“Ha ha ha... Tiểu tử, ngươi thật sự rất hợp tính lão phu đấy. Ích kỷ, lãnh khốc, vô tình, ngay cả người của mình cũng lợi dụng không hề do dự. Tiểu tử dạng như ngươi, lão phu cũng thấy sợ hãi trong lòng này!”
Ầm!
Một tiếng nổ lớn phát ra, hỏa lôi phong bạo bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ, bên trong hiện ra thất trưởng lão dữ tợn cười như điên. Có điều trong tay ông ta không chỉ có đoạn trường tác truớc đó mà trên tay kia cũng có thêm một cái trường tác màu đen.
Hai cái trường tác xen kẻ lẫn nhau tạo thành hình dạng xoắn ốc bảo hộ ông ta ở bên trong, tránh bị hỏa lôi phong bạo kia làm trọng thương. Nhưng dù vậy toàn bộ cơ thể ông ta vẫn xuất hiện mấy trăm vết thương, thậm chí có vết thương sâu thấy cả xương, máu tươi đang chảy xuống không ngừng.
Có thể tưởng tượng, nếu không phải ông kịp thời xuất ra một cái trường tác khác để hai cái trường tác phối hợp bảo vệ, thì hiện tại ông ta đã chết không toàn thây rồi.
Uy lực thật sự của Phong Lôi Bạo Viêm Trận này không cần phải bàn cãi.
Phốc!
Không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi nóng rực như lửa, thất trưởng lão thở hồng hộc từng ngụm, nhưng một đôi mắt âm trầm không hề chớp mắt một lần nhìn chằm chằm lấy Trác Phàm ở đối diện, tất cả đều là vẻ điên cuồng.
“Tiểu tử, không ngờ lão phu cả đời khôn khéo, nhưng hôm nay xém chút nữa rơi vào tay ngươi, mất mạng tại đây! Tiểu quỷ đáng sợ như ngươi, đây là lần đầu tiên lão phu gặp phải đấy.”
Lông mày Trác Phàm nhăn lại, phóng mắt nhìn qua chỗ ông ta, chỉ thấy Tiết Ngưng Hương đã bị hôn mê bất tỉnh dưới chân ông ta, nhưng nhìn bộ dáng cũng chưa đứt hơi thở, chắc là hai cái trường tác bảo vệ ông ta đồng thời cũng bảo vệ nha đầu kia.
Chỉ là đối với sống chết của nha đầu kia, Trác Phàm cũng không quan tâm. Hiện tại hắn chỉ nhìn chằm chằm trường tác màu đen kia, ánh mắt hơi híp lại, ngưng trọng nói: “Ngươi còn có một ma bảo tứ phẩm?”
“Hắc hắc hắc... Lão phu vốn chỉ có một cái này mà thôi!”
Thất trưởng lão đặt hai đầu trường tác hợp lại với nhau, nó liền biến thành một cái trường tác màu trắng đen xen kẽ, ông ta cười lạnh nói: “Ma bảo tứ phẩm, Âm Dương Song Tử Tác vốn chính là một thể, bình thường lão phu đối địch đều dùng Dương tác, Âm tác chỉ đến lúc tất phải giết thì mới lấy ra. Hôm nay vì bảo mệnh, lại phải sớm lấy ra Âm tác để cho các ngươi thưởng thức này, cũng coi như các ngươi có bản lĩnh. Những kẻ khác, ngay cả cao thủ Thiên Huyền, cũng chỉ có một khắc trước khi chết mới được nhìn thấy hình dáng của nó đấy!”
Ánh mắt khẽ híp lại, Trác Phàm cắn răng: “Không hổ là thất khiếu quỷ linh lung, thật sự có khả năng nhẫn nại! Lúc trước tình nguyện tiếp nhận ba người chúng ta toàn lực hợp kích, bị trọng thương, cũng không bại lộ át chủ bài của mình!”
“Đó là đương nhiên!”
