“Trác đại ca!”
Tiết Ngưng Hương hét lên, vội vàng chạy tới lật Trác Phàm đang nằm sấp trong vũng máu lại. Thấy trước ngực hắn thình lình xuất hiện một lỗ máu lớn như nắm đấm, xuyên thủng qua sau lưng. Còn sắc mặt hắn cũng càng ngày càng trắng xám, cơ thể càng ngày càng lạnh đi.
Tiết Ngưng Hương nhìn thấy cảnh tượng này thì nước mắt lăn dài, những giọt nước mắt tí tách rơi xuống, vội hét lên: “Trác đại ca, ngươi mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi...”
Có lẽ bị những giọt nước mắt dịu dàng làm tỉnh lại, hoặc có lẽ những tiếng gọi không ngừng ở bên tai làm hắn tìm về ý thức đã sớm ngủ say, mí mắt Trác Phàm hơi động đậy, yếu ớt mở mắt ra.
“Trác đại ca, ngươi tỉnh rồi!” Tiết Ngưng Hương vui mừng, kích động nói.
Trác Phàm giật giật môi, nhưng không nói ra lời được, hắn đã quá suy yếu. Có vẻ như không bao lâu nữa sẽ chết hẳn.
Nhìn lên khuôn mặt thanh lệ trước mặt đang khóc đến nước mắt như mưa, Trác Phàm hơi dừng lại một lát, sau đó hít sâu một hơi mới miễn cưỡng giơ một cánh tay lên chỉ về phía xa. Nhưng ngay sau đó lại vô lực rơi xuống.
Tiết Ngưng Hương nhìn theo phương hướng hắn chỉ thì thấy Huyết anh đang nằm rũ rượi trên mặt đất. Quanh nó, cũng có một vũng máu.
“Huynh muốn lấy nó tới đây sao?” Tiết Ngưng Hương nhìn Trác Phàm, hỏi.
Trác Phàm không có sức để trả lời, chỉ gắng chớp mắt mấy cái. Thế là Tiết Ngưng Hương lập tức biết rõ, vội vàng đem Huyết Anh đến trước mặt Trác Phàm, dựa theo ánh mắt hắn chỉ dẫn mà đặt huyết anh lên ngực hắn.
Chỉ chốc lát, Huyết Anh uể oải suy sụp lóe lên hồng quang, sau đó biến mất không thấy đâu, nó đã tiến vào trong cơ thể Trác Phàm. Mà Trác Phàm cũng thở ra một hơi, sắc mặt dần dần hồng hào, số lần hô hấp cũng nhiều hơn.
Huyết anh và hắn là bản mệnh song tu, thậm chí so với tính mạng hắn còn quan trọng hơn. Chỉ cần Huyết Anh không có việc gì, dù hắn có bị thương nặng cũng không sao. Nhưng bây giờ, sinh mệnh của Huyết Anh bị đe dọa. Hắn đành phải lấy máu tim của mình cung cấp nuôi dưỡng vật nhỏ này, nhưng việc này cũng chỉ có thể kéo dài một thời gian mà thôi.
Hắn bây giờ cũng là Bồ Tát qua sông, tự thân còn khó đảm bảo thì sao có thể cứu được Huyết Anh? Nhưng sau khi Huyết Anh khôi phục một chút thì hắn cũng có một chút khí lực.
“Máu... Máu...” Trác Phàm khàn giọng lẩm bẩm.
Tiết Ngưng Hương giật mình, suy nghĩ một lát, lập tức lấy ra một cây dao găm cứa lên cổ tay mình, máu tươi chảy ra cuồn cuộn. Tiếp đó, nàng vội đưa cổ tay kề tới bên miệng Trác Phàm.
Máu tươi của thiếu nữ chảy vào trong miệng Trác Phàm, Trác Phàm cũng dần dần khôi phục khí sắc.
Trong lòng Tiết Ngưng Hương yên tâm không ít, thở phào một hơi, khóe miệng mỉm cười vui mừng.
