Đến tình báo người đối phó lần này có chỗ tựa lớn như ma sách cũng chưa không tra ra được, đây không phải là có ý định hại bọn họ sao!
Bọn họ vốn dĩ muốn che giấu Hộ quốc Tam Tông của Thiên Vũ, trước tiên âm thầm giải quyết chuyện này đã. Sau đó lại lén lút chuồn đi, thần không biết quỷ không hay. Nhưng bây giờ, người bọn họ muốn đối phó chính là đệ tử của Ma Sách Tông, vậy thì bọn họ còn giấu giếm cái rắm gì nữa!
Nhất lão Hoàng đế Thiên Vũ đó, lại càng hồ đồ chết người, con mẹ nó người ngươi muốn đối phó chính là người của Ma Sách Tông, ngươi lại còn muốn làm mấy trò mèo này ngay dưới mí mắt của bọn họ, đây không phải là thuần túy tìm chết sao!
Vừa nghĩ đến đây, ba vị trưởng lão Ngự Thú Tông đều sắp khóc đến nơi rồi. Khô Vinh ngũ lão của Ma Sách Tông cũng không phải là hạng dễ chọc đâu, lần này bọn họ đến đấy vốn chỉ đi làm chuyện vặt nhẹ nhàng thôi, sao lại đá trúng khối thiết bản thế này!
Trong lòng ca thán một tiếng, Mãnh Hổ cũng vội vàng khom người cúi đầu, bồi tội nói: "Ngũ lão bớt giận, chúng ta không biết vị thiếu niên này là đệ tử của quý tông, lúc trước đã đắc tội nhiều rồi, mong các vị lượng thứ!"
"Ha ha ha... Nếu như xin lỗi có tác dụng, vậy thì có tông quy để làm gì? Ngươi ức hiếp đệ tử của tông môn ta, một tiếng xin lỗi là xong à? Ngươi cho rằng Ma Sách Tông ta, là người dễ bắt nạt như thế phải không?" Vị lão nhân kia lạnh lùng cười, nhàn nhạt lên tiếng.
Lần này, ba người kia càng suýt khóc đến nơi, nhất là lão Dâm Xà kia, vẻ mặt ấm ức nhìn về phía ngũ lão nói: "Năm vị trưởng lão, các ngươi nhìn xem, không phải chúng ta bắt nạt đệ tử của quý tông, mà là hắn đang bắt nạt chúng ta đó! Ít nhất đến bây giờ hắn vẫn vui vẻ, nhưng lão phu đến thân thể cũng bị hắn hủy đi rồi!"
"Ha ha ha... Đường đường là cao thủ Hóa Hư, không ngờ thân thể lại bị một tiểu tử Thiên Huyền hủy diệt, loại chuyện mất thể diện như thế, ngươi còn không biết xấu hổ mà khoe khoang khắp nơi. Theo lão phu thấy, ngươi bất tử cũng vô dụng rồi!" Bất giác cười nhạo một tiếng, trên mặt lão giả kia lại xuất hiện vài phần ý cười.
Bốn vị lão nhân còn lại, cũng hơi run thân mình, giống như đang nỗ lực nén cười, cũng là lần đầu tiên trong hôm nay lộ ra vẻ mặt vui thích như thế sau khi xuất hiện.
Gò má không nhịn được khẽ giật, trong lòng Mãnh Hổ bất giác đột nhiên bùng lên lửa giận, hét lớn lên: "Dâm Xà, không cần phải nói gì nữa, ngươi còn không nhìn ra sao? Đây là cái bẫy, Ma Sách Tông cố ý gây sự, muốn tóm được nhược điểm của chúng ta. Cho dù ngươi có cầu xin tha thứ, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu!"
"Ha ha ha... Cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, ba vị và vị tiểu đệ tử này của tông ta mới tiếp xúc không bao lâu, nhưng chỉ số thông minh đã tăng lên không ít, thật sự rất đáng mừng đó!" Da mặt lão nhân kia hơi run lên, rào phúng nói.
Hắc Vân trên đầu Mãnh Hổ càng sâu, vẻ mặt đầy sát khí, cắn răng lên tiếng: "Khô Vinh ngũ lão, tuy rằng các ngươi là nhân vật thành danh ở Tây Châu, nhưng dù sao cũng chỉ là Hóa Hư Cảnh mà thôi, cũng không mạnh hơn chúng ta được bao nhiêu. Nhưng đừng có được nước lấn tới, được đằng chân lân đằng đầu! Bằng không, chúng ta hợp lại cùng ngọc nát đá tan, các ngươi cũng không được lợi đâu!"
"Ồ, vậy thì mấy người chúng ta lại càng muốn nhìn một chút, ba tên súc sinh các ngươi, sẽ làm gì khiến mấy lão già khọm như chúng ta không được lợi gì, ha ha ha..." Bất giác khẽ cười một tiếng, lão giả kia không sợ chút nào, ngược lại nhìn về phía Trác Uyên nói: "Tiểu tử, ngươi và người của ngươi đi ra ngoài trước, đừng để bị liên luỵ!"
"Vâng, trưởng lão!"
Trác Uyên khom người, rồi đưa mắt ra hiệu cho đám người Lệ Kinh Thiên. Tiếp theo bốn người đều cùng nhau bay lên, rời khỏi sơn cốc, nhưng vẫn đừng ở phía trên sơn cốc, xem xét tình huống phía dưới.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!