Trong Khu vực thứ ba Vạn Thú sơn mạch là rừng rậm che khuất bầu trời, khắp nơi đều vang vọng tiếng kêu gào hung ác lẫn thê thảm của linh thú. Làm những người ở đây còn chưa bước vào, đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa!
Giữa bụi cỏ thấp, không có gió nhưng đang không ngừng lay động.
Ba người Trác Phàm đều nằm rạp trên mặt đất trườn về phía trước, mượn bụi cỏ xung quanh che dấu vết hành động. Mặc dù họ đã uống ẩn khí tức đan, nhưng nơi này lại khác với khu vực thứ nhất và thứ hai, chỉ cần bọn họ bị những linh thú hung mãnh kia nhìn thấy thì sẽ không có cơ hội chạy thoát, bị bọn chúng nuốt hết vào trong bụng, không có khả năng sống sót.
Vì vậy, họ chỉ có thể dùng cách này, bò về phía cách đó ba ngàn dặm.
Tiếng kêu gào khủng bố quanh quẩn bên tai ba người làm họ đổ một trán mồ hôi lạnh, cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước.
“Bà nội nó, cứ bò thế này thì đến khi nào mới có thể đến nơi!”
Tiến lên nửa ngày, ba người mới bò được mười cây số, Tạ Thiên Dương thở phì phò, bỗng nhiên ngồi dậy, khoát tay nói: “Lão tử không bò nữa, quá mất mặt! Vả lại, đâu dễ đụng trúng linh thú cấp năm thế được?”
“Ngu ngốc, nhanh nằm xuống, đụng trúng thì đã trễ rồi!” Trác Phàm mắng to.
Tạ Thiên Dương bĩu môi khinh thường, nhìn chung quanh một vòng, khẽ cười nói: “Làm gì có chuyện, nơi này cây cao cỏ rậm, làm sao có chuyện trùng hợp có linh thú nhìn thấy chúng ta?”
Gầm!
Có lẽ để đáp lại sự khinh bỉ của hắn, ngay khi hắn vừa dứt lời, một tiếng rống to rung trời đột nhiên vang lên. Tiếp đó năm cây đại thụ che trời đột nhiên bị gãy ra, cùng âm thanh đổ rầm xuống đất.
Một con gấu đen cao hơn mười trượng, cơ bắp toàn thân như sắt thép đột nhiên xuất hiện trước mắt ba người họ. Mà gấu đen kia nhìn thấy thức ăn trước mắt, cũng không thể không hưng phấn mà gầm to một tiếng, lộ ra răng nanh sắc bén, hai mắt đầy khát máu.
“Linh thú cấp bốn, Cuồng Bạo Tật Phong Hùng?” Trác Phàm hoảng hốt hô lên, ba người đều hoảng sợ tới mức tái mặt. Tạ Thiên Dương càng sợ đến khí tức cũng bất giác trì trệ, hoàn toàn choáng váng.
Nhưng không đợi gấu đen kia lao tới ba người bọn họ, soạt một tiếng, một cái đuôi dài tráng kiện to như thùng nước đột nhiên cuốn lấy thân hình khổng lồ của nó. Ngay sau đó, một tiếng tiếng kêu gào vang lên, gấu đen đột nhiên bị quăng lên không trung.
Khi nó rơi xuống, một cái miệng to như chậu máu bỗng nhiên xuất hiện rồi nuốt thẳng nó vào trong bụng. Miệng khép lại, máu tươi văng khắp nơi, máu từ khóe miệng nó chảy ra, chậm rãi chảy xuống mặt đất thành một vũng máu lớn.
Trác Phàm dõi mắt nhìn qua, tóc dựng đứng hết lên.
Đó một con cự mãng dài chừng mười trượng, trên đầu có một mảnh Kê Quan đỏ thẫm, lân phiến (vảy) toàn thân cứng như đá, một đôi mắt tam giác phát ra quang mang âm lãnh, dường như thời thời khắc khắc đều đang tìm kiếm con mồi.
“Linh thú cấp năm, Kim Cương Kê Quan mãng!”
“Đi mau!”
