Tiểu thiếu gia 1
“Cha, chẳng phải người đã là Cửu Long Quy Nhất rồi sao, nhưng sao tu vi lại mới đến Thiên Huyền tầng năm thôi vậy? Còn tên cá chạch đó lại đạt được đến cảnh giới của Thần Chiếu!”
Giữa bầu trời xanh thẳm, có hai luồng ánh sáng chợt loé lên rồi biến mất. Một người trong số đó, trên lưng mọc ra đôi cánh xanh thẳm, khoé miệng luôn mang theo một nụ cười tà dị. Một người khác thì có vóc dáng nhỏ bé, cả người giống như một đứa con nít, đó chính là hai cha con Trác Uyên và Cổ Tam Thông.
Cổ Tam Thông hơi khó hiểu nhìn về phía Trác Uyên, nhưng Trác Uyên lại bật cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng: “Ha ha ha… Con đường tu luyện này, điều quan trọng nhất là phải tiến hành từng bước một. Mặc dù ta mang trên người chín Địa Mạch Long Hồn nhưng lại không muốn luyện hóa chúng quá nhanh. Nếu không, với cái oai của Cửu Long, chỉ trong thoáng chốc sẽ đạt đến cảnh giới Hoá Hư, nhìn thì giống một bước lên mây đó, nhưng lại chả có ích gì cho việc tu luyện sau này.”
“Nền tảng tu luyện của ta đời này lại tốt hơn bao giờ hết, ta vẫn muốn dựa vào điều này để đạt đến cảnh giới cao hơn, nhưng lại không muốn vì tham lam sức mạnh nhất thời mà trở nên tầm thường, phá huỷ tiền đồ trong tương lai. Ha ha ha... Tóm lại, tu luyện không có đường tắt để đi. Nếu ngươi đã đi thật thì con đường mà ngươi có thể đi tiếp cũng không dài đâu!” Trác Uyên khẽ thở dài, cảm khái nói.
Cổ Tam Thông gật đầu, như đã hiểu ra, nhưng lại rất nhanh thở dài nói: “Có điều, con cá chạch đó khó đối phó thật. Ngay cả khi con trở về hình dạng cũ rồi, đạp mấy phát cũng không giết được lão ta. Sớm biết như vậy, ngay từ đầu chúng ta không nên cho lão ta Bồ Đề Tu Căn, đỡ cho hôm nay phải gặp phiền toái.”
“Không, nhất định phải cho!”
Nhưng, Cổ Tam Thông vừa dứt lời, Trác Uyên đã kiên quyết lắc đầu, trong mắt khẽ loé lên một luồng sáng cơ trí, cười nói: “Thân Cửu Long Kim Cang là vật bảo chứng cho cái cớ để lão ta khai chiến với chúng ta, nếu lão ta chưa luyện được sẽ không đánh với chúng ta, như vậy, hoàng đế cũng không thể ra tay. Nếu hoàng đế không thể ra tay, thế lực trong triều sẽ không được thanh tẩy, chúng ta cũng rất khó để vào trong ở! Cho nên, nhất định phải động vào cái kíp nổ là lão ta!”
“Hoặc nói cách khác, chỉ có hai bên chúng ta khai chiến thì hoàng đế mới có thể yên tâm dọn dẹp triều đình, chờ đến khi thiên hạ loạn cả lên, chúng ta mới có thể danh chính ngôn thuận cướp đoạt triều đình đó.”
Cổ Tam Thông bất giác nhướng mày, trầm ngâm một lát, hắn ta vẫn còn hơi mơ hồ: “Cha, thật sự phiền phức như vậy sao? Bây giờ người với con liên thủ, vô địch thiên hạ, chúng ta lập tức đi san bằng đế đô đi, dù gì con cũng không bị ràng buộc bởi lời thề chó má đó mà. Đến lúc đó nhìn thấy mấy bọn Quỷ Nhát Gan thì còn ai dám không phục?”
