Tiểu… Tiểu thiếu gia là có ý gì?
Một đám đồng minh nhìn nhau, cả bọn đều không hiểu gì. Cổ Tam Thông là Hộ Long Thần Vệ mạnh nhất của hoàng thất, một đường đuổi giết Trác Uyên có sức chiến đấu mạnh nhất.
Giờ mới nhận ra, người Lạc gia vốn có chút thân quen với hắn, vậy mà không biết từ lúc nào lại khom người cung kính xưng hô hai tiếng tiểu thiếu gia như thế?
Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, Trác Uyên nhếch miệng cười khẽ, hắn dẫn Cổ Tam Thông đến trước mặt mình, tiến lên trước một bước, điềm nhiên nói: “Ha ha ha. Chắc hẳn mọi người chưa biết, hiện tại ta sẽ chính thức giới thiệu cho mọi người một chút. Đây là Cổ Tam Thông, nghĩa tử của ta!”
Cái gì?
Tất cả mọi người bất giác sợ hãi và kinh ngạc, khó tin được mà nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ hoang mang khó hiểu.
Trác Uyên không giải thích còn đỡ, vừa giải thích xong, bọn họ còn cảm thấy khúc mắc với xưng hô tiểu thiếu gia này hơn. Nhưng dù sao đối với địa vị của Trác Uyên ở Lạc gia, con trai hắn được gọi là thiếu gia thì cũng khá hợp tình hợp lý.
Thế nhưng, điều khiến mọi người ngạc nhiên không hiểu chính là, tiểu ma đầu như Cổ Tam Thông, tại sao lại trở thành con trai của Trác Uyên? Ba trăm năm qua, không ai có thể thu phục được tiểu ác ma này, chẳng lẽ lại bị Trác Uyên hàng phục dễ dàng như vậy sao?
Mọi người gay gắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trác Uyên, ánh mặt họ đầy vẻ khó hiểu, không nói nên lời.
“Vậy Trác quản gia, ngài và Cổ Tam Thông đại nhân kết cơ duyên này khi nào thế?” Lúc này, Mụ Mụ suy nghĩ một hồi lâu rồi mới hỏi thật cẩn thận.
Trác Uyên cười lạnh một tiếng, sao hắn không nhìn ra được tâm tư của bà ta cơ chứ, hắn đáp: “Đại khái là bảy tám năm trước, ta và Tiểu Tam Tử không đánh không quen, rồi biến thành tình phụ tử như hôm nay, ha ha ha…”
“Ồ, thì ra là vậy!” Mụ Mụ khẽ hít sâu một hơi, âm thầm gật đầu, dường như bà ta đã đoán được một số chuyện.
Vốn dĩ bà ta còn đang nghi ngờ, nếu hai người là cha con, tại sao lại đánh nhau ở trong hoàng thành đến mức không chút lưu tình như vậy. Nếu như bọn họ sau đó mới trở thành cha con, thì xem ra có thể hiểu rồi.
Nhưng trước đây đã quen biết lẫn nhau, cũng chứng minh một điều là trận chiến của hai người trong hoàng thành, chẳng qua cũng chỉ là một vở kịch mà thôi.
Lại liên tưởng đến đủ loại thái độ gần đây của hoàng thất đối với bảy gia tộc, mụ mụ dường như đã nhận ra được một vài âm mưu.
Nghĩ tới đây, nét nghiêm trọng dần dần hiện lên trong mắt mụ mụ, bà ta lại nhìn về phía Trác Uyên nói: “Trác quản gia, sau trận chiến này, ngài có tính toán gì không?”
Trác Uyên nhìn bà ta chằm chằm, thầm nghĩ một tiếng thông minh đấy, hắn cười nói: “Yên tâm, ta tự sắp xếp được!”
Nghe được lời này, cuối cùng mụ mụ cũng hiểu rõ gật đầu, trong lòng hơi lo lắng.
Thật ra bà ta cũng vừa mới đoán ra nguyên nhân của một loạt chuyện kỳ lạ gần đây. Vì sao Hoàng đế đột nhiên trở mặt với Lạc gia, chẳng lẽ chỉ vì một mối hôn sự thôi sao? Vì sao hoàng thất thường ngày vốn luôn chú trọng bảo vệ sự cân bằng của bảy gia tộc, nay lại khoanh tay đứng nhìn, giả câm giả điếc với việc lấy công làm tư của Đế Vương Môn?
Thì ra từ lúc Trác Uyên đại náo hoàng thành đã định trước, hoàng thất muốn dùng bảy gia tộc để khai đao. Mà lần đó không phải Trác Uyên đột nhiên lên cơn, nhất định hắn cũng đã sớm có tính toán trước.
Nhìn hắn khi đó mượn cơ hội dẫn viên đại tướng Cố Tam Thông này ra khỏi hoàng thành thì đã biết hắn sớm tính toán được nước cờ này. Chỉ sợ ngay cả Hoàng đế cũng không biết, quan hệ của hai người bọn họ vốn dĩ đã thân cận như thế.
