"Thái Tử, mặc kệ ngươi có tin hay không, trẫm đều muốn nói rằng cho đến giây phút cuối cùng, trẫm chưa từng bỏ qua ngươi!" Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Hoàng Đế thở dài, mở miệng lên tiếng.
Thế nhưng Thái Tử lại nghe giống như trên đời này có trò cười gì buồn cười nhất, giống như người điên lắc đầu, cười nhạo nói: "Chưa từng bỏ qua nhi thần? Cho đến bây giờ phụ hoàng vẫn muốn lừa nhi thần sao? Kỳ thật vào thọ yến lần trước của người đã có ý định chọn người kế vị!"
"Người thưởng vũ khí cho lão nhị đế hắn giữ gìn đất đai cho An quốc; người thưởng như ý cho nhi thần, nói dễ nghe là để cho nhi thần như ý yên vui, chẳng qua muốn nhi thần làm một vương gia an nhàn mà thôi, thử hỏi thay đổi các triều đại có triều đại nào mặc cho Hoàng Đế an nhàn như vậy? Cho dù là phụ hoàng người tại vị nhiều năm như vậy nhưng có lúc nào là như ý yên vui? Rõ ràng người đã có quyết định phế Thái Tử là nhi thần. Thế nhưng người lại nói gì với tên mập, không cần ban thưởng? Hừ... Trong thiên hạ cũng chỉ có Hoàng Đế mới không cần ban thưởng, người cho rằng nhi thần không hiểu?"
"Đại ca, nhất định là huynh hiểm lầm phụ hoàng rồi. Chỉ dựa vào vài câu nói đùa, tại sao huynh có thể võ đoán như vậy, sao có thể kết luận phụ hoàng muốn phế chức vị Thái Tử của huynh?"
Nghe được lời này, Vĩnh Ninh ngây thơ không khỏi ngẩng đầu trợn mắt lên tiếng, trong đôi mắt sâu thẳm của tên mập lóe lên tia sáng, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Hoàng Đế lạnh lùng nhìn Thái Tử, bất đắc dĩ thở dài: "Thái Tử, đây chính là nguyên nhân tại sao ngươi lại nhiều lần phái người ám sát lão tam?"
"Cái gì?" Vĩnh Ninh giật mình, Không thể tưởng tượng được nói: "Đại ca đã từng... Muốn giết tam ca?"
Thái Tử nhếch miệng cười một tiếng từ chối cho ý kiến, tên mập vẫn im lặng như cũ nhưng sắc mặt bình tĩnh dường như đã hiểu rõ trong lòng.
Lạnh nhạt gật đầu, Hoàng Đế thở dài lên tiếng: "Thtaj ra việc này trẫm đã biết rất nhiều năm, Thái Tử phái ra từng đợt từng đợt sát thủ, chưa từng đứt đoạn. Thậm chí lần thứ nhất trẫm phái lão tam đi thành Phong Lâm làm việc, rời xa đế đô ngàn vạn dặm nhưng tên sát thủ kia vẫn đuổi theo rất sát. Nhất là lần trước sau thọ yến của trẫm, tần suất hành động của sát thủ ngày càng nhiều. Thế nhưng lão tam chưa hề đề cập một chút nào về việc này với trẫm, nhưng mà chắc hẳn trong lòng con đã nắm chắc, đúng không Thông Nhi!"
"Vâng, phụ hoàng!" Cuối cùng tên mập cũng lên tiếng, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén, yên lặng nhẹ nhàng gật đầu.
Hoàng Đế cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói: "Như vậy thì tại sao con không nói với trẫm?"
"Không có chứng cứ, lời nói vô ích, không bằng không nói!" Tên mập cười khổ lắc đầu, thản nhiên nói.
Gật đầu hiểu rõ, trong mắt Hoàng Đế tràn đầy vẻ tán thành: "Đại trượng phu làm việc, ẩn nhẫn chịu đựng sẽ làm được việc lớn, điểm này hợp với đế vương chi đạo. Thái Tử, ngươi nói trẫm thiên vị lão tam. Không sai, đúng là như thế, nhưng bây giờ ngươi biết tại sao trẫm thiên vị hắn rồi chứ. Lễ nghi của ngươi quá cứng nhắc thì không nói, còn rất không có tính kiên nhẫn. Nếu muốn đánh bại đối thủ, một là không làm, đã làm thì một đòn phải trúng đích. Những năm gần đây, số lần ngươi ra tay cũng không phải ít nhưng không có một lần thành công, trẫm vô cùng thất vọng về ngươi!"
Gương mặt không nhịn được hơi run lên, Thái Tử hung hăng cắn môi, gương mắt tức giận biến thành màu xanh xám.
Vĩnh Ninh không thể tin tưởng được nhìn phụ hoàng của mình, khó có thể tin nói: "Phụ hoàng, người...Người đang nói gì vậy, tại sao người lại cho phép đại ca bọn họ tàn sát lẫn nhau như vậy?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!