Bỗng nhiên, Trác Phàm đột ngột ngẩng đầu cắn lên cổ tay nàng, liều mạng mút vào. Tiết Ngưng Hương cảm giác cổ tay đau nhói, nhưng vẫn cắn răng kiên trì để Trác Phàm có thể hút vào đầy đủ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trác Phàm hút máu không ngừng, sắc mặt Tiết Ngưng Hương càng ngày càng tái nhợt, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Nàng biết rõ đây do mất máu quá nhiều tạo thành. Thế nhưng nàng không quan tâm, mặc cho Trác Phàm tiếp tục mút máu thỏa thích.
Cuối cùng Trác Phàm cũng buông ra, hít thở từng ngụm không khí mới mẻ, đến khi hắn nhìn thấy khuôn mặt Tiết Ngưng Hương tái nhợt, ánh mắt của hắn có chút phức tạp.
“Cảm ơn!” Sau khi Trác Phàm uống máu, cuối cùng cũng có khí lực để nói chuyện. Tiết Ngưng Hương thấy vậy thì nở nụ cười vui vẻ. Bây giờ trông sắc mặt nàng rất tái nhợt, rất suy yếu, nhưng nụ cười này trong mắt Trác Phàm thực sự rất xinh đẹp.
Nghĩ đến cách làm của mình lúc trước, trong lòng hắn mơ hồ sinh ra chút áy náy.
Hắn suy nghĩ một chút, trong lòng bàn tay lóe lên một luồng ánh sáng, bình sứ màu xanh lam xuất hiện trước mắt Tiết Ngưng Hương.
“Ngưng Nhi, đây là đan dược tam phẩm Hộ Tâm Đan. Muội cho ta cho ăn một viên, chính muội ăn một viên, sau đó muội đi xem thử tiểu tử kia sống chết thế nào rồi. Nếu không chết, cũng cho hắn nuốt một viên.”
Tiết Ngưng Hương gật đầu làm theo lời Trác Phàm nói cho Trác Phàm một viên. Sau đó đi xem thương thế của Tạ Thiên Dương, thấy hắn không chết, đang chậm rãi tỉnh lại thì không khỏi đại hỉ, lập tức cho hắn ăn một viên. Chỉ là khi đến lượt mình thì lại bỏ qua.
Trác Phàm đang nằm bất động, nhưng trong lòng hết thảy đều rõ ràng: “Ngưng Nhi, muội cũng bị thương, sao lại không ăn?”
Ngưng Nhi lắc đầu, cười nói: “Ta chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại. Đan dược tam phẩm này rất quý giá, vẫn nên để dành lại cho các huynh đi.”
“Ha ha ha... Có gì quý giá, dù sao cũng của Tiềm Long Các tặng không, ăn chùa thì ngu sao không ăn!”
Trác Phàm cười khẽ, thở dài. Lần này tới Vạn Thú sơn mạch, hắn đã chuẩn bị chu đáo, chẳng những mang theo đầy đủ Linh thạch mà còn có đủ loại đan dược.
Dù sao có vật tư của hoàng thất và Tiềm Long Các cung cấp, ngoại trừ một số đan dược cực kỳ quý hiếm thì chỗ hắn coi như chuẩn bị đầy đủ. Cho dù là một số đan dược đặc biệt nào đó mà toàn bộ Đế Quốc Thiên Vũ cũng không tìm được thì Ma Hoàng hắn cũng có thể tự luyện ra.
Chỉ là hắn không ngờ nhanh như vậy hắn đã phải dùng tới!
“Ngưng Nhi, muội cứ ăn đi, đây là hắn nợ muội!”
Lúc này, một giọng hừ lạnh đột nhiên vang lên. Tiết Ngưng Hương quay đầu nhìn qua thấy Tạ Thiên Dương. Hiện giờ bản thân cũng bị trọng thương, tuy không nặng bằng Trác Phàm bị nguy hiểm đến tính mệnh, nhưng toàn thân cũng không có cách nào động đậy.
Vết thương này nếu không đến dăm ba tháng thì căn bản không có khả năng khỏi hẳn.
Hiện tại Trác Phàm không thể động đậy, hắn cũng giống vậy, ngược lại nỗi sợ hãi Trác Phàm cũng không lớn lắm, hắn lạnh lùng nói: “Ngưng Nhi, muội còn không biết à, Trác đại ca này của muội ngay từ đầu đã muốn hy sinh muội, lấy muội làm mồi nhử. Hắn hiện tại biến thành bộ dạng này, cũng coi như tự làm tự chịu, hừ!”