Trác Phàm lập tức quát to, dẫn đầu phủ phục tiếp tục bò đi, hai người còn lại thì vội vàng đuổi theo. Ngay cả Tạ Thiên Dương, giờ này cũng không còn dài dòng, bò nhanh hơn ai hết.
Bây giờ hắn mới biết nơi này hung hiểm đến cỡ nào, chỉ cần sơ ý một chút là vứt luôn mạng nhỏ. Khó trách ngay cả cao thủ Thần Chiếu cảnh không dám tùy tiện tiến vào đây.
Kim cương Kê Quan mãng vừa mới ăn một linh thú cấp bốn, trước đó có thân hình khổng lồ của con gấu đen kia che chắn, nên không phát hiện ra tung tích nhóm ba người Trác Phàm. Vì vậy sau khi nhìn xung quanh một vòng thì di động thân thể rời đi.
“Mụ nội nó, Trác Phàm! Đầu của Lão tử nhất định là bị lừa đá, nên mới chịu đáp ứng ngươi đến cái nơi quỷ quái này!” Tạ Thiên Dương vừa rên rỉ bò đi, vừa phát ra bực tức trong lòng, sợ một khắc sau đã không còn mệnh để phát ra.
Bây giờ hắn sắp khóc luôn. Hắn không bao giờ ngờ được, nơi này cư nhiên hung hiểm như thế, quả nhiên mạo hiểm thẳng eo một chút cũng có thể bị cắn đứt nửa cái thân mà.
Trác Phàm xùy cười, nói đùa: “Không có ai kêu ngươi nhất định phải đến, hay là... Ngươi bò theo đường cũ về lại đi?”
Tạ Thiên Dương nghe vậy nhìn lên bầu trời.
Mẹ nó, mặt trời cũng sắp xuống núi, rất nhanh là đến thời gian linh thú đi đêm qua lại, giờ nếu bò trở về, may mắn đụng phải một con linh thú giống con lúc nãy, vậy không phải chỉ vài phút là teo đời à?
Còn không bằng đi theo Trác Phàm, buổi tối hắn bố trí trận pháp, cho dù linh thú đi đêm cũng không phát hiện được dấu vết hoạt đọng của bọn họ.
Bất đắc dĩ trợn mắt một cái, Tạ Thiên Dương oán hận nói: “Lão tử đã lên phải thuyền giặc của ngươi, đi cũng xa như vậy rồi, bây giờ ngươi đạp lão tử xuống, chẳng phải nói rõ muốn lão tử chết à.”
Trác Phàm nhịn không được cười lên, cùng Tiết Ngưng Hương nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó, ba người Trác Phàm ban ngày thì phủ phục trên đất bò tiến lên, buổi tối thì bố trí xuống trận pháp phòng ngừa linh thú đi đêm tập kích. Cứ như vậy, một tháng trôi qua, ba người rốt cục bò được ba ngàn dặm, tứ chi và eo lưng đều vừa đau vừa xót.
Nhưng đáng mừng là, càng đến gần nơi này, linh thú xung quanh càng ít đi. Trác Phàm biết, bởi vì chỗ này đã là lãnh địa của linh thú cấp sáu, những linh thú cấp bốn cấp năm kia căn bản không dám đến gần.
Tại khu vực thứ ba, linh thú cấp sáu chính là Vương giả ở đây. Chỉ cần nó phát giác có linh thú đui mù nào dám đặt chân vào địa bàn của nó, coi như truy kích ngàn dặm cũng phải tiêu diệt chúng nó, đây chính là tôn nghiêm của Vương giả.
Điều này không chỉ áp dụng cho con người, mà linh thú càng coi trọng điểm này hơn!
Vươn người thư giãn cái lưng nhức mỏi, Trác Phàm thở dài một hơi, cảm giác toàn thân thư thái không ít. Tạ Thiên Dương nhìn thấy, cẩn thận từng li từng tí đứng lên, nói khẽ: “Ở đây... Có thể đứng lên được không?”
Cười gật đầu, Trác Phàm thản nhiên nói: “Lúc trước bò về phía trước là bởi vì sợ bị nhiều linh thú nhìn thấy, tai mắt quá nhiều. Nhưng nơi này là địa bàn của linh thú cấp sáu, đứng lên ẩn núp có lợi đối với chúng ta hơn nằm sấp!”