Thất trưởng lão ho hai tiếng, lại ho ra một lượng máu lớn, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười đắc ý: “Cái thế giới này đâu đâu cũng là âm mưu giảo quyệt, lão phu cũng chỉ vì luôn có át chủ bài sau cùng. Cho nên chỉ có lão phu mới ngấm ngầm hại người khác, chứ người khác sao có thể ngầm hại được lão phu?”
“Có điều lần này, xem như ngoại lệ!”
Ánh mắt khẽ nheo lại, trong mắt thất trưởng lão đột nhiên lóe qua một tia sáng, vung Dương tác lên hung hăng quất tới Trác Phàm, vung Âm tác lên quất qua Tạ Thiên Dương, hét lớn: “Đáng tiếc, các ngươi đã xuất hết mánh khóe, rốt cuộc không làm gì được lão phu!”
“Ai nói?”
Đột nhiên, Trác Phàm nhếch miệng cười, trong tay kết ấn quyết, một luồng sáng màu đỏ đột nhiên từ trong cơ thể Tiết Ngưng Hương bay ra, bay thẳng đến chỗ thất trưởng lão.
Lúc này, ông ta đã bị thương nặng, hai trường tác lại đều cách xa người ông ta, không có thứ gì để phòng ngự. Mà Trác Phàm lúc trước đã cẩn thận xem xét vết thương trên người ông ta, biết ông ta căn bản không còn Linh giáp như loại ma bảo phòng ngự nữa.
Như thế thì Huyết Anh hoàn toàn có thể phát huy được tác dụng.
Với thân thể bị trọng thương của ông ta bây giờ, chỉ cần Huyết Anh nhập thể là có thể sử dụng ngay Thiên Ma đại hóa quyết, làm tan biến toàn bộ cơ thể của ông ta mà ông ta căn bản không có sức phản kháng.
Đây mới là sát chiêu chân chính của Trác Phàm. Phong bạo ngục giam kia nhìn như át chủ bài cuối cùng của hắn, nhưng nó cũng chỉ là mồi nhử để vị thất trưởng lão này dùng hết tất cả thủ đoạn ẩn tàng mà thôi.
Trác Phàm sẽ không tin tưởng, người được mệnh danh là thất khiếu quỷ linh lung như ông ta, lại không thủ đoạn bảo mệnh nào.
“Ma vật!”
Một bên khác, mắt thấy hồng quang lao nhanh tới, thất trưởng lão kinh ngạc sợ hãi. Bây giờ mới biết hàm nghĩa chân chính khi Trác Phàm nói Tiết Ngưng Hương là mồi nhử.
Hóa ra mồi nhử này không chỉ khiến ông ta rơi vào bẫy của hỏa lôi phong bạo mà quan trọng hơn, bản thân mồi nhử đã cất giấu chiêu thức sát thủ. Ma vật cách ông ta gần như vậy thì ông ta không có cách nào tránh được.
Nghĩ đến điều này, dù là thất khiếu quỷ linh lung ông ta cũng phải bội phục tính toán thâm sâu của Trác Phàm, thậm chí ngay cả một bước này cũng bị hắn tính kế vào.
Nhìn thấy Huyết Anh sắp tiến vào trong cơ thể U Quỷ thất, Trác Phàm nở nụ cười yên lòng, thản nhiên nói: “Kết thúc rồi, thất trưởng lão, trận quyết chiến này cuối cùng vẫn là lão tử thắng...”
Phốc!
Đột nhiên, Dương Tác của U Quỷ Thất không hề dừng lại mà xuyên qua cơ thể của Trác Phàm, Trác Phàm cũng cảm giác được nội tạng mình nhói lên, một ngụm máu lớn bỗng nhiên phun ra ngoài, trong đó còn trộn lẫn cả những miếng nội tạng.
“Làm sao có thể...”