Lúc Trác Phàm tiết lộ kế hoạch của hắn, Tiết Ngưng Hương đã bị ngất đi trong lôi hỏa phong bạo, căn bản không biết rõ ràng. Bây giờ nghe vậy không khỏi giật mình, khuôn mặt mang chút hi vọng nhìn về phía Trác Phàm.
Nàng không muốn tin, người đã ở chung với mình hơn một tháng vào thời khắc mấu chốt cũng không rời không bỏ nàng, vậy mà ngay từ đầu đã tính toán bán nàng.
Nàng hy vọng đó chỉ là hiểu lầm, hi vọng Trác Phàm tự mình nói ra đây không phải sự thật. Thế nhưng Trác Phàm cũng chỉ trầm mặc, lần đầu tiên đôi mắt lạnh lùng đó không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nước mắt bất giác dâng lên, Tiết Ngưng Hương cố nén bi thương trong lòng, không biểu hiện ra ngoài. Nhưng trong lòng thật sự đau đớn như bị đao đâm.
Không biết từ bao lâu, Trác Phàm lại quan trọng đối với nàng như vậy.
Bị nam nhân này bán đứng, nàng không phải hận, mà chính là đau...
Tựa hồ cảm nhận được đau đớn trong nội tâm nàng, Trác Phàm nhíu mày, do dự nói: “Ngưng Nhi, ta...”
“Được rồi, huynh không cần nói gì cả.”
Tiết Ngưng Hương đưa tay xoa mũi hơi chua xót, đột nhiên nở một nụ cười: “Ta biết Trác đại ca trí dũng song toàn, làm chuyện gì cũng đều có tính toán của mình, đây nhất định chỉ là hiểu lầm.”
Nói xong, Tiết Ngưng Hương chợt quay người, chạy về phía xa: “Ta đi kiếm mấy cành cây, làm hai bộ cáng cho các huynh, nơi này không thể ở lâu được.”
Trông thấy nàng hoạt bát lanh lợi, chạy đi giống như người không có việc gì, Tạ Thiên Dương nhíu chặt chân mày, ngạc nhiên nói: “Này, Ngưng Nhi, muội cứ bỏ qua cho hắn như vậy à? Hiện giờ hắn đang bị trọng thương không thể cử động, muội muốn báo thù thế nào cũng được mà.”
Nhưng Tiết Ngưng Hương căn bản không đáp lời, không biết là không nghe thấy, hay là giả vờ không nghe thấy...
Tạ Thiên Dương còn muốn hét lên lần nữa, nhưng tiếng quát lạnh lùng của Trác Phàm vang lên: “Im miệng, nếu ngươi muốn chết, lão tử bây giờ thành toàn ngươi!”
“Hừ, thương thế của ngươi nghiêm trọng hơn ta, lão tử sợ ngươi chắc!”
Tạ Thiên Dương lầm bầm hai tiếng rồi không nói thêm gì. Mặc dù ngoài miệng nói không sợ, nhưng trong lòng vẫn thấy sợ hãi nha. Bởi vì hắn đã nghe ra sát ý trần trụi trong lời nói của Trác Phàm đấy.
Sau khi chứng kiến Trác Phàm đối chiến với thất trưởng lão U Minh Cốc, cuối cùng hắn cũng biết Trác Phàm đáng sợ đến mức nào. Mặc dù một trận chiến này bọn họ thua, nhưng có thể khiến vị thất khiếu quỷ linh lung mà tất cả trưởng lão bảy nhà đều nhức đầu, bị bức đến tình trạng đó, đủ thấy Trác Phàm khủng bố thế nào.
Hiện tại hắn đối Trác Phàm, vừa hận vừa sợ.
Hận Trác Phàm đối xử với bằng hữu vô tình, sợ hắn tính toán mưu kế khủng bố. Nhưng kính nể càng nhiều hơn! Đây là lần đầu tiên hắn- một đệ tử thiên tài của Kiếm Hầu Phủ sinh ra cảm giác này với một người đồng trang lứa.
