Còn tử lôi như một con điện xà, di chuyển trên người của nó, đến khi đánh thành một lỗ thủng, khiến cho nó liên tục gào rít giận giữ. Oanh một tiếng, trong nháy mắt công phú bị tiêu tan không còn gì.
Cả người Lang trưởng lão không nhịn được chấn động mạnh mẽ, trong mắt lóe lên tia sáng không thể tin tưởng được, khóe miệng chảy ra một tia máu đỏ sẫm chói mắt, trong đầu tựa như có hỏa thiêu lôi đánh, dường như bị kim châm, đau đớn liên hồi, hai má cũng run rẩy.
“Sài Lang, ngươi…” Hai người bên cạnh thấy vậy cũng đột nhiên sợ hãi, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Trác Uyên suy yếu, trong mắt đã không còn vẻ khinh thường, ngược lại là vô cùng nghiêm túc.
Một tên Thiên Huyền Cảnh, đối kháng mặt với mặt với cao thủ Hóa Hư Cảnh, không ngờ lại có thể đánh trọng thương được cao thủ Hóa Hư Cảnh, thực sự là từ cổ chí kim chưa từng nghe nói qua.
Cho dù hắn có nhằm vào vũ kỹ nguyên thần diệt sát cũng tuyệt đối không có khả năng. Chênh lệch giữa hai người chính là trời và đất, căn bản không phải chỉ là một đoạn đường, làm sao lại có thể.
Trên mặt tam đại trưởng lão đều lộ vẻ mờ mịt, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên đã tràn đầy vẻ kinh dị. Đám người Thác Bạt Thiết Sơn đã sớm trợn tròn mắt.
Lúc đầu bọn họ nghĩ rằng, Trác Uyên chịu một kích này chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không thể ngờ được hắn lại dám đối kháng với Lang trưởng lão, còn đánh đối phương thành bị thương nặng, chuyện này…
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trác Uyên đã không còn kinh dị đơn giản như vậy, mà là trắng trợn kinh khủng.
Đây còn con mẹ nó có phải là người hay không?
Ở một phương diện khác, Trác Uyên hít một hơi thật sâu, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt, thậm chí hai tay hai chân còn run rẩy không ngừng.
Tuy rằng vừa nãy hắn sử dụng hai đại năng lượng của hai thánh thú, đánh một phen với Lang trưởng lão, nhưng không thể phủ nhận được rằng sự chênh lệch giữa hai người thực sự là quá lớn.
Mặc dù hắn đỡ được vũ kỹ nguyên thần diệt sát, nhưng cỗ lực lượng này đánh vào khiến cho hắn đã trọng thương nay càng trở nên nghiêm trọng hơn, đã đến cảnh đèn cạn dầu.
Kế tiếp, đối phương không cần sử dụng bất kì vũ kỹ gì, chỉ là nguyên thần diệt sát bình thường cũng đủ để giết chết hắn.
Hắn, không ngờ đã gặp phải tình cảnh nguy hiểm nhất.
Cả người không khỏi run lên, Lang trưởng lão miễn cưỡng đè ép được sự thống khổ của nguyên thần, tuy rằng nguyên thần cũng đã chịu thương, nhưng so với Trác Uyên đang bị trọng thương thì căn bản vết thương không đáng nhắc tới.
Nhưng dù vậy, đây cũng là sỉ nhục cả đời này của Lang trưởng lão.
“Con thỏ nhỏ thằng nhãi con, lão phu tuyệt đối không tha cho ngươi.” Dường như rít qua kẽ răng, Lang trưởng lão hung tợn nhìn về phía Trác Uyên, từng bước một từng bước một đi đến. Mỗi một bước đều vô cùng mạnh mẽ, như đang giẫm đạp lên trời đất.
Hổ trưởng lão thấy vậy nhắc nhở nói: “Sài Lang, hắn đã trọng thương, không thể trở mình được nữa, tùy tiện sử dụng nguyên thần diệt sát giải quyết hắn đi.”
“Ta biết, nhưng mà ta tuyệt đối không thể để cho hắn chết một cách nhẹ nhàng như vậy.”
Vừa dứt lời, Lang trưởng lão đột ngột vung tay lên, một đạo gió xanh như dời núi lấp biển mắt thường cũng có thể nhìn thấy được đánh tới Trác Uyên, hơn nữa ở bên trong gió lốc còn truyền đến tiếng dã thú rống giận rộn ràng nhốn nháo.
Nhìn kỹ vào còn thấy, kia có phải là gió xanh gì, căn bản là cái đầu lang nhỏ như ngón tay cái, tổ hợp hàng ngàn vạn con hợp thành, giương nanh múa vuốt cắn xé.
“Vũ kỹ Huyền giai, Quần Lang Phệ Sát, lão phu phải xé rách nguyên thần của ngươi, chết trong thống khổ.” Lang trưởng lão hung tợn giận giữ hét lên.
Liên Nhi ở phía xa cũng kinh hãi thét lên, không đành lòng che kín miệng, trong ánh đong đầy nước mắt. Mấy người Thác Bạt Thiết Sơn cũng nhíu mày, trong lòng dâng nên nỗi cảm thán.
Cũng phải nói, Trác Uyên là một anh hùng cái thế, đáng được mọi người kính trọng, cái chết kiểu này thực sự quá tàn nhẫn.
Trác Uyên nhìn thấy tất cả cảnh này, mí mắt cũng khẽ run lên một chút, không biết nên làm như thế nào cho phải. Có lẽ có thể sử dụng Di Hình Hoán Vị. Nhưng tốc độ công kích nguyên thần quá nhanh, cơ bản chính là một cái ý niệm ở trong đầu có thể đuổi theo, hắn rất khó có thể chạy thoát.
Nhưng mà, ngay tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tiếng hét lớn đột ngột vang lên.
“Hắc Long Trùng Thiên.”
Rống!
Một tiếng rống giận rung trời vang lên, trước mặt Trác Uyên đột nhiên xuất hiện bóng dáng một con hắc long, đuôi dài vung lên, mạnh mẽ đánh tan ngọn gió màu xanh kia.
Cả người Lang trưởng lão chấn động, lui nhanh về phía sau hai bước, mới nhìn về phía trước, lại gặp một dáng người khôi ngô, đột nhiên rơi ở phía trước mặt Trác Uyên, cả người phát ra hắc khí nồng đậm, tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
“Lệ lão, rốt cục ngươi cũng đến đây.” Khóe miệng cong lên thành vòng cung, Trác Uyên chậm rãi nói.
“Trác quản gia, lão phu đã tới chậm, thật có lỗi.” Kêu lên một tiếng đau đớn, Lệ Kinh Thiên quay đầu nhìn thân mình có chút suy yếu của Trác Uyên, nhíu chặt mày, sau đó chuyển hướng sang Lang trưởng lão, hai mắt đã che kín sát ý.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!