Lúc nào sự chú ý của họ cũng chỉ dồn vào Trác Uyên, cho rằng chỉ cần Trác Uyên bại là đại sự sẽ thành. Cho nên trước giờ, họ vẫn luôn dốc sức nâng cao sức mạnh cho Hoàng Phổ Thiên Nguyên, giúp lão ta luyện thành Cửu Long Kim Cang, như vậy mới có thể phân cao thấp cùng Trác Uyên.
Nhưng không ngờ Trác Uyên lại đi ngược đường, không tự mình gánh lấy thành bại của cuộc chiến mà đặt lên vai của tất cả những người còn lại, khiến kế hoạch của Lãnh Vô Thường sụp đổ, đã thế giờ còn đang bị đám Cừu Viêm Hải đuổi giết đến nước mắt nước mũi chảy đầy mặt!
Nhưng tính ra thì đây cũng chỉ là kế hoạch dự phòng của Trác Uyên mà thôi. Nếu có thể đánh bại Hoàng Phổ Thiên Nguyên ngay từ đầu thì hắn đã sớm dẫn người xông lên rồi, cần gì phải sử dụng kế điệu hổ ly sơn này?
Nghĩ đến đây Trác Uyên không khỏi lắc đầu cười khổ, khụ một tiếng, lại khạc ra một ngụm máu tươi, thân loạng choạng sắp ngã đến nơi.
Thương tích do tên súc sinh Hoàng Phổ Thiên Nguyên để lại nặng hơn so với dự định của hắn, cho nên trong lòng cũng có chút căng thẳng. Không biết hắn có thể chống đỡ cho đến khi hoàn thành kế hoạch thứ hai này không!
Nhìn cảnh vật phía xa xăm, Trác Uyên không khỏi hít một hơi thật sâu, tự lẩm bẩm: "Khụ khụ khụ... Sắp đến rồi, cố lên!"
Nói rồi, con ngươi bên phải lại lóe ánh sáng vàng, sắp phải dịch chuyển. Nhưng ngay lúc này, tiếng xé gió đột ngột vang lên, tia sáng vàng đất đuổi theo sau đã tiếp cận chỉ trong nháy mắt, một âm thanh chói tai lập tức chui vào tai, chấn rung đầu hắn, đau đớn cực kỳ.
Con ngươi khẽ co rút lại, Trác Uyên không dám lơ là, lập tức xoay người nâng hai tay đỡ chiêu!
Binh!
Một tiếng vang lớn nổ ra, cả người Trác Uyên bị đánh bay như viên đạn súng đại bác, đập vào một ngọn đồi đá vụn, ầm ầm vang dội. Ngay tại vị trí ban đầu hắn đứng là một con rồng hung mãnh đang vung vẩy cái đuôi sắt Kim Cang, nó nhếch khóe miệng còn dính máu, cười to: "Ha ha ha... Trác Uyên, ngươi kéo lê cái thân trọng thương này chạy trốn suốt ba ngày liên tục, cuối cùng cũng kiệt sức rồi sao!"
Vài mảnh đá vụn rơi ra, Trác Uyên thở hổn hển chống người đứng dậy từ trong đống đá vụn, nhìn con quái vật đang lơ lửng trên không kia, hắn không cam lòng mà khẽ cắn chặt răng nói: "Chết tiệt, còn năm muơi dặm nữa là đến nơi rồi, vậy mà cứ bị lão ta đuổi kịp hết lần này đến lần khác! Nếu muốn chạy..."
Trác Uyên khẽ híp mắt nhìn chăm chú vào cơ thể mình, trông hắn vô cùng thận trọng, khống chế hành động của mình một cách vững vàng, nhưng sau đó hắn bỗng dưng thở dài một hơi, lắc đầu bất lực.
Với sức lực hiện giờ mà muốn chạy khỏi con mắt đang theo dõi chăm chăm của Hoàng Phổ Thiên Nguyên trong hình hài Cửu Long Kim Cang là vô cùng khó khăn. Nhưng khoanh tay chịu trói cũng không phải là phong cách của hắn!
"Hoàng Phổ Thiên Nguyên, ngươi không biết bản thân đang bị trúng kế sao? Lực lượng của ngươi e rằng đã bị người của ta giết không chừa một manh giáp nào rồi đấy!" Trác Uyên cười lạnh, nói một cách giễu cợt.
Hoàng Phổ Thiên Nguyên bĩu môi khinh thường, căn bản không thèm để tâm, lão ta cười lớn nói: "Trác Uyên, một mạng của ngươi ngang với thiên quân vạn mã. Nếu thật sự bị Lạc gia đánh bại thì đó là do bọn chúng vô dụng, lão phu không tiếc mấy mạng quèn đó. Nhưng còn ngươi, chỉ cần ngươi biến mất, lão phu sẽ không còn mối lo về sau nữa. Đến lúc ấy, bất kể là Lạc gia hay Ngự Hạ thất gia lão phu cũng chẳng để vào mắt, ha ha ha..."
Vừa dứt lời lại là một tràng cười lớn, đôi mắt tam giác âm u lạnh lẽo của Hoàng Phổ Thiên Nguyên đột nhiên toát ra một ánh sáng tà dị, chân đạp mạnh, lão ta phóng thẳng về phía Trác Uyên chỉ trong tích tắc, sau đó ra đòn tấn công: "Hừ, ngươi có khiên Kỳ Lân thì sao chứ? Móng Địa Long của lão phu đây có thể tự tay moi tim ngươi ra, nhìn xem cái khiên này có thể đỡ được bao lâu?"
Mí mắt không khỏi run lên, Trác Uyên khẽ nghiến chặt răng, miễn cưỡng giơ hai cánh tay ra. Giờ phút này chỉ còn hai cánh tay thú có thể ngăn chặn được móng vuốt của lão ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!