Che giấu mối quan hệ như vậy gần năm năm, cho dù bà ta không hiểu thấu, nhưng những dự định ấy lại có vẻ ổn thỏa...
Cứ như thế, tất cả mọi thứ đều hợp tình hợp lý. Hoàng thất muốn diệt trừ thế lực bên ngoài triều đình, Trác Uyên một lòng hướng về thiên hạ từ trước, Đế Vương Môn lại càng tranh thủ thời cơ nổi dậy hòng đoạt lấy cơ hội xưng ngôi bá vương.
Ba phương đều có mục đích riêng, chỉ có đám hào môn thế gia bọn họ là kẹt lại trong bóng tối, bị đùa giỡn xoay vòng vòng như bia đỡ đạn.
Hiện tại, nếu bọn họ đã đón được con thuyền tên Trác Uyên này, chắc chắn sẽ dính chặt không tha. Vì thế mụ mụ mới lặng lẽ hỏi Trác Uyên rằng hắn sẽ nắm chắc bao nhiêu phần thắng khi đánh Đế Vương Môn, đối phó với hoàng thất.
Cho đến khi nghe được câu trả lời khẳng định của hắn, mụ mụ mới yên lòng.
Tuy nhiên, đám người Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ vẫn không hiểu nổi vẻ bí hiểm của hai người, cả đám nhìn hai người họ một cách kỳ lạ.
“Đúng rồi, Trác quản gia, Hoàng Phổ Thiên Nguyên kia thế nào rồi?” So với đại cục thiên hạ hiện nay, dường như mọi người vẫn quan tâm tên quái vật có cơ thể Cửu Long Kim Cang kia hơn. Long Dật Phi nhìn hai người Trác Uyên và Cổ Tam Thông một cái, không nhịn được mà vội vàng hỏi.
Lão ta vừa nói xong, những người còn lại cũng đồng loạt hướng mắt về phía bọn họ.
Khóe miệng Trác Uyên khẽ vẽ nên một đường vòng cung quỷ dị, hắn thản nhiên gật đầu, ròi cười nói: “Cái này còn cần phải nói à, có Tiểu Tam Tử ra tay tương trợ, lão ta đã chết từ đời nào kiếp nào rồi!”
Nghe được những lời này, cuối cùng mọi người cũng thở hắt ra một hơi, yên tâm gật đầu mà nhìn nhau cười.
Thật ra, từ khi hai người xuất hiện, bọn họ đã đoán trước được kết quả. Có thể tưởng tượng được rằng, cho dù cơ thể Cửu Long Kim Cang có mạnh hơn đi chăng nữa, nhưng khi gặp phải hai đại cao thủ là Cổ Tam Thông và Trác Uyên liên minh với nhau thì cũng phải chào thua.
Bọn họ hỏi lại một lần nữa, chẳng qua chỉ vì để an tâm hơn mà thôi.
Lại nhìn chằm chằm hai người một lần nữa, mọi người không khỏi liên tục tán thưởng, nếu như hai người này liên thủ, thì còn ai trong đế quốc Thiên Vũ có thể địch lại được đây!
Chẳng qua Lạc gia cũng chỉ tốn thời gian mười năm ngắn ngủi để từ một tam lưu gia tộc mà phát triển đến mức độ này mà thôi, mạnh mẽ đến mức vô cùng kỳ lạ, thậm chí so với bối cảnh nghìn năm của bảy gia tộc thì bọn họ chỉ có hơn chứ không kém.
Nghĩ đến đây, mọi người lại không khỏi âm thầm tán thưởng năng lực của Trác Uyên, bởi vì bọn họ biết, tất cả thành quả này đều là do Trác Uyên mang về...
“Trác quản gia, lão phu vô năng, công thành Tỏa Long mười ngày cũng không thể đánh hạ nổi, thật sự đã phụ phó thác của ngài!” Lúc này, Cừu Viêm Hải chắp tay khom người, thở dài nói.
Trác Uyên không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Cổ Tam Thông bên cạnh.
Cổ Tam Thông vươn vai, ngáp một cái nói: “Ây da, mười ngày không công nổi một tòa thành, các ngươi đúng là rất vô dụng. Như này đi, để cho tiểu gia và phụ thân đánh một cái cho các ngươi xem thử, để các ngươi mở rộng kiến thức cũng tốt!”
Hai má Cừu Viêm Hải không khỏi co rút, khuôn mặt già nua có hơi nóng lên.
Tuy rằng lão ta biết thực lực của Cổ Tam Thông rất dũng mãnh, nhưng bị một đứa nhãi ranh răn dạy như thế, vẫn khiến cho khuôn mặt già nua này của lão ta không khỏi nhục nhã.
Những người còn lại thấy vậy, cũng chỉ biết bất lực lắc đầu, liên tục cười khổ. Đây quả thật là cha nào con nấy, học toàn những thứ xấu không. Tên ranh con cao ngạo bất bại trước kia hiện tại cũng đang dần học được cách ra vẻ rồi.
Trác Uyên cười to một tiếng, cưng chiều mà vỗ nhẹ đầu Tiểu Tam Tử, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.
