Cổ Tam Thông thoạt đầu là ngẩn người, nhưng ngay sau đó cũng cười lớn, cũng bay vèo theo sau...
Ở phía khác, hai vphu thê Cừu Viêm Hải đang đứng lơ lửng trước thành Toả Long, nhưng lại khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu than thở.
“Cừu trưởng lão, không được rồi, không đánh nổi đâu, phòng vệ của thành Toả Long kiên cố lắm!” Lúc này, một bóng người nhanh chóng vọt đến trước mặt bọn họ, vội vàng bẩm báo.
Cừu Viêm Hải trấn định tinh thần, trông thấy người này là trưởng lão Thần Chiếu vừa quy hàng, vẻ mặt không khỏi âm trầm nói: “Không đánh nổi? Đã mười ngày rồi, các ngươi lại chẳng phá nổi một kết giới, chắc phải đánh đến năm thìn bão lụt luôn quá! Có phải các ngươi vẫn niệm tình xưa, cho lão phu cái tiêu cực và biếng nhác không?”
“Không phải, chúng ta nào dám? Từ khi chúng ta nhờ cậy Lạc gia là đã phân vạch rạch ròi với cõi tục trước đó, không dám có lòng xằng bậy. Chỉ là... tòa thành Toả Long này thật sự rất khó đánh!” Vẻ mặt người nọ tái nhợt đi, trên mặt hiện lên vẻ khó khăn.
Cừu Viêm Hải trông thấy vậy, lửa giận càng bốc lên cao hơn, lão ta hét lớn: “Cút ngay cho ta, lão phu nói ngươi biết, nếu không đánh hạ được tòa thành này. Trác Quản gia về tìm ta gây phiền, ta sẽ lấy đầu ngươi cho xem!”
Cổ không khỏi co rút lại, người nọ vô cubgf uất ức, sợ chết khiếp mà vội vã tiếp tục đánh thành. Chỉ có mỗi Cừu Viêm Hải là thở dốc từng hơi, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng nhìn về mảnh đất khói thuốc súng phía trước.
Tuyết Thanh Kiến đứng bên cạnh nhìn, cũng thở dài, khuyên nhủ: “Lão đầu tử, thành trì này quả thực rất khó đánh hạ, chi bằng… Hai người chúng ta hợp sức lại dùng Sinh Tử Quyết thử một phen xem?”
“Tuyệt đối không được!”
Nhưng, lời của bà ta vừa thốt ra, bà lão bên cạnh đã vội vã xua tay, ngăn cản nói: “Tuyết Trưởng lão, hôm nay lão Lệ bị thương phải về thành Phong Lâm cứu chữa, lúc này chúng ta chỉ có hai vị là trụ cột ở đây, có thể khiến cao thủ trong thành khiếp sợ. Nhưng Sinh Tử Quyết lại cực kỳ tổn hao nguyên lực, Lãnh Vô Thường lại cực kỳ gian xảo. Nếu lúc đánh ra để lão ta bắt được khí tức yếu ớt của hai vị, chúng ta có thể rơi vào cảnh thất bại, xin hai vị hãy nghĩ lại!”
“Ơ, cái lão thái bà này, lời này là có ý gì, xem thường huynh đệ chúng ta à, có phải không Ma Đạo Anh Kiệt?” Lúc này, Quỷ Hung Ác lại vô cùng không cam lòng nhảy ra, lên tiếng mắng to: “Nếu không có hai ông bà lão này thì vẫn còn bốn huynh đệ chúng ta chống đỡ chứ. Yên tâm, hai người lên đi, chết cũng mặc kệ!”
“Đúng thế đúng thế...” Ba con quỷ còn lại cũng bắt đầu ồn ào.
Con ngươi Tuyết Thanh Kiến khẽ co rụt lại, hung tợn trợn mắt nhìn từng người một, cả giận nói: “Bốn tên khốn các ngươi có biết ăn nói hay không hả, các ngươi mới chết đấy!”
Thấy thế, đám người của Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ đều bất lực lắc đầu, liên tục cười khổ.
Bốn tên quỷ sứ đó, tuy rằng sức không yếu, nhưng đầu óc không bình thường, sao có thể gánh vác đại cuộc được? Nếu hai người Cừu Viêm Hải thật sự xảy ra chuyện bất trắc, bọn họ cũng không dám giao lại chiến trường đồ sộ cho bốn tên này làm chủ.
Đó quả thực chẳng khác nào đùa giỡn với tính mạng bản thân!
Chỉ là, nhìn thành trì vẫn không nhúc nhích trước mặt, mọi người lại không biết làm sao, chỉ có thể thở than!
Thế nhưng, chính vào lúc này, một giọng cười khẽ đột nhiên vang lên: “Ha ha ha... Ta còn tưởng các ngươi đã sớm thu thập hết mấy tên binh tôm tướng tép đó rồi chứ, chẳng ngờ là cuối cùng phải khiến ta đích thân ra tay!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!