“Ha ha ha... Tiểu Tam Tử, đây chính là nguyên nhân vì sao mà ba trăm năm trước ngươi lại bị lừa gạt. Ta dám nói, cho dù không có đám người đó lừa gạt ngươi thì ngươi cũng không thể có được đế quốc này đâu!”
Trác Uyên không khỏi cười lớn, lạnh nhạt nói tiếp: “Cái gì gọi là danh không chính thì ngôn tất sẽ không thuận! Nếu ngươi không có một lý do chính đáng, cho dù có được đế quốc này thì cũng chả có ai phục ngươi. Thêm nữa, quốc gia là gì, chính là tài nguyên. Ngươi muốn tất cả mọi người đều nghe lệnh ngươi, ngươi phải có một cái cớ đàng hoàng khiến cho ai nấy đều phải mang tài nguyên cung phụng tới tay ngươi. Nếu không, dù sức ngươi có mạnh thêm, đối diện với địa giới lớn như thế nào, chẳng lẽ ngươi cần phải tự mình đi khai thác linh thạch linh dược sao?”
“Nếu như là Hoàng đế Thiên Vũ, không cần lên tiếng, tài nguyên tu luyện trong thiên hạ đều sẽ tự nhiên đến tay lão ta không ngừng. Với lại lão ta có thể thu hút thêm nhiều cao thủ mạnh hơn, củng cố thế lực. Cho nên, là đế vương thì đều phải chú trọng một tư chất chính thống, danh chính ngôn thuận. Nếu không, dù ngươi có vô địch thiên hạ, muốn cướp đoạt tài nguyên thiên hạ thì cũng chỉ như muối đổ vô biển, mất của toi công, không hiệu quả chút nào!”
Cổ Tam Thông ngây người, ngẫm kỹ lại một lát rồi mới gật đầu sáng tỏ.
Hắn ta còn nhớ lúc mà hắn ta tìm dược liệu một mình, đúng thật là vô cùng khổ sở, có thể suốt cả tháng cũng chẳng tìm được món nào có dáng dấp tương tự. Nhưng Dược Vương Điện và Ngự Hạ Thất Gia thì lại cất giữ không ít, có thể khiến hắn ta chỉ cướp một lần cũng đã đủ dùng.
Chẳng phải là vì thân phận chư hầu một phương của bọn họ nên mới có thể thu thập được nhiều như vậy sao?
Nghĩ đến đây, cuối cùng Cổ Tam Thông đã biết cái gì gọi là danh phận chính thống. Đó chính là có thể cướp đồ của người khác giữa ban ngày ban mặt, còn khiến cho bọn họ cảm thấy đấy là chuyện đương nhiên nên sẽ không nảy sinh oán hận.
Nghĩ như vậy, hoàng thất và Ngự Hạ Thất Gia đó còn xấu xa hơn tiểu ác ma mỗi ngày cướp dược liệu là hắn ta rồi!
“Đúng vậy, Tiểu Tam Tử, bây giờ thủ đoạn của ngươi cũng thay đổi nhiều rồi!” Lúc này, Trác Uyên lại nghiêng đầu nhìn về phía Cổ Tam Thông, nói.
Cổ Tam Thông toét miệng cười, đắc ý ngẩng cao đầu: “Đúng vậy, đại bá đã mở mang Thần Thông Thiên Thú suốt mấy tháng cho con, xem như cũng có chút thành tựu. Hiện tại con có thể sử dụng Kỳ Lân Tráo một cách nhuần nhuyễn, còn biến được về hình dạng cũ. Ngoài ra con cũng đang tập luyện Xung Thiên Phách Quyền!”
Trác Uyên thở dài, khẽ gật đầu, trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Xem ra đến tận bây giờ, Kình Thiên Côn Bằng cũng không hề nảy sinh ác ý với bọn họ, ngược lại còn đang kiên nhẫn nâng cao sức mạnh giúp Tiểu Tam Tử, điều này không khỏi khiến hắn yên tâm không ít.
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên, từng tiếng nổ vang từ xa truyền đến, hai người Trác Uyên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trước tòa thành trì ở một dặm phía trước đã bị vây chặt đến nước cũng không chảy lọt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!