ra tay với thừa tướng, hốt gọn vây cánh của ngài, rồi tiện tay ấn tội danh bán nước lên đầu ngài!”
“A, có thể nhảy qua đoạn này, đây nét bút hỏng suốt đời của lão phu. Ài, không nhắc tới cũng được!” Gia Cát Ngọc Long hơi dừng lại, phất tay áo, thở dài nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!