Lúc đầu, bọn họ chỉ cho rằng Cổ Tam Thông là một kẻ chẳng có gì ngoài bạo lực, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, nguyên lực trong cơ thể tiểu tử này cũng mạnh mẽ không kém, hơn nữa lại còn tinh khiết đến mức này.
Nếu thế, Cổ Tam Thông còn kinh khủng hơn so với những gì mà bọn họ tưởng tượng nhiều!
Chỉ trong chốc lát, cả ba người đều cảm thấy hoảng sợ, cả người lùi về phía sau, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
“Tiểu Tam Tử, thế giới này vốn dĩ vẫn luôn thật giả lẫn lộn. Sự chân thành có lẽ sẽ được ẩn giấu giữa những điều giả dối đó. Cho dù chuyện ba trăm năm trước chỉ là một lời nói dối thì điều đó cũng không chứng minh được rằng nghĩa phụ của ngươi không thật lòng với ngươi. Con người không phải cỏ cây, đặc biệt là những tu giả có thực lực hạn chế, sống với nhau một thời gian dài, ai có thể đảm bảo chắc chắn rằng tình cảm cha con giữa hai người là giả?”
Nhưng, ngay lúc Cổ Tam Thông bước từng bước tới gần ba người này, một luồng sát khí khổng lồ khiến cho bọn họ gần như không thể thở nổi, Trác Uyên đứng một bên mới chậm rãi lên tiếng.
Cổ Tam Thông khẽ khựng lại, hắn ta dừng bước, trong đôi mắt là vẻ mơ hồ, ngơ ngác nhìn Trác Uyên nói: “Cha nuôi, người… Ý người là nghĩa phụ của con… Thật sự coi con như con trai sao?”
“Có lẽ là vậy, dù sao thì một kẻ xấu xa không chuyện ác nào không làm như ta cũng có thể coi ngươi như con trai được mà. Một người bình thường nơi thế tục làm sao lại cạn tình cạn nghĩa như vậy được? Nếu thật sự như thế, chẳng phải một kẻ tu ma đạo như ta đã phí công hay sao, còn chẳng bằng một phàm nhân. Ha ha ha…” Khóe miệng Trác Uyên khẽ nhếch lên, chân thành gật đầu.
Cổ Tam Thông bỗng giật mình đứng yên tại chỗ, trong đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào ba trăm năm về trước, sát khí quanh người cũng đã bớt đi rất nhiều.
Nhân lúc này, Trác Uyên đột ngột quay sang phía ba người kia, lạnh lùng quát: “Ba người các ngươi nghe cho kỹ đây, hôm nay ta và Tiểu Tam Tử sẽ tha cho các người một lần nữa, coi như thanh toán hết nợ nần. Nếu các ngươi không khơi lên lời thề cũ rích này thì bọn ta cũng sẽ không lật lại món nợ năm đó các ngươi lừa dối Tiểu Tam Tử. Chỉ là, từ nay về sau, Tiểu Tam Tử và các ngươi mỗi người một ngả. Nó không còn là Hộ Long Thần Vệ của hoàng thất và cũng sẽ không phải bảo vệ giang sơn xã tắc của các ngươi nữa, nghe rõ chưa?”
Cổ Tam Thông không khỏi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Trác Uyên với vẻ khó hiểu rồi lại nhìn ba người kia.
Quỷ Vương khẽ nhíu mày, trong lòng có cảm giác không cam tâm, nhưng đang lúc đầy rẫy nguy cơ, bất cứ lúc nào Cổ Tam Thông cũng có thể xé xác ba người bọn họ, còn biết lợi dụng bằng cách nào nữa đây?
Có thể giữ được mạng là đã may mắn lắm rồi, ai lại dám khơi lên lời thề năm đó chứ?
Cổ Tam Thông đã lên thuyền của Trác Uyên rồi, quả nhiên là khó lừa, ôi chao!
Quỷ Vương thở dài một tiếng, bình tĩnh gật đầu: “Được, hãy coi như lời thề năm đó không còn tồn tại nữa, hẹn sau này gặp lại.”
Quỷ Vương nói xong bèn chuyển hướng bay về phía xa, hai người Tư Mã Huy thấy vậy cũng nối gót bay lên giữa không trung. Chỉ có điều, trước khi đi Phương Nhất Bái còn dừng lại, nhìn Trác Uyên với vẻ khó hiểu: “Trác Uyên, với tác phong của ngươi thì hôm nay nhất định sẽ nhân cơ hội để lấy luôn mạng già của ba người bọn ta, như vậy mới là điều có lợi nhất đối với ngươi mà? Tại sao…”
“Hừ, ngươi tưởng rằng ta thả các ngươi đi là vì có lòng nhân ái sao? Ha ha ha… ta làm thế chỉ vì Tiểu Tam Tử mà thôi!” Trác Uyên cười lạnh, bĩu môi khinh thường nói.
Phương Nhất Bái sững sờ, nhìn lại Cổ Tam Thông một cái mới hiểu ra tất cả, lão ta gật đầu, thì ra là thế!
Trong lòng lão ta hiểu rõ, những gì vừa xảy ra với Cổ Tam Thông là chuyện đau đớn nhất trong cuộc đời hắn ta, là mối hận sâu nặng nhất. Dù cho có giết cả ba người bọn họ thì hắn ta cũng sẽ sa vào trong niềm oán hận vô tận, cuối cùng phát điên phát dại, đúng là đe dọa lớn đến tính mạng trong cảnh giới tu vi.
Có lẽ cả đời này, hắn ta sẽ sa vào ma chướng, trì trệ không thăng tiến được. Cuộc đời chìm trong tột cùng đau khổ, không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn.
Nhưng chỉ với lời nói của mình, Trác Uyên đã kịp thời giải thoát cho hắn ta, phá hủy lời thề, cũng là để hắn ta kết thúc với chốn phàm trần, điều này không còn gì tốt hơn đối với con đường sau này của hắn!
Phương Nhất Bái hít sâu một hơi, nở nụ cười vui mừng, yên lặng nhìn Trác Uyên một chốc, bình thản nói: “Trác đại quản gia, người bị thù hận che kín hai mắt là kẻ tốt nhất để khống chế. Người thông minh như ngươi mà lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy sao? Ha ha ha… Xem ra ngươi chỉ thâm ngoan hiểm độc với người ngoài, còn đối với người của mình thì thật sự là bao che có thừa!”
“Vậy thì sao, liên quan gì đến ngươi?” Lông mày Trác Uyên khẽ nhíu lại, hắn hừ nhẹ một tiếng.
Phương Nhất Bái lắc đầu, trong mắt lóe lên vẻ nhìn xa trông rộng: “Đương nhiên là có, ngươi đừng quên là mình đã kết nghĩa huynh đệ với Tam hoàng tử, ngài ấy không phản bội ngươi thì ngươi cũng không thể phản bội ngài. Bây giờ nghĩ lại thì có vẻ như ngài ấy chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi. Thế thì ngươi… Ha ha ha…”
Trác Uyên bất giác giật mình, thầm mắng một tiếng trong bụng.
Mụ nội nó, gông cùn trên người Tiểu Tam Tử đã được phá, nhưng hắn lại quên mất trên người mình vẫn còn một cái!
Không biết lúc đó hắn nghĩ gì mà lại đi kết nghĩa huynh đệ với tên mập kia, bây giờ muốn đối phó với hoàng thất cũng không thể động đến hắn ta. Ôi chao, hỏng rồi, hỏng rồi!