Trác Phàm kinh ngạc nhìn về phía trước, theo lý thuyết một khi Huyết Anh tiến vào trong cơ thể của U Quỷ thất, thì sẽ lập tức khống chế thân thể ông ta, Dương tác cũng sẽ dừng lại, cho nên hắn không hề đề phòng, bởi vì hắn có tự tin này.
Nhưng sự thực là Dương tác không hề dừng lại mà xuyên qua hắn. Hơn nữa hắn cảm giác được tất cả các bộ phận trên cơ thể bắt đầu khí huyết cuồn cuộn, chậm rãi đánh mất sinh lực.
Thương thế này tuyệt đối không phải do Dương tác tạo thành, mà chính là Huyết Anh bản mệnh song tu của hắn xảy ra vấn đề!
Trác Phàm nôn ra từng ngụm máu, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía thất trưởng lão, chỉ thấy Huyết Anh uể oải treo ở sau lưng thất trưởng lão. Một chiếc gai ngắn lóe lên ánh sáng bạc đã đâm xuyên qua lồng ngực của Huyết Anh.
“Ma bảo Tam phẩm, Ngư Tràng Gai!”
Thất trưởng lão lạnh lùng nhìn Trác Phàm, nháy mắt thu hồi Ngư Tràng Gai vào lại trong khuỷu tay ông ta. Hóa ra, thứ đồ chơi đó đâm ra từ khuỷu tay ông ta, rồi đâm vào Huyết Anh đang từ phía sau lưng sắp tiến vào trong cơ thể ông ta.
Bịch một tiếng, Huyết Anh vô lực rơi trên mặt đất. Trác Phàm cũng quỵ hai gối quỳ xuống đất, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Hắn quả thực không thể tin rằng cuối cùng nguời thua lại là hắn.
Rầm!
Một bên khác, Tạ Thiên Dương muốn giơ kiếm phản kháng, nhưng lại bị Âm tác quất trúng ngực, trong miệng phun ra một búng máu, hôn mê bất tỉnh. May mà hắn có linh giáp hộ thân, nếu không đã sớm chết!
Không thèm quan tâm những người khác, thất trưởng lão chỉ chậm rãi đến trước mặt Trác Phàm, ánh mắt ông ta đã bình tĩnh trở lại. U ám lạnh lùng, không một chút tình cảm.
“Tiểu tử, lão phu được mệnh danh là thất khiếu quỷ linh lung, người khác sao có thể đoán được tâm tư của lão phu?”
Thất trưởng lão nhìn Trác Phàm đang không ngừng chảy máu, sinh lực suy giảm, nhẹ giọng nói: “Ngươi không tệ, thật sự rất không tệ. Về tâm kế, ngươi khiến lão phu cảm thấy kiêng dè. Nếu có thêm mười, hai mươi năm nữa, ngươi chắc chắn là người trí dũng kiệt xuất trong Ma đạo! Ngay cả Gia Cát Trường Phong người thông minh nhất Thiên Vũ, cũng không phải đối thủ của ngươi. Chỉ đáng tiếc, ngươi không có cơ hội đó. Bởi vì lão phu cũng sợ... Sợ ngươi tiếp tục trưởng thành. Khiến lão phu sinh ra loại cảm giác này, ngươi là người đầu tiên đấy...”
Nói tới đây, thất trưởng lão nâng lòng bàn tay lên, chuẩn bị kết liễu Trác Phàm: “Hôm nay ngươi chết trong tay lão phu, nói thiệt cũng không thua thiệt. Ở lần tính kế cuối cùng hai chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân. Nhưng thực lực của lão phu vẫn mạnh hơn ngươi nhiều, đứng trước thực lực tuyệt đối, bất cứ tính kế hay thủ đoạn gì, đều là phí công...”
Vù!
Không nói thêm gì nữa, một chưởng của thất trưởng lão đánh xuống đỉnh đầu Trác Phàm, trong mắt lóe hung quang. Trác Phàm thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió của chưởng phong rít ở bên tai.
