"Ha ha ha... Trác Uyên không hổ là Trác Uyên, là trẫm coi thường ngươi. Hóa ra ngươi đã nhìn thấu mọi chuyện rồi, vậy chẳng trách trẫm thua triệt để!" Bỗng nhiên Hoàng Đế vỗ tay rồi cười phá lên, tiếng cười tựa như tiếng khóc: "Chỉ có điều thời điểm ngươi dây dưa với Đế Vương Môn không hề lo lắng trẫm sẽ bất ngờ ra tay với Thành Phong Lâm của ngươi sao?"
"Đương nhiên sẽ không như vậy vì kế hoạch của bệ hạ là ổn định bên trong rồi mới dẹp loạn bên ngoài. Đối nội còn chưa ổn định thì lấy gì để dẹp ngoại đây?"
Trác Uyên cười xấu xa với đôi mắt lóe lên sự tự tin: "Khuyển Nhung là sự trợ giúp lớn nhất của bệ hạ, nơi đầu tiên bệ hạ phải tấn công là chỗ ở của Sứ đoàn Khuyển Nhung. Dù bệ hạ luôn khuyến khích sự tranh chấp của Đế Vương Môn và Lạc gia, tất cả thống lĩnh của Độc Cô đại quân, Hộ Long Thần Vệ và Quỷ Vương đều được nhận lệnh tập trung tấn công chúng ta như muốn khai đao với Lạc gia, thật ra đây là ngụy trang. Mục đích chính của bệ hạ là nhằm loại trừ hai gã khổng lồ trong triều đình, Gia Cát Ngọc Long và Độc Cô Chiến Thiên. Đợi đến lúc triều đình vừng vàng, bệ hạ lại để đại quân Khuyển Nhung tiêu diệt gia tộc nhỏ đã chiến đấu trong một khoảng thời gian dài nên sức mạnh đã giảm đi nhiều như Lạc gia ta là chuyện dễ như trở bàn tay!"
Hoàng Đế không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu với lên tiếng phản bác: "Vậy sao trẫm không đợi Độc Cô Chiến Thiên tiêu diệt các ngươi rồi tiếp tục ngồi đợi thắng lợi?"
*Ngồi đợi thắng lợi (坐收渔利)bính âm là zuò shōu yú lì, là một ẩn dụ cho việc lợi dụng mâu thuẫn của người khác để trục lợi.
"Vì bệ hạ hiểu tích cách của Độc Cô Lão Nguyên soái, dù lão trung thành với ngươi nhưng có điểm mấu chốt là chắc chắn sẽ không để ngươi thực hiện hành vi dẫn ngoại binh xâm nhập đất nước. Ngươi sợ Độc Cô Lão Nguyên soái sẽ vì chuyện này mà chống lại mình nên sau khi diệt trừ Gia Cát Ngọc Long, nắm bắt thời cơ trước khi tin tức truyền ra đã tiêu diệt Độc Cô Quân. Có lẽ lúc đó trong lòng ngươi Lạc gia chúng ta là tiểu gia tộc chỉ có vài cao thủ tô điểm bề ngoài nên ngươi cũng chẳng để tâm đến, dù để đến cuối mới giải quyết cũng không sao cả!"
Trác Uyên cười nhẹ rồi thở dài: "Nhưng có ai biết được rằng, chúng ta đã nắm chắc chiến thắng trong tay!"
Sắc mặt Hoàng Đế đờ đẫn không nói một lời nhìn chằm chằm Trác Uyên một lúc lâu rồi mới nặng nề thở dài mở miệng nói khen ngợi: "Trác quản gia quả nhiên liệu sự như thần*, lần này trẫm thua... không oan. Nếu hôm nay Trác quản gia ngồi vào vị trí vua của Thiên Vũ có lẽ cũng không tệ."
*Liệu sự như thần: Mô tả rằng dự đoán về sự kiện hoàn toàn giống với thực tế khi sự kiện xảy ra.
Lời này đã khiến tất cả mọi người giật mình, nhất là đôi mắt Thái Tử và tên mập nhìn về phía Trác Uyên đều run rẩy không thể kiềm chế.
Tâm kế Trác Uyên thâm sâu lại thêm thực lực mạnh mẽ, hơn nữa hắn có thế lực lớn mạnh. Nếu hắn trở thành vua thì khắp Thiên Vũ có ai có thể phân cao thấp với hắn đây?
Trong chốc lát, tâm sự của hai người đều sắp tràn ra khỏi đôi mắt chỉ im lặng nghe câu trả lời của hắn.
Trác Uyên mỉm cười không nói gì mà lắc đầu thở dài: "Những lời này bệ hạ nói chậm rồi, vì trận chiến này nên ta mượn người của Ma Sách Tông, đã nợ một ân huệ rất lớn. Thời gian sắp tới sẽ đến đó báo danh, chỉ e sẽ không có thời gian trở ề Thiên Vũ, sao có thể ngồi lên ngôi vua đây?"
"Vậy ư, chuyện này đến Ma Sách Tông cũng biết vậy thì không thể tốt hơn nữa rồi, ha ha ha..." Bất giác cười nhẹ, bất ngờ Hoàng Đế quay đầu nhìn tên Mập: "Thông Nhi, sau này khi con ngồi lên vị trí này đừng tham lam. Dù mọi người gọi con là bệ hạ thì con vẫn nên có lòng cảm ơn!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!