Chẳng bao lâu, Tiết Ngưng Hương đã tìm về một số cành cây khô, bện chúng lại thành hai cái cáng. Nâng hai người lên, Trác Phàm muốn tìm cơ hội nói lời xin lỗi, nhưng nhìn thấy ánh mắt cố tình né tránh của nàng, lời đến khóe miệng lại nuốt trở về.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm sét nổ vang, mưa to trút xuống như thác nước, lập tức rơi xuống rừng cây vừa mới bị ngọn lửa thiêu huỷ. Tưới ướt những mầm non mới nhú, lớn lên khỏe mạnh.
Tiết Ngưng Hương dùng cây mây buộc hai cái cáng lại, kéo lê hai người trên con đường mưa lầy lội. Cho dù mưa to xối xả làm toàn thân nàng ướt nhẹp, đường núi gập ghềnh càng khiến nàng vốn đã suy yếu vì mất máu quá nhiều, nay càng thường xuyên ngã xuống.
Nhưng nàng không quan tâm, cứ như một người máy bò dậy tiếp tục lê về phía trước.
Dọc đường, cả ba người không nói một lời. Ngay cả Tạ Thiên Dương lúc đầu còn kêu gào để Tiết Ngưng Hương thừa cơ trả thù kẻ nào đó đã bán đứng bằng hữu, nhưng bây giờ cũng im miệng.
Nhìn Tiết Ngưng Hương lẳng lặng kéo hai người đi, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, Trác Phàm và Tạ Thiên Dương nhìn nhau, trong lòng đều thở dài, ngũ vị tạp trần, không biết là tư vị gì.
Lúc trước, thực lực của Tiết Ngưng Hương yếu nhất, Tạ Thiên Dương đề nghị bỏ nàng lại, để nàng tự sinh tự diệt. Trác Phàm lại càng quá đáng hơn, miệng thì nói không vứt bỏ không từ bỏ, làm ra vẻ nghĩa khí lắm, nhưng trên thực tế thì bán đứng luôn tiểu cô nương, lấy nàng ra làm mồi nhử.
Bây giờ, bản thân hai người đều bị trọng thương, chỉ sợ trong vòng mấy tháng nay đều là phế nhân. Nhưng Tiết Ngưng Hương, thực sự làm được việc không vứt bỏ, không từ bỏ.
Nghĩ tới đây, hai người đều không dám nhìn nha đầu kia nữa, lòng trĩu nặng, cảm thấy bản thân đã nợ nha đầu này một ân tình rất lớn, đời này kiếp này, làm sao có thể trả hết nợ đây?
“Chít chít chít...”
Trên con đường mưa trơn trợt, đất đai trên mặt đường nhão đi, một con chuột núi đột nhiên từ trong đống đất chui ra, chạy đến trước mặt Tiết Ngưng Hương.
Mà nhìn thấy anh chàng nhỏ bé này, Tiết Ngưng Hương từ khi biết được Trác Phàm lên mưu kế phản bội nàng, lần đầu tiên lộ ra nụ cười.
Bởi vì lúc trước ba người phải bố trận đối phó với thất trưởng lão, Tiết Ngưng Hương sợ tiểu gia hỏa này bị liên lụy, nên để nó chạy xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Không nghĩ tới bây giờ nó lại chạy về.
Một lần nữa trở lại bên người Tiết Ngưng Hương, tiểu gia hỏa kia cũng cực kỳ cao hứng, chạy loanh quanh dưới chân Tiết Ngưng Hương, rồi đột nhiên chạy về một hướng.
Thấy vậy, Tiết Ngưng Hương biết nó muốn dẫn đường cho nàng, lập tức kéo Trác Phàm và Tạ Thiên Dương về hướng đó. Một lúc sau, bọ họ nhìn thấy một hang động trống.
Tiết Ngưng Hương vui vẻ, quay đầu nhìn hai người một chút, rồi lập tức kéo bọn họ vào bên trong sơn động. Lần này, cuối cùng bọn họ cũng có chỗ trú mưa và chữa trị vết thương rồi!
Nhưng sau khi Trác Phàm nhìn xem xung quanh thì mặt chợt biến sắc, hét lớn: “Nơi này không thể ở lại, chúng ta phải đi mau!”