Tạ Thiên Dương hiểu rõ ràng gật đầu, lần đầu tiên có cảm giác an toàn trong một tháng nay, cười nói: “Nói như vậy, ở chỗ này an toàn hơn trước đó nhiều?”
Trác Phàm hơi nhíu mày, cười nói: “Có thể nói như vậy, cơ mà gặp phải linh thú cấp sáu, chúng ta chết càng nhanh!”
Nụ cười của Tạ Thiên Dương im bặt, gương mặt hung hăng rút rút, căm hận nói: “Linh thú cấp sáu đáng sợ như thế, ngươi còn tìm nó làm gì? Thu phục làm linh sủng, ngươi được không?”
Trác Phàm cười cười từ chối cho ý kiến, trong mắt lóe sáng.
Thực ra chuyện này hắn đã sớm nghĩ tới, hắn dám đến khu vực thứ ba của Vạn Thú sơn mạch, thì tất nhiên có biện pháp thu phục linh thú cấp sáu. Chỉ cần hắn cho Lôi Vân Tước ăn Huyết Tằm liền dễ làm.
Nhưng vấn đề là, làm sao để cho nó ăn!
Ầm ầm!
Đột nhiên, Trác Phàm đang tự hỏi hành động tiếp theo thế nào thì một tiếng vang kinh thiên động địa đột nhiên vang lên khắp núi rừng. Chỗ dưới chân ba người cũng không ngừng rung lắc dưới tiếng nổ đó.
Ba người liếc nhau, không khỏi hoảng sợ.
Động tĩnh lớn thế này tuyệt đối là linh thú vật lộn nhau gây nên. Nhưng bọn họ một đường bò đến, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe tiếng động lớn như thế, ngay cả lúc hai linh thú cấp năm chiến đấu, cũng không phát ra tiếng vang mạnh mẽ như thế.
Như vậy đã miêu tả sinh động đáp án...
“Linh thú cấp sáu!” Ba người nhìn nhau, đồng thời nói.
“Hình như ở bên đó!” Trác Phàm tìm theo tiếng động vội vã chạy về chỗ đó, Tạ Thiên Dương thấy vậy không khỏi khẩn trương: “Ngươi muốn đi thật à, bị hai con linh thú cuốn vào, hài cốt không toàn thây đâu!”
Trác Phàm khinh thường cười cười, cước bộ không ngừng lại.
Nếu trong hai con linh thú đang chiến đấu này, có một con thật sự là Lôi Vân Tước thì hắn cầu còn không được đây. Cái gọi là ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, đây chính là cơ hội tốt của hắn.
Tiết Ngưng Hương không nói gì, theo sát phía sau, tựa hồ Trác Phàm muốn đi đâu thì nàng sẽ đi theo đó. Tạ Thiên Dương bất đắc dĩ, cũng chỉ đành theo sau.
Một phút sau, tiếng vang càng lúc càng lớn, ba người cùng đi tới, nhìn thấy sấm sét trên bầu trời nổ vang, ánh lửa ngút trời, không khỏi càng cẩn thận hơn.
Cuối cùng, bên trong một sơn cốc nhỏ, ba người núp ở đằng sau một tảng đá lớn, lặng lẽ thò đầu ra nhìn. Tròng mắt đồng loạt co rụt lại, vội vã ngừng thở.
Trước mắt bọn họ, có hai con linh thú bay vút trên trời cao, thấy khí thế chúng nó mãnh liệt vậy không thể nghi ngờ đều là cấp sáu.
Trong đó có một con chim khổng lồ thuần màu u lam, chiều cao năm trượng. Hai cánh mở rộng, mỗi cánh dài hơn ba trượng, toàn thân lôi quang phun trào, phát ra tiếng đùng đòang không dứt.
Mặc dù thân hình nó khá là nhỏ so với trong đám linh thú, thậm chí không bằng cả linh thú cấp năm, nhiều lắm là vóc người cấp bốn. Nhưng mỗi lần nó vỗ hai cánh thì phong lôi thiểm điện lại ùn ùn kéo đến, bổ thạch đá trong sơn cốc một thành phấn vụn.