Không cam lòng cắn răng, nhưng hắn không có bất cứ biện pháp nào.
Thua là thua, mặc kệ là phương diện tính kế, hay là thực lực. Cuối cùng kẻ chết chính là kẻ thua cuộc! Thế nhưng hắn vẫn không cam tâm, hắn vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Nhưng vậy thì sao chứ? Kẻ thua, không có quyền làm bất cứ chuyện gì!
Trác Phàm từ từ nhắm mắt lại, trút hơi thở cuối cùng và triệt để mất đi ý thức...
Gầm!
Đột nhiên, một tiếng rống rung trời vang lên khắp Vạn Thú sơn mạch, lòng bàn tay của thất trưởng lão cách đỉnh đầu Trác Phàm chưa đến một cm, nhưng một cỗ khí tức nóng rực đột nhiên quét đến nơi này.
Mà những nơi làn sóng nhiệt đi qua, tất cả cây cối trong nháy mắt đều héo úa đi, lại nháy mắt bị chết cháy!
Thất trưởng lão không khỏi kinh hãi, một chưởng khí thế mãnh liệt cũng dừng ở trên đỉnh đầu Trác Phàm.
Nhìn về phương hướng của khu vực thứ ba ở phía xa, sắc mặt Thất trưởng lão kinh ngạc nghi ngờ: “Vì sao quái thú này lại chạy tới khu vực thứ hai...”
Lại nhìn mấy người Trác Phàm bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất, thất trưởng lão nghiến răng, phẩy tay áo vội vàng bay trở về, cho nên ngay cả Kim Cương Lưu Sa cũng không cần lấy.
Một lúc sau, một tiếng rít vang lên, toàn bộ bầu trời nháy mắt tối sầm. Một con chim lạ vỗ đôi cánh khổng lồ bay ngang qua, che khuất cả bầu trời.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu này, tất cả các linh thú đều run lẩy bẩy trốn vào trong hang động của chúng.
Đôi cách của quái điểu rực cháy ngọn lửa màu lục lam, mỗi lần vỗ cánh, đều có tia lửa bay xuống. Mà bất kì nơi nào dính phải tia lửa cũng đều chắc chắn bị thiêu rụi thành hư vô.
Quái điểu bay qua, rừng cây lúc trước còn xanh um tươi tốt, trong nháy mắt hóa thành một mảnh tro tàn. Ngay cả một vài linh thú bốn cấp bị dính trúng ngọn lửa kia cũng không còn hài cốt..
Quái điểu kỳ lạ đó chỉ vỗ cánh bay qua trong nháy mắt, nhưng khu rừng dưới thân nó thì không còn nữa.
Ba người Trác Phàm đều hôn mê trong khu rừng cháy thành than, bất tỉnh rất lâu. Có vài linh thú đi qua ngửi một cái, phát giác không có khí tức, cho rằng bọn họ đã chết nên lại rời đi.
Trên thực tế bọn họ ăn đan dược Ẩn khí tức nên mới làm khí tức biến mất mà thôi.
Khụ khụ khụ...
Đột nhiên một tiếng ho nhẹ vang lên, Tiết Ngưng Hương chậm rãi mở mắt ra, mọi thứ trước mắt khiến nàng giật nảy cả mình. Tại sao những cây cối trước đây còn tươi tốt, nay lại biến thành một vùng than đen?
Không phải vì đại chiến với thất trưởng lão mà thành ra như vậy chứ.
Nghĩ tới đây, nàng vội nhìn xung quanh để tìm hai người Trác Phàm. Nhưng lại thấy bọn họ cũng đều bị ngất đi. Mà tình huống Trác Phàm càng thêm nguy kịch, phía dưới người hắn đã đọng thành một vũng máu, máu vẫn đang không ngừng chảy ra từ trong miệng hắn.
Cứ theo đà này, chẳng mấy chốc hắn sẽ chết...