“Lão tử là anh hùng hảo hán, đương nhiên Tiểu Tam Tử không biết giả vờ, đúng là con trai của ta, ha ha ha…”
Kết quả là, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, hai người Trác Uyên và Cổ Tam Thông bước một bước, sau đó lập tức bay về phía thành Tỏa Long. Trong mắt phải của Trác Uyên có một vầng hào quang lấp lánh ánh vàng, trên nắm tay non nớt của Cổ Tam Thông tản mát ra một luồng hơi thở khủng bố.
“Mau đến xem, lại có người tới công thành kìa!” Bên trong kết giới của thành Tỏa Long, một vị cao thủ Thần Chiếu nhìn thấy hai bóng người bên ngoài, người nọ vội vàng lên tiếng.
Một người khác thì xua tay ý bảo không sao cả, không quan tâm nói: “Có gì đâu mà ầm ĩ, quan tâm ai đến làm gì, có bát đại Kim Cương Tỏa Thiên Trận của chúng ta tọa trấn, cho dù có là Thiên Vương lão tử cũng đừng hòng bắt được.”
“Không... Đó... hình như người đó là Trác Uyên!”
“Cái gì?”
Người nọ kêu lên, lúc này mọi người mới đồng loạt nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, sau khi nhìn thấy nụ cười tà dị quen thuộc kia, trong lòng hắn ta hoảng sợ đến run lên, vẻ mặt trở nên trắng bệch chỉ trong nháy mắt.
Trác Uyên xuất hiện ở ngoài thành, chẳng phải là đang nói môn chủ của bọn họ...
Cũng vào giờ phút này, tiếng quát lớn của Trác Uyên lập tức vang vọng khắp bầu trời, vọng ra toàn bộ đường lớn ngõ nhỏ Thành Tỏa Long, giống như Ma Vương sắp giáng lâm , khiến cho mọi người đều không ngừng lo lắng và kinh ngạc.
“Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, Phá Không!”
“Trùng Thiên Bá Quyền, liệt khung!” Cổ Tam Thông cũng hét lớn một tiếng, nắm tay nhỏ bóng loáng trắng nõn đột nhiên đánh về phía trước.
Ầm… Ầm…
Chỉ trong thoáng chốc, một làn sóng vô hình đột nhiên xuyên qua các tầng không gian, sau đó lần lượt phá vỡ hơn ba trăm lớp kết giới. Đồng thời, sức mạnh khủng bố đến từ nắm đấm của Cổ Tam Thông cũng đến ngay sau đó, trong nháy mắt đã đập nát toàn bộ tầng tầng lớp lớp phòng hộ xung quanh.
Ầm ầm...
Giống như núi lở sóng trào, những cao thủ Thần Chiếu đóng quân bên trong trận còn chưa kịp phản ứng, đã bị một quyền bất thình lình kia chấn động đến mức phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, giống như một con diều đứt dây bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt đã không còn sự sống.
Cả Thành Tỏa Long cũng không ngừng rung động, đất trời dường như đang muốn sụp đổ, như thể tùy thời đều có thể sụp đổ vậy!
Rầm!
Cánh cửa gỗ bị đập mạnh ra, một vị trưởng lão của Đế Vương Môn hoảng hốt chạy vào, hô to: “Lãnh tiên sinh, không ổn rồi, kết giới của chúng ta đã bị phá vỡ toàn bộ, bây giờ phải làm sao đây?”
Lãnh Vô Thường khẽ hít một hơi thật sâu, ngồi ngay ngắn trên giàn giáo, bất lực nhắm mắt lại, vẻ mặt cô đơn nói: “Còn có thể làm gì bây giờ? Đầu hàng đi. Cơ hội chiến thắng duy nhất của chúng ta là ở chỗ môn chủ. Vừa rồi ta nghe được tiếng Trác Uyên hô, nếu hắn xuất hiện, như vậy môn chủ... Ôi, mặc dù cửa trận này không phá được, chúng ta cố thủ ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì…”
“Việc này…” Người nọ bất giác ngẩn ra, cân nhắc một lát, cũng bất lực mà lắc đầu, rồi lui xuống.
Hiện tại ngay cả Lãnh Vô Thường túc trí đa mưu cũng không còn biện pháp, bọn họ còn có thể làm được gì đây? Vì thế hắn ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi xuống truyền lệnh, mọi người nên mau chóng giao nộp vũ khí, chỉ có thể qua loa trộm lấy đường sống thôi.
Mà đám người U Minh Thành nghe được mệnh lệnh này, đương nhiên bọn họ không phục. Trác Uyên chính là tên khốn hủy gia diệt tộc của bọn họ, sao bọn họ có thể dễ dàng khuất phục như vậy?
Nhất là Nghiêm Bá Công, hiện tại bách độc quấn thân, chỉ còn một hơi tàn. Lão ta thân là điện chủ của Dược Vương Điện, liều độc chưởng với phản đồ Nghiêm Tùng, nhưng lại bất ngờ thua, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ rớt đài rồi.