Cái uy thế kia nếu rơi vào trên thân linh thú cấp năm, tất nhiên thịt nát xương tan ngay.
“Lôi Vân Tước!”
Tròng mắt Trác Phàm co rụt lại, trong lòng trở nên kích động, người đó quả nhiên không gạt ta. Sào huyệt của Lôi Vân Tước chính là ở chỗ này.
Sau đó, hắn nhìn về phía một linh thú khác.
Đó là một con sư tử bay, toàn thân có ngọn hỏa diễm đỏ rực, lông toàn thân đều là hỏa quang màu đỏ, thân cao mười trượng, một đôi cánh lửa dang rộng cũng dài hơn năm trượng. Nhẹ nhàng vung lên, lửa bay đầy trời, vạn vật trong cốc đều biến thành tro bụi.
“Linh thú Cấp sáu, Xích Viêm Sư Vương!”
Trác Phàm nhướng mày, trong lòng bất giác xiết chặt. Xích Viêm Sư Vương tuy thuộc cấp sáu, nhưng sức lực mạnh mẽ đã có thể sánh ngang linh thú cấp bảy. Lôi Vân Tước gặp phải con súc sinh này, quả thực ăn thiệt thòi.
Tính toán ban đầu của Trác Phàm là nếu Lôi Vân Tước cùng một linh thú cấp sáu khác lưỡng bại câu thương, hắn còn có thể thừa cơ mưu lợi bất chính, cho Lôi Vân Tước ăn vào Huyết Tằm, thừa cơ thu phục.
Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác đối thủ của Lôi Vân Tước là Xích Viêm Sư Vương. Lần này, Lôi Vân Tước rất có thể sẽ bại trận, cuối cùng bị sư tử kia một ngụm cắn chết! Vậy kế hoạch thu phục Lôi Vân Tước của hắn, chẳng phải toang rồi sao?
Không được, lão tử nhất định phải giúp nó mới được!
Nhưng giúp thế nào đây? Hai linh thú chiến đấu, hoàn toàn không thua gì hai cao thủ Thần Chiếu cảnh quyết đấu sinh tử. Bản thân ngu ngốc xông lên, trừ chịu chết thì không hề có tác dụng gì.
Oanh!
Đột nhiên, ngay lúc Trác Phàm suy nghĩ kế sách giải quyết, hai linh thú đã lần nữa giao phong.
Xích Viêm Sư Vương há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm như ngọn núi, đánh tới Lôi Vân Tước. Lôi Vân Tước hai cánh mở ra, phong lôi phun ra, trong nháy mắt Vạn Lôi bay đến đánh tan ngọn lửa kia.
Nhưng đúng lúc này, Xích Viêm Sư Vương lại đột nhiên vọt tới trước mặt Lôi Vân Tước, thân hình khổng lồ hung hăng đụng thân thể nhỏ yếu kia bay ra ngoài.
Lôi Vân Tước kêu gào, thân thể trên không trung không ngừng lăn lộn, mất đi thăng bằng.
Trong lòng Trác Phàm căng thẳng, thầm than.
Quả nhiên, xét về thuộc tính vận dụng lực lượng thì Lôi Vân Tước không dưới Xích Viêm Sư Vương. Nhưng sức mạnh của cơ thể thì kém súc sinh kia một khoảng lớn.
Tiếp tục như vậy, chắc chắn thất bại.
“Trác Phàm ca ca, Huynh có thể nghĩ biện pháp giúp đỡ con chim nhỏ kia không!” Lúc này, Tiết Ngưng Hương lo âu nhìn về phía trước, cầu khẩn Trác Phàm.
Nghe được lời này, Trác Phàm kém chút phun ra ngụm máu.
Nhỏ? trong tên linh thú kia có cái chữ “Tước”, đối với linh thú mà nói thì nó nhỏ thật. Thế nhưng so với nhân loại chúng ta thì nó nhỏ chỗ nào?
Cơ mà, đề nghị của Tiết Ngưng Hương đã nói ra tiếng lòng của hắn đây.
Cái này Lôi Vân Tước... Tuyệt đối không thể chết!